Đàm Bích Linh và phó đạo diễn tại đây do dự, nội tâm Khúc Tử Tấn cũng vô cùng thấp thỏm.
Trước khi tới buổi thử vai, người đại diện từng dự đoán với cậu, phim của Đàm Bích Linh chắc chắc sẽ là một bộ phim nổi tiếng.
Có lẽ vấn đề phòng vé sẽ không tránh khỏi việc không đạt yêu cầu, nhưng đối với danh tiếng sự nghiệp cùng phát triển sau này, tất nhiên có tác dụng cực lớn.
Nếu kỹ năng diễn xuất của cậu đủ, thậm chí có thể dựa vào đó giành được đề cử diễn viên xuất sắc nhất, ở trên con đường tân nhân tiên phong bộc lộ tài năng, lót đường cho tương lai sau này.
Vì vậy, khi nghe Khương Phong được chọn là nam chính, Khúc Tử Tấn thực sự vô cùng tiếc nuối. Lúc này cậu thấy Đàm Bích Linh và phó đạo diễn do dự, cũng không tự chủ được sinh ra chút hy vọng.
Người đại diện cùng vào với Khúc Tử Tấn thấy vậy, vội vàng tiến lên hỏi. Người đại diện và phó đạo diễn cũng là chỗ quen biết lâu, cũng không phải dạng xa lạ.
Sau khi nghe được Đàm Bích Linh đồng ý, phó đạo diễn vài câu nói thẳng ra nguyên nhân.
"Thực ra đứa trẻ mà cậu mang đến chỗ nào cũng tốt, diễn cũng không có lời gì để nói. Nhưng đây là bộ phim đầu tiên của Đàm đạo, luôn muốn phải hoàn hảo. Vừa mới thử vai cậu cũng đã thấy, Khúc Tử Tấn diễn Dương Vĩnh Tài tuy rất giống, nhưng chưa đủ. Dù sao khí chất quá thư sinh, diễn cặn bã luôn có cảm giác không khỏe. Hai người cứ về trước, tôi và Đàm đạo sẽ thương lượng với Dung tổng của các cậu."
"Ai, cũng là chúng ta huấn luyện còn chưa đủ." Người đại diện sau khi nghe xong cũng chỉ thở dài, đơn giản hỏi thăm sức khỏe Lê Hi rồi trực tiếp trở lại bên cạnh Khúc Tử Tấn, chuẩn bị dẫn người rời đi.
Vốn cậu cũng muốn thử mở miệng xin Lê Hi giúp đỡ, ý niệm vừa chuyển, vẫn là quên đi.
Tình huống thân thể của Lê Hi, người đại diện với tư cách là nhân viên kỳ cựu của Tinh Mang nên cậu cũng biết đôi chút, do đó cậu cũng đối với hắn hiểu biết.
Tân nhân thử vai thất bại cũng không phải là chuyện không thể cứu vãn được, không cần thiết để chút chuyện như vậy làm phiền hắn.
Nghĩ tới đây, người đại diện cũng buông tay, nụ cười chân thành trên mặt càng trở nên thật lòng.
Lê Hi ngồi bên cạnh thấy được một màn này, cũng có chút cảm thán thở dài.
Hắn có phần đáng tiếc thay Dung Quân Đàn.
Tuy số phận nhấp nhô, nhưng người bên cạnh có ý tốt với hắn vẫn rất nhiều.
Nếu không phải có Khương Phong tàn nhẫn đâm dao vào làm cho hắn đau đớn, e theo tính tình cứng rắn của Dung Quân Đàn, cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ tất cả như vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng Lê Hi có mấy phần rầu rĩ. Hắn cẩn thật lật bản thử vai, quyết định đưa tay giúp hai người này một phen. Chỉ là hắn cũng không tính lợi dụng quyền hạn, mà là dùng phương pháp khác.
Còn có thể học được nhiều ít, có thể dựa vào đó đẩy rớt Khương Phong không, liền nhìn vào bản lĩnh và ngộ tính của Khúc Tử Tấn.
"Nén bi thương....A, bi thương là cái quái gì?" Giọng nói mang theo bất cần đời cùng ý cười khinh miệt, nhưng theo một chữ cuối cùng rơi xuống, cái loại tuyệt vọng và trầm thống khắc vào trong xương cùng nhau bộc phát ra.
Đàm Bích Linh và phó đạo diễn kinh ngạc quay đầu nhìn, ngay cả Khúc Tử Tấn vừa mới được người đại diện báo cho kết quả cũng không kiềm chế được mà há to mồm, si ngốc nhìn Lê Hi.
Thanh niên tinh xảo tuấn mỹ tùy ý dựa vào ghế, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Cũng không biết vì sao, xuyên thấu qua cặp mắt kia, cùng độ cung khóe môi, không khỏi làm cho người cảm thấy hắn trong địa ngục không thể thoát ra.
Có thể nói, hắn căn bản không có khả năng thoát ra.
Dù nơi đây rất kinh khủng, nhưng bản thân hắn cũng đã trở thành ác quỷ tội ác tày trời.
Linh hồn tràn đầy mùi hôi thối, cốt nhục cũng bị nhuộm đen.
Thối rửa đến không còn thuốc chữa, cũng vô pháp nhận được cứu rỗi.
Một Dương Vĩnh Tài sống!
Chật vật nuốt một ngụm nước bọt, mọi người trong nháy mắt hiểu được cảm giác không khỏe từ Khúc Tử Tấn là từ đâu.
Không phải là khí chất hay bề ngoài, mà là sự hiểu biết về thiết lập nhân vật càng sâu hơn.
Dương Vĩnh Tài đã sớm chìm trong bóng tối đã sớm mất đi tín ngưỡng, triệt để trở thành một tên cặn bã.
Ở trong lòng gã, người duy nhất gã yêu, chỉ có bản thân mình.
Còn những thứ mà gã biểu hiện bên ngoài, nhìn như gã đối với Lục An thâm tình, cũng chỉ là nho nhỏ gợn sóng.
Khi Khúc Tử Tấn diễn cảnh tượng này, bi thương của cậu thực sự có thể làm cho người cảm động, thậm chí còn rơi lệ. Nhưng đáng tiếc vẫn là một kỹ năng diễn xuất khoa trương vì thế mà thất bại.
Bởi vì Khúc Tử Tấn khổ sở là vì Lục An chết đi, mà Dương Vĩnh Tài khổ sở là vì bản thân.
Bởi vì gã hao hết tâm sức mới hoàn toàn làm bẩn thiên thần của gã, cuối cùng cũng không có chân chính sa ngã, mà là dùng dáng vẻ đẹp nhất, mở rộng đôi cánh trắng như tuyết, bay về thiên đường. Mà ở trong địa ngục nhân gian do chính gã chế tạo, chỉ còn một mình gã.
"Hiểu chưa?" Thấy Khúc Tử Tấn như có cảm giác, Lê Hi mở miệng hỏi.
"Cảm ơn.. cảm ơn Dung tổng." Khúc Tử Tấn như mới thức tỉnh từ trong mộng, vội vàng cúi người cảm ơn. Một câu chỉ điểm của Lê Hi đủ để cho cậu hiểu ra, về mặt diễn xuất cuối cùng cũng có chỗ đột phá.
Không hổ là tổng tài Tinh Mang đã đào tạo ra nhiều ảnh đế ca vương!
Khúc Tử Tấn ở trong lòng cảm thán, mắt tràn đầy ước ao và sùng bái nhìn Lê Hi.
Đàm Bích Linh và phó đạo diễn cũng bị kỹ năng diễn xuất của Lê Hi làm chấn động, nhưng khác với Khúc Tử Tấn, trong lòng họ còn nghi vấn nhiều hơn. Thậm chí không khống chế được nhìn trộm Phó Cảnh Minh bên cạnh Lê Hi.
Giống, thật sự là quá giống.
Phương thức suy diễn của Lê Hi gần như giống với Phó Cảnh Minh, ngay cả một chút động tác nhỏ cũng hoàn toàn nhất trí.
Lẽ nào giữa hai người có liên hệ gì đó mà không muốn ai biết?
Đàm Bích Linh và phó đạo diễn liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hiện tại tốt nhất không cần nói nhiều.
Mà Lê Hi lại giống như hoàn toàn không phát hiện nghi hoặc từ bọn họ, trực tiếp hỏi:"Hiện tại đi ăn cơm?"
"Tốt." Đàm Bích Linh vội vàng hoàn hồn, đáp ứng đứng dậy, Khúc Tử Tấn cùng người đại diện của cậu theo ý bảo của Lê Hi cũng đuổi theo.
Còn phó đạo diễn tận lực đi ở sau cùng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại kêu người thông tri Khương Phong có thể đi về, sau đó cũng không cần tới nữa, vai nam chính đổi người rồi.
- ---------------------
Bên ngoài phòng thử vai, Khương Phong còn không biết tai họa sắp buông xuống, gã còn đang nóng nảy chờ người đại diện thay gã mua quần áo trở về.
Nôn nóng nhìn tấm ảnh chụp cũ của đại thiếu gia Dung gia, nội tâm Khương Phong chưa bao giờ run sợ như vậy. Ngay cả thời điểm ban đầu tiếp xúc Dung Quân Đàn, gã cũng không có sợ hãi như bây giờ.
Lần đầu tiên Khương Phong và Dung Quân Đàn gặp mặt là ở cửa Tinh Mang. Lúc đó Khương Phong mới vào giới giải trí, bởi vì một lần tham gia tuyển tú mà nổi tiếng, rất tự mãn đắc ý. Vốn cho là dựa vào bản thân không yếu thế, có thể ký hợp đồng thành công, nhưng không nghĩ tới lại bị giám đốc chịu trách nhiệm ký hợp đồng từ chối ngay tại chỗ, vô cùng tức giận.
Miễn cưỡng đè ép lửa giận không thất thố, Khương Phong vừa ra khỏi cửa lớn Tinh Mang liền không cách nào kiềm chế xụ mặt xuống. Ngay khi gã muốn mở miệng mắng chửi hai câu cho hả giận, ống tay áo của gã lại bị người níu lại.
Khương Phong quay đầu, đối diện gương mặt đầy nước mắt của Dung Quân Đàn.
"Anh...." Khương Phong loáng thoáng nghe Dung Quân Đàn kêu như vậy, còn không kịp giẫy dụa, đã thấy Dung Quân Đàn té xỉu trước mặt mình.
Chuyện sau đó liền thuận lý thành chương, vì bệnh tình của Dung Quân Đàn, Khương Phong vào nhà Dung Quân Đàn ở, phối hợp hắn diễn trò, đồng thời xem mọi chuyện như đương nhiên mà hưởng thụ tất cả từ Dung Quân Đàn, một bước lên mây, trở thành người trên người.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, cuộc sống lúc đó cũng vô cùng hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, đám người rối loạn làm rối loạn hồi ức của Khương Phong. Gã vô thức ngẩng đầu, thấy được Dung Quân Đàn từ phòng thử vai đi ra.
Có cần nghênh đón hay không? Khương Phong có chút do dự, nhưng nhìn thấy quần áo hỏng bét hiện tại trên người mình, không tự chủ được mà tránh né.
Động tác nhỏ che che giấu giấu của Khương Phong tự nhiên không thoát mắt Lê Hi, đồng thời trong lòng gã có chủ ý gì, Lê Hi cũng đoán được tám chín phần mười.
Hôm nay đã tới, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho gã. Lê Hi nheo lại mắt, nhỏ giọng phân phó thư kí bên người, gọi cậu dẫn người đi tìm Khương Phong, thuận tiện cho gã đổi bộ quần áo sau đó đưa tới quán ăn.
"Vì sao?" Sau khi thư kí đi, Phó Cảnh Minh nhỏ giọng hỏi.
"Không tại sao, xem gã còn có bao nhiêu giá trị." Lê Hi nói xong cũng không thèm nói thêm gì nữa. Cổ thân thể này quá yếu, trước mặt người lại nhiều, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mà Phó Cảnh Minh lại không tự chủ được mà nhíu mi, biểu tình trên mặt cũng mang theo u ám.
Em ấy có phải quá để ý Khương Phong?
Phó Cảnh Minh nghĩ như vậy, khí thế quanh thân càng kinh khủng.
- ----------------------------
Trên bàn cơm, Đàm Bích Linh và Lê Hi trò chuyện vui vẻ với nhau, ngay cả Khúc Tử Tấn - vai chính mới vừa định của cũng có thể thuận lợi dung nhập trong đó, chỉ có Phó Cảnh Minh từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
"Thực sự không ngờ, Dung tổng quá hiểu biết." Lê Hi biểu hiện thực sự ngoài dự đoán của Đàm Bích Linh.
Cô vốn cho rằng một người đứng đầu công ty, chuyện cần làm mỗi ngày rất nhiều, sự hiểu biết về phương diện điện ảnh sẽ không nhiều lắm. Không nghĩ tới lại hiểu biết sâu rộng như vậy, có cách nhìn độc đáo lại sắc bén, đã truyền cảm hứng cho cô rất nhiều.
"Bản lĩnh kiếm cơm, sao có thể không rõ ràng?" Giọng của Lê Hi mang theo chút cảm thán.
Hắn vốn xuất thân là diễn viên, tay cầm vô số giải ảnh đế, điện ảnh đối với hắn, giống như ăn cơm uống nước vậy, là bản năng sinh tồn.
Chỉ là hiện tại, hắn tựa hồ đã thật lâu rồi chưa diễn, lại giống như mỗi ngày đều diễn.
Nhấm nháp rượu vang đỏ trong ly, ánh mắt Lê Hi mang theo hồi ức mơ màng.
Thoải mái trộn lẫn u buồn không rời, cảm giác thần bí mâu thuẫn chỉ cần nhìn qua cũng khiến người đắm chìm.
"Dung tổng nếu nguyện ý làm diễn viên, e rằng chỉ cần một cảnh, là có thể nổi tiếng trên toàn quốc." Đàm Bích Linh không khỏi thở dài.
"A" Có vẻ hơi say, Lê Hi đặt ly rượu xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế, không nhịn được khẽ cười ra tiếng, một lời hai nghĩa trả lời:"Thế đạo khó khăn như vậy, tôi đi không phải là cướp chén cơm của người khác sao?"
".." Những lời này Lê Hi nói cực kỳ cuồng vọng, làm cho bốn người Đàm Bích Linh đang ngồi vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau khi nhìn thấy nhân viên phục vụ mang theo người khác vào, lập tức hiểu lý do...