Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trong phòng vừa đúng, dục vọng của Lục Hầu sớm bị câu ra. Mà kế Hầu phu nhân cũng không còn đoan trang như trước, mà rúc vào lòng Lục Hầu, theo động tác của ông mà không ngừng rên rỉ.
Hai cơ thể dây dưa, bộ dạng liều chết triền miên, còn phóng đãng hơn tỷ muội tiếp khách cùng khách nhân trụy lạc trong kỹ viện.
Cảnh tượng dâm mỹ như vậy, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Nha hoàn trước đó bị kế phu nhân mua chuộc đang xụi lơ cơ thể quỳ gối trước cửa, một chút cũng không dám thở mạnh. Còn phía sau nàng, trưởng bối dòng họ Lục thị đang sắc mặt tái xanh đứng ở đó, miễn cưỡng giữ mặt bình tĩnh, sau đó, liền mở miệng ra lệnh nha hoàn tâm phúc sau lưng tiến lên đẩy cửa ra.
"Nếu bọn họ đã không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần giữ lại!" Trưởng bối dòng họ Lục thị hiện tại đã tức tới toàn thân run rẩy, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên không ổn định.
Ngày giỗ vợ cả vừa tu sửa từ đường, không những không tự suy ngẫm, ngược lại còn hành sự phóng đãng như vậy. Khác tạm thời không bàn, công tượng (thợ) công bộ phái tới còn ở đây, ở trong nhà mất mặt thì thôi, chẳng lẽ còn muốn ném ra bên ngoài? Thanh danh này không biết là còn muốn hay là không muốn!
Mà Lục Hầu và kế phu nhân bên trong cũng không hẹn mà sợ hết hồn.
Tiểu tình thú giữa phu thê đặt tới trước mặt ngoại nhân lại trở thành xấu hổ và lúng túng. Mặt Lục Hầu phồng đến đỏ bừng, sắc mặt kế phu nhân trắng bệch, nhưng trên giường ngay cả cái tấm chăn có thể che người cũng không có.
"Cô bà (dì, bác chồng, bà bác, bà cô), ngài, sao ngài lại tới đây?"
"Ta không đến, chẳng lẽ chờ ngươi bị những thứ xấu xa làm hư mới đến sao?" Trưởng bối lạnh mặt đem sổ sách trong tay ném tới dưới chân Lục Hầu:"Nhìn xem kế thất hiền huệ của ngươi tốt thế nào, danh tiếng Lục gia chúng ta đều bị ném sạch!"
"Này là ý gì?" Lục Hầu miễn cưỡng sửa sang lại y phục xong đi xuống nhuyễn tháp nhặt sổ sách trên đất lên, lật xem hai trang, cũng không nhìn ra cái gì.
"Ý gì? Ngươi có biết từ đường vì sao bị sập không? Vì sao trời phạt lại chỉ rơi xuống người Lục Duy Diệu lại tránh khỏi mọi người không? Đều là do phu nhân tốt của ngươi làm! Từ đường hầu phủ truyền thừa trăm năm, mấy đời tĩnh tâm tu sửa mới có thể bảo trụ, phu nhân này của ngươi sau khi vào phủ, lại trực tiếp cắt xén chi phí này, thậm chí còn bỏ mặt cho đám nô tài đạp hư, ngay cả cung lô tổ truyền cũng bị người đánh cắp đổi đi. Trời phạt không rơi trên đầu mẫu tử các nàng thì rơi xuống đâu? Huống chi cái này cũng chưa tính, ta dẫn người đi đến khố phòng, còn phát hiện chuyện còn kinh hơn. Chuyện tham ô trước để một bên, ta chỉ hỏi ngươi, đồ cưới năm đó của nguyên phu nhân (tiền phu nhân) đều ở đâu? Đây chính là đồ mà sau này nhất định phải đưa cho Vân Hi, thiếu một chút không thể. Hai nhà đều đang xem đâu!"
"Đồ cưới? Không phải đều đã niêm phong lại rồi sao?" Lục Hầu cau mày, lời nói có chút chần chờ. Việc này ông sớm giao cho kế phu nhân xử lý, căn bản không hỏi tới. Hôm nay bị trưởng bối hỏi cũng không biết trả lời như thế nào.
"A." Trưởng bối cười lạnh một tiếng:"Niêm phong? Sợ là niêm phong trong tay tiện thiếp này đi!"
"..." Lục Hầu sửng sốt, vô thức lật thêm hai trang trong sổ sách, sau đó cũng xụ mặt xuống.
Sổ sách nhìn như thu chi rõ ràng, trên thực tế mỗi mục từng trang đều mang theo mờ ám. Tiền còn thiếu đi đâu, tự nhiên không cần nói cũng rõ. Mà mặt sau sổ sách, đồ cưới thuộc về tiền phu nhân cũng hao mòn hơn phân nửa. Hàng năm đều có đánh dấu bởi vì di chuyển mà bị vỡ hoặc là vì đối nhân xử thế mà mượn đi dùng vào việc khác. Nhưng sau này không được bổ túc hoặc trả lại.
Còn chuyện từ đường, càng thêm không thể tha thứ. Tiền cho từ đường hàng năm trong phủ phân không ít bạc, là một bộ phận chi tiêu chính, thậm chí còn có trong tộc và triều đình phát trợ cấp. Nếu thật sự bí kế phu nhân giữ lại, vài chục năm tới nay, sợ là tiền tham ô không ít.
Lục Hầu nghĩ, ánh mắt nhìn kế phu nhân càng thêm lạnh lùng.
"Hầu gia..." Thấy sắc mặt Lục Hầu không tốt, ả vội vã thấp giọng gọi ông, tay phải trong lúc lơ đãng sờ qua bụng.
Lục Hầu nhớ tới hài tử, khó tránh thêm có chút cố kỵ. Nhưng trưởng bối lại không có ý định dễ dàng buông tha như vậy, cầm lấy chuyện tham ô không tha, nhất định phải theo quy củ tổ tiên khiến kế phu nhân chịu phạt.
Trong phòng một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng chất vấn, tiếng biện giải hỗn loạn làm ầm ĩ không chịu nổi.
Lê Hi mang theo thị tòng nhìn Huyên Lang Viện xa xa đèn đuốc sáng trưng, đáy mắt thoáng qua ti hả hê vui vẻ.
Vừa nãy hắn cố tình kêu thị tòng đi tìm tiểu nha hoàn bị kế phu nhân mua chuộc, cũng phân phó nàng tặng đồ cho cô bà Lục Hầu. Sau đó, tính kế nàng lộ ra sơ hở trước mặt cô bà.
Dù sao, nàng cũng đã hoàn thành việc được giao, mới từ chỗ kế phu nhân ra, vẻ mặt vui vẻ nhất định là được ít tiền.
Quả nhiên, hầu chứa vàng bạc một khi rơi lập tức được cô bà chú ý.
Chỉ là một nha hoàn thô sử sao có thể có nhiều tiền bạc như vậy?
Cô bà sinh lòng nghi ngờ tự nhiên muốn thẩm vấn. Nha hoàn kia miệng không chặt, nhất định sẽ trực tiếp đem toàn bộ hành động của kế phu nhân báo ra.
Kế phu nhân mua thế nhưng là độc dược có thể lấy mạng người, mặc kệ mục đích thật sự của ả là gì, cô bà lập tức tra hỏi. Mà Lê Hi chờ, chính là cơ hội này.
Làm vãn bối, nếu bắt gian tại giường, làm không tốt còn bị Lục Hầu ghi hận trong lòng, đồng thời bị kế phu nhân kiếm chuyện, ngược lại còn bị trả đũa.
Nhưng cô bà lại khác. Năm đó dù Lục Hầu có thể đánh bại nhiều thứ đệ, vị trưởng bối coi trọng tôn ti đích thứ này không phải là không có công. Cũng vì vậy Lục Hầu vô kình tôn kính bà, lời bà nói cũng càng có phân lượng.
Thân phận như vậy, dù kế phu nhân muốn trả thù, cũng không thể nói, dù sao đó là người mà Lục Hầu cũng phải cố kỵ.
"Gia, chúng ta có qua không?" Thị tòng nhỏ giọng hỏi.
"Không được." Lê Hi lắc đầu:"Nhật cực tắc trắc, nguyệt mãn tắc khuy. (Mặt trời tới đỉnh đầu rồi thì xế, mặt trăng tròn rồi thì khuyết.) Có một số việc, không nên làm quá mức, nếu không sẽ vật cực tất phản ( sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)."
Dứt lời, Lê Hi cùng thị tòng trở về Hàm Chương Các, nhưng cũng không còn sắc mặt vui mừng.
Chỉ có nghìn ngày làm trộm, nào có nghìn ngày phòng trộm. Lần này là hắn sớm dự liệu được hướng đi của kế phu nhân, nên mới có thể phản lại một kích. Nhưng nếu không, r rằng mai sau đợi hắn chính là tin tức kế phu nhân hồi phục sủng ái.
Hơn nữa phiền toái nhất chính là hư ảo hài tử. Chỉ cần hài tử đó còn, kế phu nhân luôn sẽ có cơ hội hồi phục sủng ái.
Chuyện tựa hồ có chút phiền phức. Nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp.
Nguyên thế giới, Lục Hầu trước sau đều không có con, hơn nữa bên người lại không có thông phòng, không thiếp thị.
Hình như trước đây, trưởng bối Lục gia cố ý muốn ông cưới thêm tiểu thiếp, nhưng sau khi kế phu nhân trở về bổn gia một chuyến, chuyện này liền không còn có ai nhắc tới, đồng thời thái độ trong dòng họ cũng đối với Lục Duy Diệu và ả cũng khác trước rất nhiều, trở nên càng thêm coi trọng.
Chẳng lẽ trong này có nguyên nhân gì? Có thể nói trong tay của kế phu nhân nắm bí mật có thể lật đổ toàn bộ Lục gia? Nếu như vậy, vì sao ả hiện tại không lấy ra thay đổi cảnh ngộ hiện tại của bản thân, ngược lại phải mạo hiểm mà còn có khả năng thất bại?
Mẫu thuẫn trước sau, thực sự rất kỳ quái.
Thai giả, tranh thủ tình cảm, cưới tiểu thiếp, không mang thai...
Những từ này nhìn như không liên quan lại làm cho Lê Hi càng thêm nghi ngờ. Lúc này, một loại ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên xẹt qua, làm cho Lê Hi vô thức mở to mắt.
Nếu quả thực là như vậy.
Giống như nghĩ tới điều gì, khóe môi Lê hi câu ra một độ cong vui vẻ xảo quyệt, hài tử trong bụng kế phu nhân, hiện tại không thể đụng vào.
Nhỏ giọng nói bên tai thị tòng bên cạnh, sau đó Lê Hi đi trước, một mình trở về Hàm Chương Các. Hắn nghĩ, lần này thật sự có biện pháp một lần giết chết mẫu tử kế phu nhân! Chỉ có điều trước lúc đó, hắn còn cần chuẩn bị. Mặt khác, còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Yến tiệc tụ hội ở kinh thành sắp bắt đầu, sẽ tổ chức ở phủ đệ của người đó.
- ------------------------------------
Cung lô: