Vào thời điểm dân mạng đang hung hăng chửi mắng, Trương Hân Nhiên chỉ lưu lại một câu “Tạm biệt giới giải trí”, sau đó xóa tài khoản weibo. Một tháng sau, cô bán hết tài sản trả tiền đền hợp đồng, một mình ra nước ngoài, không biết tung tích.
Sau khi cô biến mất một tuần lễ, trên internet đột nhiên tuôn ra một lượng lớn ảnh sex của Lưu Phỉ Phỉ, lúc này ông Lưu vì ra nhiều quyết sách sai lầm khiến cho công ty bị tổn thất bị rớt xuống đài, lần này không còn người nào có thể bảo vệ được Lưu Phỉ Phỉ nữa.
Diệp Chi Châu để điện thoại di động xuống, thở dài một tiếng.
“Sao vậy?” Âu Dương Thuần từ phía sau ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn dái tai của cậu, “Muốn làm lễ cưới ở trong nước hay ở nước ngoài?”
“Không muốn làm đâu.” Cậu ngửa ra sau dùng đầu đẩy anh, “Đã giải quyết xong hết chuyện rồi sao?”
“Ừm.” Âu Dương Thuần không để ý câu từ chối làm đám cưới kia của cậu, giơ tay giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối như tơ vò, “Anh đã nói Thanh Hiếu đặt vé máy bay ba ngày sau, lần này Yêu nhi sẽ đi cùng chúng ta, lão đại không yên lòng để nó tiếp tục ở lại giới giải trí trong nước, chuẩn bị chuyển nó ra phía sau.”
“Như vậy cũng tốt.” Cậu lắc đầu hất tay của anh ra, xoay người ôm lấy hông của anh, lưu luyến cọ cọ, “Sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau.”
Mặt mày Âu Dương Thuần tràn đầy dịu dàng, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, hôn đỉnh đầu cậu, “Ừ, luôn bên nhau.”
Ba năm sau, nữ chủ đã phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi thân phận kết hôn với một chủ cửa hàng sách ở R quốc, 5% cuối cùng trở về 0, hồn kỳ còn lại cũng đã lấy được.
Năm mươi năm sau, Âu Dương Thuần hấp hối mạnh mẽ chống đỡ không chịu rời đi, Diệp Chi Châu nén nước mắt giúp anh chỉnh lại tóc, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói, “Đừng chống đỡ nữa, em sẽ đến với anh nhanh thôi.”
Âu Dương Thuần nắm chặt tay cậu, khó khăn thở dốc một cái, khàn giọng nói, “Xin lỗi ….. Kiếp sau, chờ ….”
“Em biết.” Cậu nhìn anh dần dần mất đi hơi thở, nước mắt rơi xuống, “Anh nói là kiếp sau. Anh nhớ phải tìm em đó, em cũng sẽ cố gắng tìm anh …. Anh nhất định phải tới.”
Hệ thống đúng lúc hiện ra màn ảnh, [Có muốn tới thế giới kế tiếp hay không?]
Cậu leo lên giường chui vào lòng anh, vuốt ve dung nhan không còn trẻ của anh, nhắm mắt lại, ở trong lòng chọn có.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Đập vào mắt đầu tiên chính là một bình phong có khắc hoa điểu tinh xảo, cậu cử động, phát hiện mình đang ngồi trong một thùng gỗ lớn chứa nước ấm, bên cạnh thùng có một giá gỗ tinh xảo, trên kệ treo vài trường bào bằng tơ lụa.
Lần này là cổ đại sao? Cậu giơ tay lên sờ sờ mái tóc dài, cảm thấy rất mới lạ.
Cái gương nhỏ cầm tay phong cách cổ xưa ở trên kệ đột nhiên chuyển động, sau đó màn ảnh hiện ra, các đoạn văn tự lớn lớn nhỏ nhỏ lần lượt xuất hiện, ở trong căn phòng có phong cách cổ đại dạt dào này có vẻ không hợp nhau.
Cậu cầm lấy cái gương nhỏ, lật qua lật lại nhìn một chút, “Thông Thiên, dáng vẻ lần này của mày thuận mắt hơn so với hai lần trước đấy, rất giống với hình xăm không gian trên cổ tay tao.”
Cái gương nhỏ rung lên một cái, màn ảnh lóe lóe, giống như đang thúc giục cậu mau chóng nhìn tư liệu.
“Nóng tính quá.” Bỏ cái gương xuống, cậu lau nước trên mặt, nhìn về phía màn ảnh.
Nhân vật chính ở thế giới này tên là An Thành Kiệt, là thứ tử của Trấn quốc công An Văn Hoa, bởi vì bị chủ mẫu chán ghét nên bị vứt bỏ từ nhỏ lớn lên ở thôn trang, cuộc sống rất là khổ cực. Năm 18 tuổi hắn không may rơi xuống nước, đi đời nhà ma, sau đó bị một linh hồn đến từ hiện đại chiếm cứ thân thể.
“……”
An Thành Kiệt đã thay đổi kia dần triển lộ ra năng lực không tầm thường, đầu tiên là trừng phạt hạ nhân ác độc từng khi dễ nguyên chủ, sau đó không kiêng nể chỉnh đốn trật tự trên dưới thôn trang, nâng cao sản lượng thu hoạch ở thôn trang, lúc gần cuối năm trong một lần tụ hội dựa vào một bài vịnh mai giúp danh tiếng vang xa, danh thiên tài truyền đến kinh thành. Trấn quốc công liền chú ý tới thứ tử càng ngày càng ưu tú này, không để ý thê tử ngăn cản, vung tay lên, phái người đưa hắn trở về kinh.
Trên đường hồi kinh, hắn trùng hợp cứu được một trong những nam chủ từ trong tay đạo tặc — Lôi Bảo Phi, con trai độc nhất của đại tướng quân Lôi Sĩ Hồng, hai người cùng nhau hồi kinh, dọc đường đi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Sau đó chính là diễn biến theo mô típ truyện xuyên việt, sau khi đến kinh thành hai người chia tay nhau, An Thành Kiệt tiến vào phủ Trấn quốc công, bắt đầu đấu với chủ mẫu, đấu với huynh đệ, đấu với nhị phòng, đấu với toàn gia, sau đó lại ra sức mở tửu lâu, mở trân bảo các, châu bảo điếm, ngoài củng cố địa vị và kiếm tiền ra, hắn cũng không quên tham gia vài hội thơ văn để tăng thêm cái danh thiên tài, sau cùng tài danh của hắn được hoàng đế tại nhiệm chú ý tới, khâm điểm hắn làm thư đồng của Bát hoàng tử.
Đến chỗ này, ngoại trừ đây là một thế giới cảo cơ (tình cảm nam-nam) khiến Diệp Chi Châu kinh ngạc nho nhỏ ra thì tình tiết đều rất bình thường, thẳng cho đến khi cậu thấy được thân phận nam chủ thứ hai — đó là trưởng tử Trấn quốc công, An Thành Thắng.
Tuy rằng miêu tả rất hàm hồ, sau cùng An Thành Thắng cũng lấy vợ sinh con, nhưng lại vì nhân vật chính mà tàn nhẫn giết chết thân đệ đệ của mình, vì nhân vật chính phản bội lại đại hoàng tử lãnh khốc đã từng ủng hộ trước đó, còn thêm trạng thái điên cuồng mê luyến đệ đệ như “Sưu tầm tất cả thơ văn của An Thành Kiệt” và “Lúc nào cũng nhắc tới, mỗi ngày đều tưởng niệm” ….. Quan trọng nhất là, người này cũng có hồn kỳ! Tuy rằng hắn không cùng nhân vật chính phát sinh quan hệ, tình cảm cũng không bị chọc thủng, nhưng hắn đúng là có hồn kỳ, hồn kỳ đó đang chuyển động trên đầu nhân vật chính kia kìa!
Huynh đệ cùng cha khác mẹ … Hèn chi thế giới này bị phá hư!
Tiếp tục nhìn xuống, cậu phát hiện mình quả nhiên quá ngây thơ rồi, té ra thế giới này không chỉ có một nam chủ thứ hai bị hủy tam quan, mà còn có một nam chủ thứ ba tương lai sẽ làm hoàng đế — Thất hoàng tử Yến Minh Lễ!
Hoàng đế tương lai mà cũng có thể thu vào trong hậu cung, nhân vật chính thật lợi hại.
Yến Minh Lễ cùng An Thành Kiệt quen biết ở một trận vây săn hoàng gia, lúc đó An Thành Kiệt bị con trai thứ hai của Trấn quốc công là An Thành Nhạc đố kị thiết kế, không may thất lạc hạ nhân và đội hữu, lạc đường trong rừng rậm, sau đó gặp Thất hoàng tử cũng đồng dạng lạc đường, hai người vì vậy mà quen biết. Sau khi thoát được, Thất hoàng tử liền đồng cảm với An Thành Kiệt vì hắn cũng có địa vị, gia tộc và từng trải những chuyện giống mình, lại thấy hắn rất có tài văn chương, liền nổi tâm tư muốn mượn sức, từ từ thân mật với hắn.
Đến lúc này, ba vị nam chủ đã xuất hiện toàn bộ, nhân vật chính cũng bắt đầu con đường nghịch tập.
Ngoài mặt An Thành Kiệt vẫn là thư đồng của Bát hoàng tử, nhưng lại lén lút đầu phục Thất hoàng tử, vì hắn làm hỏa dược, vũ khí, binh khí, bỏ tiền bỏ vật bỏ tình cảm, sau đó hắn lại bắt đầu kéo Lôi Bảo Phi tiến vào quân doanh của Thất hoàng tử lịch luyện, làm cho thế lực của Thất hoàng tử càng thêm mạnh mẽ.
Cuối cùng, Thất hoàng tử Yến Minh Lễ leo lên đế vị, vì An Thành Kiệt mà không chịu lập hậu; Lôi Bảo Phi trở thành đại tướng quân, vì An Thành Kiệt mà cả đời độc thân; vào thời điểm đoạt vị An Thành Thắng bị An Thành Kiệt thuyết động, cũng giúp Thất hoàng tử một phen, nhưng hắn không ra làm quan, mà tiếp tục ở phủ Trấn quốc công, lấy vợ sinh con, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới An Thành Kiệt đã được phong làm vương khác họ kia.
Biểu tình Diệp Chi Châu chết lặng đứng dậy, bước ra thùng nước kéo khăn bố lau thân thể, mày mò mặc trung y và trường bào vào, không nói gì nhìn trời. Thế giới này thật là không có tiết tháo, cảo cơ còn chưa tính, số lượng nam chủ so với hai thế giới trước nhiều thêm một người cũng không có gì, nhưng vì sao ba vị nam chủ và nhân vật chính đã cùng một chỗ rồi mà đều đi lấy vợ hết vậy? Cho dù không có chính thê, hoàng hậu, nhưng phi tử thì không phải là vợ sao! Tiểu thiếp không phải là vợ sao! Thông phòng không phải là vợ sao! Hơn nữa mấy người còn cùng nhau đi dạo thanh lâu nữa mà ….
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Tóc ẩm ướt dính trên người rất khó chịu, cậu sửa sang xong tam quan và tiết tháo bể nát của mình, từ trong không gian lôi ra cái khăn lông bao tóc lại, ngồi vào băng ghế cạnh thùng nước, tiếp tục xem tư liệu.
Nhân vật chính và ba vị nam chủ dùng loại phương thức kỳ quái này ở cùng một chỗ cả đời, vài thập niên sau, bốn người lục tục qua đời, hậu đại của bọn họ cũng quan hệ hỗn loạn, vô cùng lộn xộn, nên quốc gia liền rối loạn, sau đó những quốc gia khác nắm ngay cơ hội xâm phạm, chiến tranh bắt đầu khai hỏa. Thuốc nổ mà An Thành Kiệt chế luyện bắt đầu lan tràn khắp thế giới, càng ngày càng có nhiều quốc gia gia nhập vòng chiến, chưa tới chục năm, thế giới liền bị nổ tung.
Sau khi xem tài liệu xong, Diệp Chi Châu trầm mặc một hồi, nhớ lại một vấn đề khiến người ta tuyệt vọng, “Thông Thiên, hiện tại thân thể này tên gì?”
[Con trai thứ hai của Trấn quốc công, An Thành Nhạc.]
….. Quả nhiên là pháo hôi.
Cậu thở dài, đứng lên tháo khăn trên đầu nhét vào không gian, mang đầu tóc ẩm ướt đi ra ngoài, vừa đi vừa xem tư liệu về An Thành Nhạc.
An Thành Nhạc, con trai thứ hai của Trấn quốc công, so với An Thành Kiệt nhỏ hơn 2 tuổi rưỡi, khi còn bé nghịch ngợm gây sự, sau khi lớn lên không học vấn không nghề nghiệp, thi từ ca phú một cái cũng không giỏi, ngược lại ăn nhậu chơi bời thì rất tinh thông, nhưng miệng của cậu rất ngọt, dễ dụ dỗ người, cho nên rất được người nhà sủng ái. Sau khi nhân vật chính đến liền đoạt đi danh tiếng của cậu, bởi vậy cậu ghi hận trong lòng, muốn hãm hại nhân vật chính, nhưng nguyên chủ lại là người ngốc, nhiều lần tính kế đều bị nhân vật chính nhìn thấu tát nước dơ ngược lại, dần dần bị phụ thân và ca ca chán ghét vứt bỏ, cuối cùng trong lúc vây săn hoàng gia thì chết trong miệng dã thú.
….. Thật thảm. Vì sao mỗi thân thể cậu dùng đều thích cùng nhân vật chính đối nghịch vậy, hảo hảo sống không tốt sao?
Sau tấm bình phong là một cánh cửa gỗ khắc hoa bắt mắt, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
“Sao thiếu gia còn chưa ra, đã tắm nửa canh giờ, nước đã sớm lạnh rồi.”
“Suỵt, thiếu gia là muốn ngâm nước đến bệnh, tránh được ngày mai phải vào cung. Ta nghe Tiểu Thúy trong phòng phu nhân nói, lần này hoàng thượng triệu tập con cháu đại thần vào cung là muốn chọn thư đồng cho ma ốm Bát hoàng tử, người nào cũng biết chuyện này không tốt, nên đều nghĩ cách trốn tránh, thiếu gia nhà chúng ta cũng không có biện pháp.”
“Ma bệnh ma ốm cái gì, nói chuyện chú ý một chút, đó là hoàng tử, cẩn thận nói lung tung bị người nghe được làm liên lụy tới thiếu gia!”
Tiếng nói chuyện chợt ngưng, ngoài cửa an tĩnh lại.
Cước bộ Diệp Chi Châu dừng một chút, mở tài liệu ra bắt đầu xem thời gian nội dung kịch bản.
Khi An Thành Kiệt tiến vào phủ Trấn quốc công được hai tháng, hoàng thượng bắt đầu chọn thư đồng cho Bát hoàng tử đã được mười ba tuổi. Trong nhóm con cháu đại thần và các chi hoàng tộc, tuổi tác và địa vị của An Thành Nhạc là thích hợp nhất, đáng tiếc An Thành Nhạc ghét bỏ đi theo Bát hoàng tử không có tiền đồ, trước thời điểm tiến cung đem mình lăn qua lăn lại cho bệnh, trốn khỏi cuộc tuyển chọn thư đồng lần này. Hoàng đế rất tức giận nhưng lại không tiện phát tác, liền nén giận tuyển An Thành Kiệt làm thư đồng của Bát hoàng tử, còn hạ chỉ nâng địa vị của hắn lên, để hắn “có đãi ngộ ngang hàng với đích tử”.
Tắt màn ảnh đi, cậu nhìn về phía hình ảnh thiếu niên mờ ảo trong gương đồng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép muốn cách không đâm a đâm. Thực sự là không muốn chết thì sẽ không phải chết, mở đầu vốn tốt như thế, sao lại có thể tạo ra một kết cục thối nát như vậy chứ!
Nhưng bây giờ cậu đã biến thành An Thành Nhạc, tìm đường chết sao? Không, cậu không thích làm vậy đâu!
Nhét cái gương vào trong lòng, cậu gẩy gẩy mái tóc dài lộn xộn, sửa sang lại biểu tình, ngẩng cằm lên sãi bước đẩy cửa ra, dùng khóe mắt nhìn qua hai gã sai vặt, kiêu căng nói, “Chuẩn bị ngựa cho ta! Gia phải ra ngoài mua lễ vật cho Bát hoàng tử!” Không phải chỉ là làm thư đồng cho một tiểu hài tử mười ba tuổi thôi sao, có cái gì mà trốn chứ, cái chức thư đồng này cậu đã định rồi!