Hơn 3 giờ sáng, Diệp Chi Châu cảm giác được có một tia dao động truyền đến tinh thần lực, buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cậu xoay người ngồi dậy, nhìn về phía xa đen kịt, cẩn thận dùng tinh thần lực thăm dò hướng phát ra dao động.
Trong kịch bản, ở trạm xăng dầu này họ sẽ gặp một đám tang thi cấp ba, cấp bốn di chuyển cực kỳ nhanh, tiểu đội của Ngụy Húc lâm vào khổ chiến, mà Liễu Thần thừa dịp mọi người không chú ý, đẩy Hứa Dịch đang ngồi trong xe việt dã vào bầy tang thi.
Trong đầu lật qua tư liệu, cậu nghiêng đầu nhìn xe việt dã an tĩnh cách không xa rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nếu cậu đoán không sai, người ngồi ở ghế sau xe việt dã mà cậu mơ hồ nhìn thấy buổi chiều hẳn là nhân vật chính Hứa Dịch, hiện giờ tang thi đột kích, nguyên chủ muốn hại Hứa Dịch, nhưng cậu nhất định phải bảo vệ tốt đối phương, không cho đối phương thất lạc tiểu đội gặp được nam chủ thứ ba Lương Bình.
Ngụy Húc bị động tác đột nhiên xoay người của cậu làm kinh động, nắm chặt súng nhìn qua, nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Cậu làm động tác im lặng, cẩn thận thu tinh thần lực về, nghiêm túc nói, “Có một đàn tang thi cao cấp đang di chuyển tới đây, chúng ta phải rút lui thôi.”
Ngụy Húc nghe vậy biến sắc, vội cẩn thận dùng dị năng cảm thụ chung quanh, nhưng không phát hiện gì cả, nhất thời không kiên nhẫn bỏ súng xuống, “Chắc do cậu căng thẳng thôi, được rồi, cậu ngủ đi, để một mình tôi gác là được.”
Bây giờ mà ngủ thì sẽ an giấc ngàn thu luôn đấy.
“Đám tang thi kia cách nơi này đại khái còn 3, 4 km nữa, lấy tốc độ của chúng, rất nhanh sẽ chạy tới đây, không còn thời gian chần chờ nữa đâu, mau đánh thức mọi người dậy!” Cậu nhanh chóng nói xong, sau đó nhảy xuống xe vận tải, đẩy thanh niên thanh tú ngủ ở phía ngoài cùng, “Mau đánh thức mọi người, có tang thi cao cấp sắp tới, phải nhanh chóng rút lui.”
Ngụy Húc bị động tác của cậu làm cho tức giận, cũng nhảy xuống cả giận nói, “Liễu Thần cậu muốn làm gì! Mọi người đều mệt chết rồi, cậu lại gây sức ép lung tung gì hả!”
Thanh niên thanh tú bị đánh thức nghe thấy Ngụy Húc nói vậy, nhất thời có chút ngốc, không biết nên làm cái gì bây giờ. Diệp Chi Châu thấy thế nhẹ nhàng đẩy hắn thúc giục hắn đi gọi người, còn mình thì xoay người chạy tới xe việt dã, không thèm để ý Ngụy Húc.
“Mẹ kiếp! Cậu …” Ngụy Húc quả thực muốn tức chết, bước nhanh theo sau kéo cậu lại, “Cậu đừng quấy rầy Tiểu Dịch, cậu ấy vừa thăng cấp dị năng không lâu, cần phải nghỉ ngơi, cậu lại đây cho tôi!”
Diệp Chi Châu linh hoạt lắc mình tránh thoát tay hắn, tay phải mở cửa xe việt dã ra, nhìn bóng người mơ hồ đang đắp thảm phía sau, trực tiếp vươn tay lay tỉnh Khâu Tương Vũ đang ngủ ở ghế tài xế, “Tỉnh tỉnh, chuẩn bị rời đi!”
Ngụy Húc bị cậu dễ dàng tránh thoát nhìn tay của mình, sửng sốt trong giây lát, thấy cậu đã đánh thức Khâu Tương Vũ, vội tiến lên ôm lấy cậu kéo ra ngoài, “Liễu Thần cậu đừng quá phận! Trước đó còn đáp ứng sẽ không nhắm vào Tiểu Dịch nữa, nhưng giờ cậu đang làm gì đó! Đã nói tôi không thích cậu rồi mà!”
Cái tên thiểu năng trí tuệ này!
Diệp Chi Châu bị hắn kẹp bên hông thiếu chút nữa không thở nổi, vội vươn tay vỗ, “Buông tay ra! Con mắt nào của anh thấy tôi gọi bảo bối Tiểu Dịch của anh hả?! Mau buông tay! Đám tang thi đã tới rất gần rồi! Nhanh chóng lên xe đi!”
Khâu Tương Vũ bị đánh thức khó hiểu nhìn bọn họ giằng co, nghe được lời Diệp Chi Châu nói phản xạ có điều kiện dùng dị năng hướng ra ngoài dò xét một chút, sau đó sắc mặt biến đổi, quát, “Mau lên xe! Thật sự có tang thi tới đây!”
Người bên xe vận tải đều bị đánh thức, nghe được Khâu Tương Vũ rống to, vội vàng khẩn trương hẳn lên. Ngụy Húc ngẩn người, Diệp Chi Châu nhân cơ hội tránh thoát ngực của hắn, nhấc chân đá hắn vào xe, còn mình thì xoay người chạy tới xe vận tải, “Đi! Mau lái xe!”
Theo lời cậu nói, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú của tang thi cao cấp, người trên xe vận tải không nói hai lời liền khởi động ô tô chạy đi trước. Thanh niên thanh tú khẩn trương, quay đầu lại hướng phòng điều khiển hô lớn, “Đừng đi! Liễu Thần còn chưa lên xe!”
Diệp Chi Châu mở to mắt nhìn tráng hán đầu bóng lưỡng che miệng thanh niên thanh tú kéo hắn vào xe vận tải, sau đó xe vận tải phun khí vào mặt cậu rồi đi mất.
WTF? Kêu mấy người lái xe nhanh lên, mấy người liền nhanh như vậy hả?
Tiếng ô tô chạy đi cùng tiếng gầm rú của tang thi càng ngày càng gần đồng thời truyền đến, cậu quay đầu lại, chỉ thấy Ngụy Húc thò nửa người ra từ xe việt dã, hô to, “Mau lên đây! Tôi sẽ chạy chậm một chút, cậu nhảy lên chiếc xe này đi!”
Coi như anh còn chút lương tâm!
Những tang thi ghê tởm dữ tợn đã tới ngay trước mắt, có lẽ là bị khí tức con người cùng thanh âm hấp dẫn, ồn ào chạy tới bên này. Cậu dùng dư quang nhìn lướt qua, sau đó không đành lòng nhìn tiếp thu hồi tầm mắt, nhắm cửa xe đã mở ở phía sau, chuẩn bị dùng kỹ năng đặc biệt nhảy lên xe.
Tay cậu nắm cửa xe đang chuẩn bị nhào lên, người đang ngủ ở chỗ ngồi phía sau đột nhiên chuyển động, sau đó một khuôn mặt thanh niên tinh xảo từ thảm ló ra, mơ màng nói, “Sao lại ồn như vậy?” Nói xong lười biếng duỗi thắt lưng.
Hết thảy giống như thước phim chiếu chậm, Diệp Chi Châu trừng lớn mắt nhìn lá cờ nhỏ trên đầu người thanh niên, nhìn hắn duỗi thân cùng tứ chi, nhìn hắn vươn cái chân trần trụi ra, nhìn cái chân kia đạp thẳng vào cổ tay đang nắm cửa xe của cậu … Tại sao dị năng giả phụ trợ lại có khí lực lớn như vậy! Thanh âm trật khớp vang lên, sau đó tay cậu tê rần rồi buông lỏng, xe việt dã trong nháy mắt đã đi xa, tầm mắt cậu xoay mòng mòng, khi lưng cậu chạm đất thì phát ra âm thanh nặng nề, cậu ngẩng đầu lên, một gương mặt hư thối đúng lúc hiện ở trước mặt cậu, chất nhầy ghê tởm đang từ hốc mắt trống rỗng của đối phương nhỏ xuống.
… Thế giới này thật tàn nhẫn!
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Bên trong xe Ngụy Húc cùng Khâu Tương Vũ bị biến cố này làm trợn mắt há hốc mồm, Khâu Tương Vũ nhịn không được quay đầu nhìn Hứa Dịch, ngữ khí quỷ dị mà vặn vẹo, “Sao cậu lại tỉnh dậy ngay lúc này hả?!”
Hứa Dịch bị hắn rống đến ngẩn người, hậu tri hậu giác nhìn cái chân đang vươn ra của mình, vẻ mặt vô tội, “Tôi bị mọi người đánh thức mà, hơn nữa sao cửa xe lại mở ra thế? Đúng rồi, có phải vừa rồi tôi đá trúng cái gì không? Còn nữa, sao nửa đêm mọi người lại chạy đi vậy, đèn xe sẽ dẫn tang thi tới đấy.” Nói xong rất tri kỷ đóng cửa xe lại.
Trong đầu Ngụy Húc đều là thanh âm trật khớp xương, dị năng hệ băng không tự chủ tản ra ngoài, khiến bên trong xe trở nên lạnh buốt. Hắn trầm mặt đạp phanh lại, sau đó đánh tay lái, “Chúng ta trở về cứu Liễu Thần, cậu ấy không có dị năng, đối mặt với tang thi chỉ có con đường chết!”
“Liễu Thần?” Hứa Dịch nhíu mày, trên mặt mang theo chán ghét, “Cậu ta lại làm sao? Phiền chết đi được, lần sau đừng dẫn đi nữa, cản trở quá đi.”
“Cậu câm miệng! Nếu không có cậu ấy, lần này chúng ta đều phải chết ở đây!” Ngụy Húc dùng sức vỗ vô-lăng, nhớ tới hình ảnh thấy trong kính chiếu hậu, cắn chặt răng, các đốt ngón tay nắm vô-lăng trở nên trắng bệch, “Đều tại tôi, lúc cậu ấy nhắc nhở tôi nên để mọi người rời đi mới đúng!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Dịch bị hắn đối đãi thô bạo như vậy, liền ngẩn người, có chút ủy khuất cúi thấp đầu xuống.
“Không được, không thể trở về!” Khâu Tương Vũ rốt cục tỉnh táo lại, nhào qua ngăn hắn, kéo vô-lăng không cho hắn tiếp tục quay xe, “Đám tang thi kia phỏng chừng có hơn mười con, anh cũng thấy đấy, Liễu Thần vừa ngã xuống liền có tang thi nhào qua, chỉ sợ cậu ấy …. không thể trở về! Chỉ dựa vào vài người chúng ta, căn bản không đánh lại những tang thi đó!”
Ngụy Húc giận dữ, “Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn cậu ấy chết sao!”
“Đúng! Chỉ có thể nhìn cậu ấy chết!” Khâu Tương Vũ mạnh mẽ chiếm ghế điều khiển, đoạt lấy quyền khống chế đảo quanh vô-lăng tiếp tục chạy về phía trước.
Ngụy Húc càng dùng sức giãy dụa, ánh mắt trừng to, giống như sư tử nổi giận, “Khâu Tương Vũ! Cậu cút ngay!”
Sức chống đỡ thân thể của dị năng giả hệ kim không có dị năng giả nào có thể sánh bằng, Ngụy Húc vẫn không thoát khỏi áp chế của hắn, trong lòng càng nóng nảy, không khỏi nhìn về Hứa Dịch, “Tiểu Dịch, mau tới hỗ trợ!”
Có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra nên Hứa Dịch do dự một chút, sau đó kiên định, “Ngụy ca, ở đó có hơn mười con tang thi cao cấp, chúng ta có đi thì chỉ là liều mạng thôi, chắc Liễu Thần cũng không hy vọng anh liều chết trở về cứu cậu ấy, cậu ấy thích anh như vậy … Ngụy ca, anh đừng giãy dụa nữa.”
Ngụy Húc không thể tin nhìn hắn, giống như lần đầu tiên nhận thức được hắn vậy, kinh sợ nói, “Đây chính là một mạng người! Cậu còn dám nói như vậy, cậu …”
[Tỷ lệ yêu nhau của Ngụy Húc cùng nhân vật chính giảm còn 80%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
“Tiếp tục cố gắng ông nội mày!” Diệp Chi Châu tức giận mắng một câu, nghiêng người né tránh công kích của một tang thi, gia tăng tinh thần lực bao quanh người mình, vừa chạy như điên vừa lấy thuốc nổ từ trong không gian ra châm lửa ném ra phía sau, “Thông Thiên, có thuốc che dấu hơi thở không! Mấy tang thi này dựa vào khứu giác cùng thanh âm đuổi theo con người, tao sắp chạy không nổi rồi!”
Một viên thuốc bọc trong ánh sáng được đưa đến miệng cậu, cậu vội nuốt vào, sau đó lăn một vòng trốn vào một góc tường bị hư hại, ném vèo vèo mấy bao thuốc nổ ra ngoài, ngừng thở quỳ rạp trên mặt đất không động đậy.
Thuốc nổ trong không gian đều là lấy từ thế giới trước, uy lực cũng không lớn, chỉ có thể làm giảm tốc độ tang thi. Hơn mười giây sau, tiếng bước chân của tang thi vang lên gần đó, sau đó dừng lại rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Xem như đã thoát hiểm rồi … Cậu thả lỏng thân thể triệt để té trên mặt đất, hồng hộc thở dốc. Vết thương trên người do vụ nổ gây ra rất đau, còn cổ tay bị trật nữa, cũng rất đau, còn lòng bàn chân, thời điểm chạy quá gấp đã rớt mất một chiếc giày, hiện tại bàn chân chắc cũng không dùng được, “Thông Thiên, chúng ta thương lượng một chút, nhiệm vụ tiếp theo có thể ở một thế giới hòa bình được không?”
Cái gương nhỏ nằm trong túi áo cậu rung lên, sau đó một luồng ánh sáng chiếu đến trước mắt cậu, bên trong bọc một cái bình nhỏ.
“Cái gì đây?”
Bình nhỏ từ từ rơi xuống trên tay cậu, sau đó màn hình hiện ra, [Kim sang dược thượng phẩm.]
“… Mày thật đúng là một hệ thống tri kỷ.”
Màn hình lóe lóe, giống như đang ngượng ngùng vậy.
Ánh mặt trời dần dần xuất hiện, cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Chi Châu ỷ vào có thuốc giấu hơi thở đang ngủ ngon thì giật mình, sau đó nhanh chóng thanh tỉnh.
Vốn thanh âm kia đang ở xa nhưng trong nháy mắt đã đến gần bên tai, một khuôn mặt tái nhợt không biểu tình xuất hiện trong tầm mắt, đôi môi khô khốc giật giật, phát ra tiếng nói khàn khàn, “Này, có gì ăn không?”
Diệp Chi Châu nhìn mái tóc dài quá đỗi cùng mắt kính đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương, co rút khóe miệng, từ trong không gian lấy ra một quả táo ném qua, “Cái kia … Anh muốn cùng tôi trở về căn cứ không?” Áo blue trắng, nhiều năm không cắt tóc, kính đen, tính cách khiến người chán ghét, dị năng hệ tốc độ … Rất tốt, vậy mà lại để cậu gặp được nam chủ thứ ba Lương Bình trước.
Lương Bình tiếp được quả táo vội vã gặm một miếng to, sau khi nuốt vào giống như được sống lại một lần nữa, ra vẻ thâm trầm nhìn cậu một cái, sâu kín hỏi, “Trong căn cứ của cậu … có đồ ăn không?”
“Có, chỉ cần theo tôi lăn lộn, bảo đảm cho anh một ngày ba bữa cơm!”
“Tôi đi theo cậu.” Lương Bình tiếp tục gặm táo, không chút do dự trực tiếp bán mình đi.
Diệp Chi Châu nghẹn họng, trong lòng đột nhiên có cảm giác tội lỗi lừa bán trẻ em nhược trí.