Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người ngồi ở chính sảnh, không khí có chút lạnh lẽo, còn có chút xấu hổ.

Đào Đông vẫn luôn bi thương nhìn Diệp Chi Châu, một bộ dáng vẻ muốn quan tâm lại không dám.

Ở trên đường đi Thân Đình Uy đã làm rõ chuyện gả thay, cũng nhìn thấu Diệp Chi Châu không thích mẹ ruột của mình là Đào di nương, lần thứ hai lạnh mặt nói rằng, “Nhạc phụ để di nương đón khách thì không nói, như thế nào còn để di nương đãi khách?”

Trâu Khánh nghe vậy mặt tối sầm, trừng Đào Đông, “Sao ngươi vẫn còn ở nơi này! Đi xuống, bảo hạ nhân đưa trà lên!”

Đào Đông dùng sức kéo khăn tay cưỡng chế cảm xúc, vâng lời đứng dậy, cáo từ ly khai. Lúc đi bà ta cố ý đi vòng qua Diệp Chi Châu vỗ nhẹ vai của cậu, đưa qua một ánh mắt ý vị sâu xa.

Diệp Chi Châu chỉ coi như không thấy được, cúi đầu ngồi ở bên người Thân Đình Uy giả điềm đạm nho nhã.

Chờ người đi rồi, Trâu Khánh chỉnh lý cảm xúc, mở miệng nói, “Thân tiểu tướng quân …..”

“Nhạc phụ không cần phải khách khí như thế, ngài gọi Đình Uy là được rồi.” Thân Đình Uy ngắt lời ông ta, hành lễ lần nữa rồi nói, “Trước vẫn luôn dưỡng thương nên không có cách mang Tiểu Thanh trở về, mong rằng nhạc phụ không phiền lòng.”

Trâu Khánh bị y gọi là nhạc phụ làm cho cả người không được tự nhiên, nghiêng người dịch ánh mắt đến Diệp Chi Châu, theo thói quen nhíu mày bày ra gương mặt nghiêm phụ, “Thanh nhi, ngươi cùng với Thân …… Cùng với Đình Uy trở về sao không phái người nói trước một tiếng để phụ thân chuẩn bị trước, tránh cho chậm trễ khách quý.”

“Là ta muốn cho Tiểu Thanh một kinh hỉ, cho nên không nói cho hắn biết.” Thân Đình Uy cường thế nhận trách nhiệm về mình, vô cùng cứng rắn kéo đề tài về chính vụ, “Trong thời gian này hình như Hoàng Thượng đang tra án muối ở Hoài Nam, không biết nhạc phụ có nghe nói gì không?”

Sắc mặt Trâu Khánh lập tức thay đổi, án muối ở Hoài Nam dính dáng đến không ít hộ bộ, trong đó có mấy người là do ông ta đề bạt lên, nếu Hoàng Thượng thật sự chuẩn bị sửa trị nơi đó ….. Ông ta thăm dò nhìn về phía Thân Đình Uy, chỉ thấy đối phương vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng không lộ cảm xúc, tâm tư chuyển chuyển, dịu biểu tình nói với Diệp Chi Châu, “Thanh nhi, ngươi thật vất vả mới trở về một chuyến, đừng trì hoãn ở chỗ phụ thân nữa, mau đi thăm mẫu thân của ngươi đi.”

Đây là muốn đuổi mình đi nói chính sự sao. Diệp Chi Châu vội kéo lấy Thân Đình Uy đang muốn ngăn cản, đứng dậy cáo từ, “Vậy thứ lỗi cho Thanh nhi không tiếp chuyện được, phụ thân, phu quân, mọi người cứ từ từ tán gẫu.” Nói xong tránh thoát tay tặc của Thân Đình Uy, vội vàng hành lễ, xoay người nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực rất vội vàng đi đến viện tử của Viên Tuệ. Cậu đến Trâu phủ chính là chuẩn bị đại náo một trận, sao có thể tiếp tục phí thời gian với Trâu Khánh chứ.

Khi cậu đi đến hoa viện thì tinh thần lực cảm nhận được khí tức của Đào Đông, nhíu nhíu mày, cậu gọi một người hầu của Trâu gia phân phó hai câu, sau đó thay đổi đường đi bước đến viện tử của Viên Tuệ.

Cửa viện tử bị đóng chặt, không náo nhiệt giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.

Sau khi cậu gõ cửa phải đợi một hồi lâu thì mới được mở ra, vả lại người mở cửa có thái độ cực kém hỏi cậu là ai. Lười cùng đám người hầu dây dưa, cậu trực tiếp dùng tinh thần lực mở đường, một đường thông suốt đi tới phật đường cấm túc Viên Tuệ. Ma ma bên người Viên Tuệ muốn cản cậu, lại bị cậu đơn giản mà thô bạo dùng đan dược đánh ngã. Bên trong phật đường Viên Tuệ nghe được động tĩnh liền đi ra, vừa lúc nhìn thấy ma ma ngã xuống đất, sợ tới mức há mồm muốn hét lên, nhưng đã bị Diệp Chi Châu nhanh chóng bịt miệng lại.

“Nương, người còn nhớ chuyện khi còn bé con trốn ở bên trong kiệu của người, đi theo người đến Bạch Vân Tự dâng hương không?”

Viên Tuệ cứng lại, mở to mắt nhìn cậu, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu lại kịch liệt giãy dụa, hàm hàm hồ hồ gọi cậu, “Trâu Thanh”.

Diệp Chi Châu nhíu mày, tìm tòi ký ức của nguyên chủ, tiếp tục nói, “Lúc ba tuổi con làm rách bức họa của phụ thân, là nương giúp con giấu giếm, nói dối phụ thân là có mèo hoang vào phá hư.”

Viên Tuệ ngừng giãy dụa, khiếp sợ nhìn cậu. Chuyện này chỉ có bà cùng Tình Tình biết, sao Trâu Thanh lại ……

Hiểu được suy nghĩ của bà, cậu tiếp tục nói, “Lúc ba tuổi rưỡi, con với ca ca ngủ trưa với nhau, con tè dầm trên giường của hắn, con sợ người cười nhạo, liền vu oan là do ca ca tè, làm hại ca ca bị phụ thân mắng một trận.”

“Còn có lúc năm mới, con làm bể hộp trang điểm của người …..”

…..

Một chuyện rồi lại một chuyện, hết việc này tới việc khác, Viên Tuệ triệt để an tĩnh lại, kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng mờ mịt.

“Nương, bất kể ngài có tin hay không, con mới là Trâu Tình, mà kẻ người đưa đi nông thôn kia mới chính là Trâu Thanh.” Cậu chậm rãi buông bàn tay đang che miệng của bà ra, nhìn ánh mắt của bà nghiêm túc nói, “Lúc bốn tuổi, Đào Đông cố ý mang con đi tiếp xúc với một người bị bệnh đậu mùa, sau đó cũng ngụy trang Trâu Thanh thành dáng vẻ bị lây bệnh, giựt giây nãi nãi đưa con cùng Trâu Thanh tới nông thôn. Nửa tháng sau, Đào Đông cũng tới nông thôn, bà ta để con mặc y phục của Trâu Thanh, nhiều lần dùng nước thuốc làm khuôn mặt con thay đổi, tẩy não con, để con tưởng mình là Trâu Thanh.”

Viên Tuệ há miệng, mờ mịt trong mắt biến thành khiếp sợ.

Cậu lấy mỹ nhan đan ra cho bà nhìn, sau đó chỉ chỉ mặt mình, “Khuôn mặt này là giả, là do nước thuốc của Đào Đông tạo ra, trước đó con đã nhớ lại kí ức khi còn bé, hiểu được âm mưu của Đào Đông, liền nghĩ biện pháp lấy được giả dược khôi phục dung mạo, nương, con mới là Trâu Tình thật.”

“Ngươi là ….. Tình Tình?” Viên Tuệ do dự vươn tay muốn sờ mặt của cậu, duỗi đến một nửa lại dừng lại, lắc đầu, “Không, không có khả năng, ngươi làm sao có thể là Tình Tình, Tình Tình đang ở nông thôn, ngươi đang gạt ta, ngươi nhất định là đang gạt ta.”

“Nương!” Diệp Chi Châu bất đắc dĩ, lại lật xem ký ức của nguyên chủ, nhịn xuống mất thể diện nói rằng, “Sau thắt lưng của nương có một nốt ruồi, lúc người cùng phụ thân …… bị con không cẩn thận thấy được, người cùng phụ thân tưởng rằng con đã ngủ, liền …… Lúc ấy y phục của người là màu hồng nhạt, phía trên thêu hồ điệp.”

Viên Tuệ cứng ngắc, sau đó kích động nhào tới, “Sao ngươi lại biết chuyện này! Sao ngươi lại biết chuyện này chứ! Khi còn bé chỉ có Tình Tình mới ngủ chung với ta, sao ngươi lại biết chứ! Là Tình Tình nói cho ngươi biết đúng không, Trâu Thanh, ngươi không thể gạt ta!”

“Nương, con không có lừa người, con là Trâu Tình.” Diệp Chi Châu nhìn ánh mắt của bà, khẳng định nói, “Trâu Tình trong miệng người căn bản sẽ không có ký ức đó, không tin người có thể viết thư hỏi hắn! Còn nữa, ma ma cùng nha hoàn của người đã sớm bị Đào Đông thu mua, bọn họ luôn tẩy não người, người mau tỉnh lại đi!”

“Không, sao ta có thể nhận sai con của mình ……” Viên Tuệ che mặt, dùng sức lắc đầu, thanh âm dần dần nghẹn ngào, “Ta không tin, làm sao ngươi có thể là Tình Tình …… Nếu ngươi là Tình Tình, vậy mấy năm qua ta đã làm cái gì … Ngươi sao có thể …..”

Diệp Chi Châu ở trong lòng thở dài, tiến lên ôm lấy bà, vỗ vỗ lưng bà, vừa dùng tinh thần lực trấn an bà vừa nói, “Nếu người không tin lời con nói, bây giờ con uống giải dược khôi phục dung mạo, chờ người thấy được diện mạo chân chính của con thì sẽ hiểu thôi.”

Tiếng khóc của Viên Tuệ yếu đi, cúi đầu lau nước mắt, rời khỏi ngực của cậu, cẩn thận nhìn cậu một hồi, đột nhiên kiên định hẳn lên, “Ngươi nói mặt của ngươi là giả, là do Đào Đông lau dược thay đổi dung mạo đúng không?”

Diệp Chi Châu gật đầu.

“Ngươi có giải dược?”

Tiếp tục gật đầu.

Trong mắt Viên Tuệ hiện lên một tia ngoan ý, kéo cậu đi ra bên ngoài, “Được, chúng ta đi tìm phụ thân ngươi, gọi Đào Đông đến đối chất! Ngươi uống giải dược ngay ở đó cho ta nhìn! Nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định đuổi ngươi cùng Đào Đông ra khỏi Trâu gia!”

Yêu cầu này rất đúng ý Diệp Chi Châu, cậu một bên liên tục duy trì phát ra tinh thần lực, một bên phối hợp với Viên Tuệ đi đến chính sảnh.

Truyện được edit và post duy nhất tại: .

Trâu Khánh đang hỏi Thân Đình Uy án muối ở Hoài Nam, thấy Viên Tuệ lôi kéo Diệp Chi Châu tiến vào, nhịn không được lạnh mặt quát, “Sao các ngươi lại tới đây? Được rồi, nơi này không cần các ngươi, về hậu viện đi.”

Viên Tuệ cũng không để ý đến ông ta, bỏ tay Diệp Chi Châu ra, đi đến cạnh cửa tìm người hầu để bọn họ đi gọi Đào Đông, sau đó bình tĩnh ngồi xuống ở một bên.

“Ngươi!” Trâu Khánh vỗ bàn muốn mắng, thấy Thân Đình Uy đứng dậy đón Diệp Chi Châu, lại nuốt lời trách cứ trở vào, đè nặng tính tình nói, “Phu nhân, ngươi đang làm gì đó? Ở đây còn có khách đấy.”

“Ngươi sẽ biết ta muốn làm gì nhanh thôi.” Viên Tuệ sửa sang lại áo nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lùng sâu kín, giống như giấu châm trong băng tuyết, “Phu quân, mẫu thân ngươi nạp cho ngươi một tiểu thiếp rất tốt đấy.”

Ấn đường Trâu Khánh giật giật, hít sâu nhiều lần mới áp chế tức giận xém nữa là bùng nổ xuống.

Thân Đình Uy nghe hai người nói chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Chi Châu.

“Không có việc gì.” Diệp Chi Châu ấn y ngồi xuống, kề sát vào nói, “Lát nữa bất luận nhìn thấy cái gì cũng đừng kinh ngạc.”

Đào Đông nghi hoặc đi vào chính sảnh, sau khi thấy Viên Tuệ ngồi ở đó cùng sắc mặt của mọi người thì trong lòng có chút thấp thỏm, “Lão gia, phu nhân, các ngươi đây là …..”

“Đứng sang một bên đi.” Viên Tuệ phất phất tay ngắt lời bà ta, nhìn về phía Diệp Chi Châu, trong mắt mang theo mong mỏi cùng điên cuồng, “Uống giải dược đi, ngay tại đây.”

Diệp Chi Châu tránh thoát tay của Thân Đình Uy, đứng dậy trong tầm mắt nghi hoặc hoặc bất mãn của mọi người, đi đến bên cạnh bàn uống đan dược vào, sau đó đổ một ly trà ấm thấm khăn tay vào, bắt đầu dùng sức lau mặt.

Đào Đông thấy cậu làm như vậy, sắc mặt đổi đổi, nhịn không được ở trong lòng nhảy dựng.

Thân Đình Uy nhìn bàn tay của mình rồi lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cậu.

Theo động tác chà lau của cậu, trên khăn tay dần dần dính một lớp màu vàng, da mặt trơn nhẵn lại bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Viên Tuệ nhịn không được nghiêng người nhìn, trong mắt Trâu Khánh thì mang theo một tia khiếp sợ.

“Thanh nhi ngươi ……”

“Phụ thân an tâm đừng nóng lòng, đây chỉ là độc tố năm xưa thôi, tẩy sạch thì sẽ ổn.” Cậu ngẩng đầu trấn an một câu, sau đó trừng mắt nhìn bàn tay đang muốn rục rịch của Thân Đình Uy, cúi đầu tiếp tục chà lau.

Đào Đông rốt cục không bình tĩnh nổi nữa, tiến lên vội vàng nói, “Thanh nhi ngươi làm gì thế, còn có khách nhân ở đây, như vậy là quá thất lễ, mau dừng tay.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Viên Tuệ trừng mắt với bà ta, sau đó hướng ra ngoài cao giọng hô, “Người đâu, trói Đào di nương lại cho ta, bịt luôn miệng lại!”

Trâu Khánh theo trực giác muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Viên Tuệ cùng khuôn mặt của Diệp Chi Châu, lại chần chờ dừng lại.

Người hầu tới rất nhanh, Đào Đông không kịp giãy dụa liền bị trói chặt bịt kín miệng, sau một khắc, làn da màu vàng trên mặt của Diệp Chi Châu rốt cục bị lau đi, lộ ra làn da trắng nõn nhưng sưng đỏ phía trong. Nước trà đã đổi thành một chậu nước ấm, khăn tay cũng dơ hết mấy cái. Cậu lau đến tay mỏi nhừ, trong lòng càng thêm đồng tình với nguyên chủ. Qua hơn mười năm nước thuốc đã sớm thẩm thấu vào trong da thịt, nếu không có đan dược nghịch thiên do hệ thống cấp, phỏng chừng đời này khuôn mặt của nguyên chủ cũng không thể trở về như cũ được.

Một tầng rồi lại một tầng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt của cậu nhỏ lại hơn một vòng, lộ ra cái mũi thanh tú thẳng tắp, bởi vì mí mắt trên vừa lệch vừa dày làm cho ánh mắt của cậu không có tinh thần lại dần dần hiện ra dáng vẻ linh động, cuối cùng là đôi môi, xóa bỏ lớp da chết cuối cùng, đôi môi màu tím tái biến thành hồng nhuận căng mọng.

Viên Tuệ nhìn cậu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, chờ đến khi toàn bộ khuôn mặt của cậu lộ ra, rốt cục nhịn không được che miệng khóc lên.

Nước trong chậu đã đục thành một mảnh, khăn tay cũng đã đen, Diệp Chi Châu nhận lấy khăn tay mới do Thân Đình Uy đưa tới lau lại mặt, hướng Viên Tuệ mỉm cười, “Nương, mười mấy năm qua, người còn nhớ rõ dáng vẻ khi còn bé của con không? Bộ dáng hiện tại của con so với khi còn bé có giống nhau không?”

“Giống, quá giống ….. Tình Tình ……” Viên Tuệ tiến lên run rẩy đưa tay sờ sờ mặt của cậu, nước mắt rốt cục rớt xuống, “Con mới là Tình Tình sao? Vậy, kẻ mà ta nuôi nhiều năm kia ….. Con, con sao lại ….. Ta …… Tình Tình, không ngờ con thật là ……”

Trâu Khánh cũng là vẻ mặt khiếp sợ, nhịn không được cao giọng hỏi, “Đây là có chuyện gì? Mặt của nó sao lại biến thành như vậy? Phu nhân, vì sao ngươi lại gọi nó là Tình Tình? Cái này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Đào Đông bị trói chặt trong mắt hiện lên tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt cúi đầu xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio