Trong cái lạnh thấu sương của tháng ,Đan Đan một mình dạo bước trên con đương nhỏ, chân không giày, chỉ mặc một chiếc áo thu đông mỏng, đầu tóc bù xù, trên người đầy những vết thương, vết bầm tím, cô vừa đi vừa khóc, cô đi đâu bây giờ, có chỗ cho cô dung thân hay sao, sao ông trời lại bất công với cô như vậy, mẹ cô đã mất khi sinh cô ra, bố cô vì thế mà coi cô như là ác quỷ, là nghiệt chủng của gia đình, chỉ còn duy nhất người bà là thương cô, luôn lo lắng và bảo vệ cô nhưng tiếc thay người cô yêu thương đều lần lượt bỏ cô mà đi, bố cô vì quá đau lòng mà suốt ngày nhậu nhẹt, suốt ngày rượu bia, song lúc say thì lấy cô ra đánh đòn, mà xả cơn say chuyện này cô gặp như cơm bữa, họ chưa từng coi cô là con người, cô cứ đi, cứ đi, cô đi mà không biết mình đi đâu cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một cây cầu lớn, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ làm sao kết thúc cuộc đời này thật nhanh chóng, cô không thể tiếp tục sống như vậy. Cô bước đến thành cầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra, cô khóc như chưa bao giờ được khóc:
-Mẹ....con xin lỗi...con đã không sử dụng hết mạng sống mà mẹ cho con, con thật vô dụng,....nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ báo đáp lại người, cảm ơn người đã cho con mạng sống này.....
Gió như thấu được nỗi lòng của cô mà thổi mạnh hơn, nó đưa theo từng cơn lạnh buốt đến bên cô, nhưng cô có cảm nhận được.....tiếng khóc của cô như hòa chung vào tiếng gào thét của từng cơn gió.....
-Bà ơi...cháu xin lỗi....xin lỗi rất nhiều....cháu không thể đến đáp công ơn nuôi dạy của bà...cháu xin lỗi....nhưng bà ơi....bà yên tâm.... cháu đến với bà đây....cháu sẽ đền đáp công ơn cho bà khi cháu xuống đấy....bà.....bà đợi cháu....cháu xuống đấy sống với bà....ở trên này lạnh lắm....và đau nữa...chết đi cháu sẽ không đau nữa....đúng không...cháu sẽ không còn đau...không còn bị đánh, không còn nghe thấy tiếng mọi người chửi, mọi ngườu miệt thị cháu nữa.....
Đến đây...cô đã nói hết tiếng lòng của mình...những điều mà cô đã dấu kín, tâm trạng của cô cũng phần nào được giải tỏa, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn....cô nhắm mắt...từ từ hít thở chút không khí cuối cùng trên dương gian. Khi cô chuẩn bị kết thúc cuộc sống khốn khổ này thì có tiếng của một người đàn ông vang lên....
-Cậu cứ thế mà nhảy sao....trên thế giới này còn nhiều thứ đáng sống hơn cậu nghĩ đấy.... không phải chết là hết đâu....cậu cứ nghĩ đi....cậu chết ai nuôi cha cậu....hiện tại ông ấy chỉ có biết uống rượu...lúc cậu còn sống thì mỗi ngày cậu đều lo cho ông ta....khi cậu chết ai lo....ông ấy sẽ đói và không ai nấu cơm....còn nữa mẹ cậu đã cho cậu mạng sống mà cậu nói một câu xin lỗi là xong sao....có đáng không...hi sinh mạng sống vì con mình vậy mà nó lại không cần....còn bà cậu nữa....bà ấy đã chăm sóc cậu đúng chứ....dạy cậu...luôn bảo vệ cậu...bà ấy muốn cậu sống thật tốt chứ không phải đi tìm cái chết....cậu đền đáp công ơn của họ bằng một chữ...xin lỗi sao...chán thật mà....
Cô đứng nghe hắn tung một mớ đạo lí vào người mà hoảng, từ phía xa một chiếc xe Range Rover một người đang đứng cúi khom người rất thận trọng và lịch sự-Sao thiếu gia hôm nay nói nhiều vậy, tâm trạng không tốt sao....cậu ấy không bao giờ nói với ai nhiều như vậy. Cô quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu....anh thấy cô nhìn mình, anh cũng đáp lại và tung lí thuyết tiếp...
- Cậu nhìn gì vậy...tôi có nói sai sao...
Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cô:
-Tôi nói xong rồi....cậu có thể tiếp tục nhảy nếu như vẫn chưa hiểu những gì tôi nói....
Cô ngạc nhiên hỏi...
-Anh là ai...sao lại nói những lời này với tôi.....
Nghe cô hỏi anh đưa mắt nhìn cô:
-Tôi là ai quan trọng sao....nếu tôi là cô tôi sẽ coi như đó là câu hỏi chính mình....cô là ai....cô làm gì ở đây....
Câu nói của anh làm cô sững người....đúng vậy cô là ai...cô làm gì ở đây....tại sao cô lại cảm thấy những lời anh nói lại đúng như vậy.....thấy cô không trả lời anh bước đến bên cô....kéo cô vào trong lòng mình...cô bị anh kéo liền va mạnh vào người anh....cô ngẩn đầu lên nhìn anh...người này cao thật...đẹp thật...trên đời này cũng có người đẹp như vậy sao....đôi mày đen đậm, sống mũi thẳng...đôi mắt chim ưng...tất cả tạo nên sự hoàn hảo trên khuôn mặt của anh. Lúc anh kéo...không may động phải những vết tím bầm do bị bố đánh trên tay của cô...cô kêu lên và trách anh....
-Anh làm gì vậy....có biết là rất đau không.....
Cô ngước đầu lên nhìn anh mà nói lộ ra đôi mắt to, sống mũi cao và...cái miệng chúm chím...thâm tím vì lạnh. Anh cúi xuống nhìn cô mới để ý...trên người cô đầy nhưng vết thương...anh quay ra hỏi cô....
-Cô bị đánh sao....là bố cô làm à...
Nghe anh nói cô không đáp lại mà chỉ biết cúi đầu khóc....anh thấy cô khóc thảm như vậy liền tỏ ra bối rối..anh chưa thấy con gái khóc bao giờ, nên cũng không biết dỗ cô thế nào...anh cuống lên và nói đại vài câu....
- Được rồi....đừng khóc nữa....( anh nói nhỏ: con gái đúng là rác rối mà....) tôi đưa cô đến một nơi....nơi đó chơi rất vui....
Nghe anh nói cô không nghĩ nhiều....hiện tại cô cũng không còn nơi nào để đi....là anh đã cứu cô...giờ anh muốn cô làm gì cô liền làm...cô không nói gì....ngừng khóc...và nghe theo anh....anh đưa cô vào xe...cởi áo khoác của mình đưa cô mặc....nói với tài xế....
-Về biệt thự....
Người tài xế gật đầu và chỉ làm theo lời cậu chủ vì lời cậu nói chính là mệnh lệnh không thể cãi... hay từ chối....đơn giản...ai cũng tôn trọng cậu và sợ cậu....bác tài xế cũng chính là quản gia của nhà họ Huyết. Và đương nhiên người kia chính là thiếu gia của họ: Huyết Ngạn Thiên