“kétttttt…..”
Tiếng nhấn chân phanh của một chiếc ô tô, cùng với đó là tiếng hô to của bác tài xế…
-“ mau tránh ra…tránh ra….nhanh đi….”
Nhưng không kịp rồi….” rầm..”
…………
Băng giật mình tỉnh giấc, tim cô đập mạnh, thì ra là mơ….cô ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của mình mà khóc….
Trong thâm tâm cô như gào thét lên: chị…em xin lỗi…là lỗi của em….là tại em….
Cơn ác mộng đó đã hành hạ cô năm nay, không đếm nào cô không nằm mơ thấy nó. Cô luôn cho rằng cái chêt của chị là tại cô..
Rời giường đi xuống nhà bếp xem có gì ăn không, nhìn qua nhìn lại, vẫn không thấy đồ ăn, mà bụng thì cứ réo. Liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới có giờ, cô không biết cửa hàng tiện lợi còn mở không. Vì muốn để Băng tĩnh dưỡng tinh thần sau biến cố của chị, nên bố mẹ cô đã để cô về nông thôn sống với bà, nhưng không may, bà cô đã mất vào mấy tháng trước, nên giờ cô đành sống ở đây một mình. Bố mẹ cô cũng dự định đưa cô trở về nhà sống cùng nhau nhưng cô nhất quyết muốn ở lại đây. Với lấy cái áo khoác, BĂng đóng cửa đi đến của hàng tiện lợi. Vì gần nhà nên cô đi bộ.