Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỹ năng trợn mắt nói láo của Lương Đa đã tiến bộ, giỏi rồi thì mở mồm ra là lươn được ngay.
Anh phát hiện chỉ cần da mặt đủ dày, người nào anh cũng cân được hết.
Lẽ dĩ nhiên, Dương Khiếu Văn không tin.
Anh ta cười bảo, “Tìm chỗ uống một ly đi, lâu rồi chúng ta không gặp.”
“Thôi!” Lương Đa nói, “Tao đã có bạn trai, đâu thể tùy tiện uống rượu với người đàn ông khác.”
Anh xạo sự: “Tao mới đăng ký một lớp học trực tuyến hai bữa trước, lớp nam đức, hay lắm đó mày.”
“…” Dương Khiếu Văn biết tên này lại bắt đầu xàm ngôn, Lương Đa vừa nhón đít là Dương Khiếu Văn biết ngay anh muốn nhảy điệu gì: “Không uống rượu thì ăn cơm. Mày mới về chắc chưa ăn phải không?”
“Ăn rồi.” Lương Đa nói, “Mới nãy bạn trai tao làm cơm tình yêu, xách đến phòng khám cho tao á. Bạn trai chiều tao như chiều vong, tao phải hết lòng nâng niu mới được.”
Dương Khiếu Văn bị Lương Đa chọc cười, nghĩ bụng: muốn từ chối tao cũng đâu cần bịa nguyên cốt truyện vậy, tưởng tao dễ dụ lắm à?
“Tao muốn tâm sự với mày chút.”
Lương Đa thở dài, nói nghiêm túc, “Khiếu Văn, mày hiểu tao là người thế nào mà.”
“Bởi thế nên tao mới biết mày đang lừa tao.”
“… Hự!” Má nó, tự bê đá nện chân mình, “Mày đợi xíu.”
Lương Đa móc điện thoại, “Tao có bạn trai thật.”
Thôi sai kịch bản dồi!!! Lương Đa hối hận sao lúc nãy không từ chối thẳng mẹ luôn cho xong, tự nhiên đứng diễn tào lao cả buổi trời.
Lương Đa mệt mỏi thật sự, tuy anh vẫn còn tình cảm với Dương Khiếu Văn, nhưng đó là tình bạn cực kỳ trong sáng, sáng hơn cả tờ giấy trắng. Trên đời đâu dễ gì tìm được người bạn hợp gu nên anh cực kỳ trân trọng Dương Khiếu Văn, dùng cái cớ vụng về để tránh mấy câu nặng lời.
Giờ hối hận cũng đã muộn, anh tự đẩy mình lên vách đá rồi!
“Bạn trai tao ấy…” Lương Đa ít bạn, bình thường có chuyện toàn nhờ Dương Khiếu Văn hoặc sai Quản Tiêu, nên giờ chẳng biết gọi ai. Anh cân nhắc hồi lâu, quyết định chọn Tưởng Hàn mới bị ăn cú block.
Lương Đa nghĩ Tưởng Hàn phải cảm ơn Dương Khiếu Văn, bằng không cả đời này cậu đừng mơ ra khỏi blacklist.
Lương Đa ấn vào ảnh selfie của Tưởng Hàn trong vòng bạn bè, Dương Khiếu Văn coi xong muốn cười bò.
Tấm hình này khéo cái Tưởng Hàn đang làm mặt trúa hề, trông siêu thực đến nực cười.
Thua, ảnh trên vòng bạn bè của Tưởng Hàn toàn mấy tấm kiểu này.
Dương Khiếu Văn nói, “Ảnh mạng hả?”
“Đâu có.” Lương Đa coi như hiểu, Dương Khiếu Văn quá rành anh, mấy trò con bò đó không qua mặt được nó. Mấy năm nay mỗi lần Lương Đa từ chối ai Dương Khiếu Văn đều nhớ cả, giờ mà không đưa chứng cứ Dương Khiếu Văn sẽ không tin đâu: “Tao thề tao không có lừa mày.”
Dương Khiếu Văn cười nhìn Lương Đa, coi coi anh tính làm như lào.
Vốn Dương Khiếu Văn đâu muốn làm khó Lương Đa, trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, anh ta đã suy tư rất nhiều. Con người đôi khi nó ngộ thế đấy, càng không chiếm được thì càng muốn chiếm. Vì không có được Lương Đa, nên anh ta cứ canh cánh trong lòng không yên. Ngắm nhìn, trông ngóng, nhớ thương đã bao năm, thậm chí chẳng dám chạm, dần dà trở thành nút thắt trong tim.
Mà không nhờ Tống Dương đánh thức, có lẽ đến nay Dương Khiếu Văn vẫn lầm lỗi với người khác cũng như chính mình.
Kể từ khi tỏ tình với Lương Đa, Dương Khiếu Văn cũng hiểu ra rằng mình không nhất định phải có được, mà chỉ muốn đấu tranh một lần, lỡ xu thì thôi.
Tống Dương gợi ý cho anh ta: “Thử coi sao, bằng không tới lúc xuống mồ đầu óc anh cứ mơ mãi chuyện này.”
Dương Khiếu Văn gần nồi bánh chưng, còn chả cởi mở bằng cậu sinh viên.
Dương Khiếu Văn hỏi, “Thật à? Vậy mày chứng minh đó là bạn trai mày sao đây?”
Khó dụ ghê! Ăn gì khôn quá vậy ba?
“Chờ tao chút!” Nhưng anh đây chả ngán thằng nào.
Lương Đa ấn vào khung chat.
Má nó mắc cỡ ghê!
Để cứu vớt mặt mũi của mình trước Dương Khiếu Văn, Lương Đa chả còn biết mắc cỡ là gì nữa.
Anh gửi cho Tưởng Hàn cái meme “Lướt qua nè”, thầm vái thằng nhóc kia không nhìn thấy.
Dương Khiếu Văn muốn nói vậy chưa tính là gì, chợt nghe âm báo trả lời tin nhắn của Tưởng Hàn.
[Bé Tưởng đáng yêu: Anh thả em ra khỏi blacklist rồi ạ?
]
Dương Khiếu Văn mới dòm tin nhắn, bên kia đã gọi đến.
Chuyện này có gì đó sai sai.
Đầu Lương Đa nổ lùm bùm, không nhận cuộc gọi của Tưởng Hàn.
Dương Khiếu Văn nói, “Tự nhiên tao nhớ ra có việc phải làm, về trước nhé.”
“Hả?” Đột ngột vậy?
“Bữa nào chúng ta nói tiếp.” Dương Khiếu Văn không đợi Lương Đa trả lời, quay lưng bỏ đi.
Quả nhiên, không chỉ con gái khó hiểu mà đàn ông cũng chẳng có mối mà dò.
Lương Đa ngẩn tò te dòm Dương Khiếu Văn bỏ về, điện thoại trong tay vẫn rung rần rần.
“Em làm sao đấy?” Lương Đa hết cách, bèn nhận voice call của Tưởng Hàn.
“Bác sĩ Lương ơi, anh đã hết giận chưa?”
Niềm vui bất ngờ!
Đúng là niềm vui bất ngờ!
Tưởng Hàn sầu thúi ruột ở ký túc xá, đang định mượn Cocacola giải sầu thì bác sĩ Lương gửi tin nhắn.
Tro tàn lại cháy, Bé Tưởng u buồn sống lại gòi ~
Nom Tưởng Hàn mặt đầy mùa xuân tán gẫu với Bác sĩ Lương, bạn cùng phòng uống Cocacola cảm thán, “Đàn ông rơi vào lưới tình, hết nước cứu!”
“Anh đang bận, em đừng nói chuyện với anh.” Tính giỡn nhây Lương Đa bộc phát, nói vậy thôi chứ không cúp máy, lườm nguýt cà hẩy đi lên lầu.
Tưởng Hàn biết tâm trạng bác sĩ Lương khó dò, nhỡ đâu lát nữa lại cho cậu ra đảo nên phải giải thích hiểu lầm ngay mới được.
“Bác sĩ Lương ơi, nãy em không cố ý cúp máy đâu ạ.” Tưởng Hàn bày tỏ: “Anh biết đó, pin iPhone nó xì cút lắm, mai em sẽ đổi điện thoại khác, loại sạc năm phút nói chuyện hai tiếng í.”
Thật ra trên đường về Lương Đa đã bớt giận, giờ nghe Tưởng Hàn khúm núm giải thích, cảm giác mình cố ý gây sự quá.
“Tùy em thôi.” Lương Đa nói, “Em đổi điện thoại hay không liên quan gì đến anh đâu?”
Anh mở cửa, thay giày vào nhà, nằm trên sofa.
Ở nhà là sướng nhất, chẳng có mấy cái đuôi lọ mọ theo sau làm anh khó xử.
Chậc, tự nhiên Lương Đa thấy mình ngứa đòn ghê, tự tin hơi lố.
“Đương nhiên là có liên quan ạ.” Tưởng Hàn nói, “Em phải thay cục pin thiệt xịn, nhỡ lần sau thình lình hết pin sập nguồn, anh lại quăng em vào blacklist nữa.”
Lương Đa cười lạnh: “Em nghĩ hay quá ha, làm như anh rảnh tán dóc với em lắm vậy.”
“Thì mình đang tán dóc mà anh?” Tưởng Hàn thấy Bác sĩ Lương siêu thú vị, miệng cứng lòng mềm, dễ thương xỉu.
Nghe Tưởng Hàn nhắc nhở, Lương Đa bỗng nhận ra có gì đó sai sai, hôm nay mình chiều thằng cu này quá nên nó sinh hư rồi phải không?
“Tạm biệt, có duyên gặp lại.” Lương Đa tính cúp điện thoại mà nghe Tưởng Hàn la làng, đành nói: “Em nhỏ giọng chút coi, tai anh sắp ù rồi.”
Tưởng Hàn cười, “Dạaaa, trò chuyện thêm chút nữa em trả anh mười tệ.”
“Ôi giồi, em coi anh là gì? Dịch vụ trò chuyện giá rẻ hả?”
“Vậy anh ra giá đi, dù đập nồi bán ve chai em cũng trả đủ cho anh.”
Lương Đa nhếch môi, nghĩ bụng: anh đây chẳng có gì ngoài tiền, ai thèm chút tiền đó của cưng.
“Em trả không nổi đâu, anh mắc lắm.”
“Thì thử mà…” Tưởng Hàn nói, “Hồi đó mẹ em bảo em sẽ rớt nghiên cứu sinh, giờ anh coi, em sắp tốt nghiệp rồi.”
Tưởng Hàn năn nỉ: “Anh tin em đi mà, tiềm năng của đàn ông là vô hạn á.”
Đầu óc Bác sĩ Lương ‘chong xáng’ bắt đầu nảy lên vài hình ảnh +, anh vội lắc đầu: “Thôi anh không tám với em nữa, nay mệt cả ngày, muốn nghỉ ngơi.”
“Lúc rảnh anh thường làm gì ạ?”
Mấy năm qua, chỉ có tuổi với nhan sắc của Lương Đa là tăng chứ đầu óc vẫn y nguyên thế, chẳng hề nhận ra Tưởng Hàn đang đổi chủ đề để câu giờ, còn mơ màng tán gẫu với người ta tiếp.
“Đọc sách, đánh đàn, viết thư pháp gì đó.” Lương Đa nằm trên sofa trợn mắt ba xạo, “Tu tâm dưỡng tính thôi.”
Anh nghiêm túc chém gió làm Tưởng Hàn tin sái cổ. Vì trong lòng Tưởng Hàn, bác sĩ Lương là người thú vị nhất trên đời.
Vậy mới biết, cậu vẫn chưa đủ hiểu về con người này.
“Bác sĩ Lương ơi,” Tưởng Hàn nói, “Anh giới thiệu cho em vài cuốn sách nha, em phải cố gắng học hỏi, mong sớm ngày đuổi theo trình độ tư tưởng của anh.”
Lương Đa cười khinh khỉnh, nghĩ bụng: Đuổi theo tư tưởng của anh á? Sao làm khó bản thân chi vậy? Cưng có giỏi thì cày hết mấy bộ cao H trên web, coi “Hoa hồng có gai” mười lần xem nào!
“Được thôi!” Lương Đa nói, “Với người chưa bao giờ đọc sách như em, nên bắt đầu với những cuốn đơn giản dễ hiểu trước.”
Anh rời sofa đến phòng sách.
Phòng sách nhà Lương Đa trang trí rất đẹp, anh thích nghịch mấy bé sextoy đáng yêu ở phòng sách nhất.
“‘Trăm năm cô đơn”, đọc cuốn này đi.” Lương Đa nhìn chằm chằm loạt sách chưa bóc seal của mình, “Đọc xong nhớ kể anh nghe cảm nhận tâm đắc của em nhá.”
Tưởng Hàn tuân lệnh, hôm sau lập tức chạy đến thư viện trường mượn quyển sách này.
Bạn cùng phòng nói, “Ghê thiệt nha, xưa có Gatsby vĩ đại, nay có bác sĩ Lương phi thường.”
Gatsby vĩ đại là một tiểu thuyết của nhà văn F. Scott Fitzgerald người Mỹ.
Tưởng Hàn ngẩng đầu, “Sủa gì đó?”
“Làm mày chịu đọc mấy cuốn sách này thì phi thường chứ sao nữa?”
Hai người ngồi trong thư viện, Tưởng Hàn đọc “Trăm năm cô đơn”, bạn cùng phòng đọc “Binh pháp yêu đương”.
Một tuần sau, Tưởng Hàn lại mò tới phòng khám của Lương Đa.
“Bác sĩ Lương, lâu rồi hổng gặp.”
Lương Đa đang ngồi uống trà, thấy Tưởng Hàn đến thì bảo cậu mau đóng cửa lại.
Trời lạnh nhưng không có lò sưởi, nếu không phải sợ xấu thì Lương Đa đã quấn áo lông dưới áo blouse trắng rồi.
“Em tới chi vậy?” Lương Đa liếc ly trà sữa trong tay Tưởng Hàn, cảm thấy kế hoạch dưỡng sinh của mình lại sắp bay màu.
Quả nhiên, Tưởng Hàn đặt trà sữa cạnh tay anh.
“Ly thứ hai, giá special.”
Quần què họ.
Lương Đa hỏi rồi, quán trà sữa người ta làm gì có khuyến mãi này.
“Bác sĩ Lương, có một vấn đề em không hiểu.”
“Nói.”
Tưởng Hàn ngồi xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi anh, “Anh nói xem, nếu ngay từ đầu Jose Arcadio Buendia không giết Prudencio Aguilar thì những chuyện sau đó có xảy ra không?”
Lương Đa chụp ly trà sữa, nghe chẳng hiểu mô tê gì, “Em nói gì vậy? Mấy người đó là ai?”
Tưởng Hàn, “Nhân vật trong “Trăm năm cô đơn” ạ, anh kêu em đọc quyển sách này mà?”
Lương Đa cười xấu hổ, “À… Hihi…”
“Bác sĩ Lương, đừng nói là anh chưa đọc nha?”
Ờ, phải đấy… Ai rảnh?
Lương Đa nốc ngụm trà sữa, tấm tắc khen: “Trà sữa nay uống ngon ghê bây?”