Lương Đa đã quen độc thân gồi, nhà cũng không có khách nên chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn. Lúc trước bố mẹ anh đến sẽ mang theo bộ đồ ăn, ăn xong anh lại bảo họ cầm về, lý do rất đơn giản… Để đây con chả dùng, còn chiếm chỗ.
Anh chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, cũng không quen ăn cơm với ai ở nhà mình.
Tưởng Hàn ngồi đối diện Lương Đa không có bát nên dùng nĩa quấn mì, tay cẩn thận đỡ sợ rơi xuống bàn.
“Bác sĩ Lương.” Tưởng Hàn hỏi: “Anh độc thân bao lâu rồi?”
“Mắc mớ gì em?” Lương Đa ăn vui vẻ, nhưng không định nói chuyện riêng tư với Tưởng Hàn.
“Tâm sự í,” Tưởng Hàn tỏ ra lanh lợi: “Ăn mà không nói thì ngại ngùng lắm.”
“Ngại gì?” Lương Đa nhìn cậu: “Chưa nghe câu châm ngôn hả? Ăn không thưa, ngủ không thốt, có mấy cái cơ bản vậy cũng không hiểu.”
Tưởng Hàn chỉ cười, “Rồi anh độc thân lâu chưa dạ?”
Lương Đa ngước mắt nhìn cậu, cố ý hỏi, “Em nghĩ lâu chưa?”
Chắc chắn là rất lâu, mua nhiều toy vậy mừ:
Nhưng Tưởng Hàn chỉ dám nghĩ bụng chứ không nói ra, giờ cậu không dám nhắc đến “đồ sưu tầm” trước mặt bác sĩ Lương, sợ bị diệt khẩu.
Tưởng Hàn liếc trộm Lương Đa, cậu nghĩ phải trả lời thật cẩn thận.
“Ừa thì…” Tưởng Hàn nói: “Chắc là lâu lắm ha.”
Lương Đa nhướng mày.
“Tại em thấy gu anh cao, bình thường ai tán anh cũng chướng mắt.” Ví dụ em nè.
Lương Đa cười: “Cũng bình thường.”
“Không phải tiêu chuẩn cao, do không hợp thôi.”
Anh bắt đầu diễn.
Lương Đa phát hiện trêu Tưởng Hàn rất thú vị, nhóc ta toàn tin thật.
Đương nhiên không phải cái gì Tưởng Hàn cũng tin là thật, cậu đâu ngốc, dù sao cũng thi đậu nghiên cứu sinh bằng năng lực mà.
Chẳng qua cậu muốn giả ngốc cùng anh thôi.
Thích một người là dị đó, thích nói tào lao, làm chuyện ngốc nghếch không hợp tuổi với người đó. Suy nghĩ linh tinh, nói nhăng nói cuội, nhưng vui.
Bây giờ Tưởng Hàn nói gì với Lương Đa cũng vui.
“Thế anh thấy người như nào thì hợp?” Tưởng Hàn thấy năng lực học tập của mình siêu mạnh, hồi học khoa chính quy, cậu thâu đêm là cày xong chương trình học một môn, năng lực học tập cừ lắm!
Cậu nghĩ mình có thể học tiếp, biết đâu sẽ ‘thượng vị’.
“Anh ấy à…” Lương Đa nghĩ, bắt đầu nói bừa: “Đẹp trai nhiều tiền, đủ cả hai mới chịu nghen.”
Tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng của bác sĩ Lương thực tế thiệt nha, Tiểu Tưởng nghĩ.
Tưởng Hàn nhìn lại mình, có đẹp trai, nhưng nhiều tiền…
“Bác sĩ Lương, em bàn với anh vấn đề này được không?”
Lương Đa đang chìm trong thế giới Shin ramyun ngon say đắm, khó chịu ngước mắt dòm cậu: “Nói.”
“Anh đợi em mấy năm.” Tưởng Hàn nói: “Năm năm… Hơi ít nhỉ, anh đợi em tám năm nhé.”
“… Hở?” Chi vậy? Anh đợi em để chi? Sao anh phải đợi em? Thằng cu này nghĩ gì thế?
“Em cố gắng chăm sóc, cố gắng tám năm sau vẫn đẹp trai.” Tưởng Hàn nghiêm túc: “Em nghĩ tám năm sau em sẽ kiếm ra tiền, hơn ba mươi chắc giàu rồi.”
Lương Đa cười: “Tự tin thế?”
Tui gần ba mươi nè, nhìn tui giống sắp giàu khum?
Giàu nghèo không phải nhìn tuổi là phán được.
Tưởng Hàn nói: “Em sẽ cố gắng, anh cho em thời gian tám năm, đẹp trai nhiều tiền, em nghĩ em làm được.”
“Tém dùm, anh sẽ không đợi em.” Lương Đa ăn mì rồi húp miếng nước: “Tại sao anh phải khổ sở đợi em tám năm?”
“Vì em thích anh.”
Lương Đa đang húp miếng thứ hai lập tức bị sặc.
Tỏ tình trực tiếp á?
Lương Đa cho rằng Tưởng Hàn sẽ không nói!
Tưởng Hàn vốn không định nói nhưng sau một đêm, cậu đã rút ra được bài học.
Dương Khiếu Văn chính là vết xe đổ.
Tưởng Hàn rất thông minh, đêm qua trước khi say đã tiến hành “điều tra nghiên cứu tình yêu”.
Cậu biết lý do mình được Lương Đa đưa đến đó, nên phải học tập nghiêm túc, kẻo giẫm trúng mìn.
Dương Khiếu Văn thất bại có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng Tưởng Hàn nghĩ “chủ nghĩa độc thân” chỉ là lí do từ chối, quan trọng nhất là sự nhút nhát của Dương Khiếu Văn.
Không dám theo đuổi mới là vấn đề lớn nhất.
Tưởng Hàn biết Lương Đa theo chủ nghĩa độc thân là do Dương Khiếu Văn nói. Lúc ở bar, trong vài phút Lương Đa vào toilet, Dương Khiếu Văn đã chủ động bắt chuyện với Tưởng Hàn.
Chỉ vài phút, Tưởng Hàn suýt moi hết nguồn cơn câu chuyện của Dương Khiếu Văn, đương nhiên chủ yếu là Dương Khiếu Văn chả muốn đấu với cậu.
Lương Đa kiên định với chủ nghĩa độc thân, từ chối tất cả những người theo đuổi.
Tưởng Hàn biết điều này, vừa nãy cậu cố ý hỏi Lương Đa độc thân bao lâu chỉ là hỏi suông, muốn xem rốt cuộc Lương Đa kiên định tới đâu.
Sự thật chứng minh cũng chỉ đến thế.
Tưởng Hàn nghĩ, do Lương Đa chưa gặp được người thực sự rung động thôi.
Thế giới lớn như vậy, gặp đúng người không dễ, hai bên tình nguyện càng khó. Trước khi quen Lương Đa, Tưởng Hàn chưa từng nghĩ mình sẽ mặt dày dính lấy ai.
Dương Khiếu Văn tưởng cậu là bạn trai Lương Đa thật, còn bảo: “Tôi rất bất ngờ.”
Đây méo phải vấn đề bất ngờ hay không, ông anh, anh có nghiêm túc cua người ta đâu!
Tưởng Hàn nhận ra không thể giống Dương Khiếu Văn được. Làm bạn rồi cuối cùng chỉ có thể làm bạn, thích thì tỏ rõ thái độ ngay từ đầu, phải làm mọi thứ để yêu đương với người ta!
Yêu đương! Chứ không phải kết bạn!
Ai lại đi quan tâm nhiều hay ít hơn một đứa bạn chứ hả?
Tưởng Hàn hỏi: “Bác sĩ Lương, anh ổn không?”
Lương Đa sặc đỏ mặt, ho mém xỉu.
Anh dựa vào ghế thở, húp có miếng nước lên não mọe gòi!
Tưởng Hàn muốn nói lại bị Lương Đa cản.
“Dừng.” Lương Đa nói: “Hai ta chấm dứt thật đi.”
“Đừng mà.” Tưởng Hàn cười nịnh: “Em nghiêm túc đấy.”
Lương Đa quắc mắt: “Im, ăn cơm rồi đi mau, chúng ta khỏi gặp lại.”
Tưởng Hàn gật đầu, “Được được được, anh đừng nóng giận.”
Miệng nói được nhưng lòng nghĩ, còn khuya nha anh~
Tưởng Hàn nói: “Em thật sự không hiểu anh, người khác được thích, được tỏ tình dù không đồng ý nhưng vẫn là chuyện vui, sao tới anh cứ như đòi mạng vậy?”
Tưởng Hàn cảm giác bác sĩ Lương có chuyện cũ.
Tuy con người sống không phải chỉ vì yêu đương kết hôn, cuộc sống không chỉ gói gọn vài chuyện như vậy, nhưng đó là tình huống bình thường thuận theo tự nhiên, không ép buộc cũng không chống đối. Người quá nhạy cảm với vấn đề yêu đương, kết hôn rất có thể từng chịu tổn thương, hoặc người lớn trong nhà trải qua chuyện tương tự.
Tưởng Hàn biết có nhiều người theo chủ nghĩa không kết hôn, thậm chí cũng không muốn yêu, họ thấy độc thân tự do lại bớt lo phiền. Nhưng nếu gặp được người khiến họ rung động, chắc không quá kháng cự đâu ha?
Vậy, rốt cuộc bác sĩ Lương đã gặp chuyện gì?
Đau lòng quá.
Nhưng chuyện này đúng là cậu cả nghĩ.
Bác sĩ Lương từ bé đến lớn thuận buồm xuôi gió, sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên dưới ánh mặt trời, luôn đắm chìm trong tình yêu của người thân, thầy cô và bạn bè, cuộc sống mỹ mãn, sự nghiệp thành công.
Anh độc thân, chỉ vì thấy thêm người thêm phiền.
Yêu đương quá phiền, muốn làm hay quyết định gì cũng phải báo với người khác, có khi còn cãi nhau, cãi nhau càng phiền, tức giận lại mau già.
Hơn nữa tính Lương Đa không tốt, đôi khi rất thích so đo, chắc chắn sẽ có va chạm.
Không đáng.
Anh vẫn thích làm thanh niên phóng khoáng tự do.
“Này nhóc.” Lương Đa tận tình khuyên bảo: “Đâu phải ai cũng giống nhau, kiểu anh thích ăn Shin ramyun nhưng em thấy vị nó như phân í.”
“… Em cũng thích.”
“Anh đang ví dụ.” Lương Đa nói: “Cảm ơn em đã thích, anh đây rất vinh hạnh, cơ mà không được đâu.”
Tưởng Hàn nhún vai: “Ò.”
Ò? Lương Đa nhìn cậu, tự nhủ: Ò là ý giề?
Trong lòng có thắc mắc nhưng Lương Đa không hỏi nữa, ăn vội rồi đi.
Hai người ăn sáng xong, Tưởng Hàn rửa nồi và bát, dọn dẹp xong mới thay đồ chuẩn bị đi theo Lương Đa.
Tưởng Hàn xếp bộ đồ ngủ tính mang về.
“Ủa em?” Lương Đa gọi giật ngược: “Cho ở free mà lúc đi còn thó đồ hả?”
“Đâu ạ,” Tưởng Hàn nói: “Em mang về giặt sạch rồi trả anh.”
“Khỏi, anh tự giặt.” Lương Đa lấy lại đồ trong ngực cậu: “Đi đi, mấy giờ rồi, em không đi học à?”
“Nay thứ bảy.”
“Thứ bảy không học hả? Trường em sao thế? Rồi bồi dưỡng trụ cột nước nhà kiểu gì?”
Tưởng Hàn nín cười, cúi đầu theo sau như cái đuôi nhỏ của bác sĩ Lương.
Lương Đa miệng lưỡi chua ngoa nhưng mềm lòng, bảo để Tưởng Hàn tự gọi xe về trường nhưng cuối cùng vẫn lái xe đưa người về tận cổng trường.
Lúc xuống xe, Tưởng Hàn nói: “Em cảm giác như được bao nuôi.”
Bác sĩ lắm tiền bao nuôi chàng sinh viên, kích thích ghia ~
“Bớt ảo tưởng dùm, ai mù bao nuôi em!” Lương Đa phất tay: “Phắn, sau này không có gì đừng liên lạc.”
Lương Đa lái xe mất hút, kết quả phát hiện thằng cu này mánh lới thiệt.
Anh đỗ xe gần phòng khám, tính xuống xe thì thấy cái gì quen quen trên ghế phó lái… Thẻ sinh viên của Tưởng Hàn.
Cảnh tượng hôm nọ lại hiện ra trước mắt.
Lương Đa nhìn chằm chằm thẻ sinh viên lúc lâu, cuối cùng phì cười.
Thằng oắt con hư ghê.
Lương Đa cầm thẻ sinh viên bỏ vào túi áo khoác.
Mười giờ sáng, Tưởng Hàn gửi Wechat: [Bác sĩ Lương, thẻ sinh viên của em mất tiêu òi, có bỏ quên trên xe anh hông ta?]
Lương Đa cười thật trân: Không, em rơi chỗ khác à? Tự tìm đi, đâu có ở chỗ anh.