Tưởng Hàn nhiều kế vặt thế kia, đương nhiên cậu không muốn chỉ ngủ phòng ngủ phụ.
Thả con tép bắt con tôm hoy:
Không ngờ Lương Đa vẫn dính chiêu, Lương Đa nhận ra mình cả nghĩ, xấu hổ muốn lìa hồn nhưng cũng thầm tiếc nuối.
Kèo thơm thế, cu cậu bỏ qua á?
Lẽ nào Tưởng Hàn bị bệnh nam giới, liệt dương hay xuất sớm?
Lương Đa dòm Tưởng Hàn, bày ra vẻ mặt thương hại.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, độ tuổi đang sung, mã ngoài đẹp trai mà lại ‘không được’?
“Bác sĩ Lương?” Tưởng Hàn cảm thấy ánh mắt Lương Đa cứ sai sai, thậm chí còn có cảm giác… tình cha như núi.
Cậu không muốn để Lương Đa làm cha nuôi đâu, cậu muốn làm bạn trai nhỏ của bác sĩ Lương.
“Bác sĩ Lương, anh ổn chứ?” Tưởng Hàn hỏi: “Mép anh đang run kìa.”
“Không sao.” Lương Đa xoa mặt: “Em làm gì thì làm đi, muốn ngủ đâu thì ngủ.”
Muốn ngủ đâu thì ngủ?
Tưởng Hàn tròn mắt, được cưng mà sợ.
“Thật ạ?” Tưởng Hàn nói: “Em muốn ngủ đâu cũng được ạ?”
Mé, nói lộn rồi!
Lương Đa mém cắn lưỡi tự tử.
Tưởng Hàn mỉm cười đến bên giường, mặt dày chọt eo nhỏ của bác sĩ Lương: “Bác sĩ Lương, hỏi anh câu này nha?”
“Hỏi đi, anh trả lời hay không là chuyện khác.” Lúc Lương Đa nói chuyện cố ý xoay người giấu mặt đi, tuyệt đối không thể để cu cậu phát hiện mình đang đỏ mặt.
Ông chú sắp ba mươi hở ra là đỏ mặt, cạn cmn lời. Lương Đa muốn làm người cứng cỏi, cứng đến nỗi dù Tưởng Hàn múa thoát y trước mặt vẫn bình chân như vại!
Nói thì nói thế, nhưng Lương Đa vừa tưởng tượng cảnh múa thoát y đã không bình tĩnh nổi.
Có đôi lúc trí tưởng tượng quá phong phú, cũng không phải chuyện tốt.
Tưởng Hàn ngo tai anh đỏ rực, cậu lớn vậy mà chưa từng thấy tai ai đỏ thế, bác sĩ Lương đúng là có tài trời cho.
Cậu đánh bạo xích lại gần Lương Đa, nói khẽ bên tai anh: “Bác sĩ Lương, anh muốn cho em ngủ ở đâu?”
Tưởng Hàn không tự tin lắm, nói câu này quả thật như đánh cược.
Cậu thấy bác sĩ Lương là người miệng nói không nhưng cơ thể thành thật, nói cậu muốn ngủ đâu thì ngủ, thật ra trong lòng và thân thể vô cùng khao khát, Tưởng Hàn thân là bạn trai sắp chính thức cần phải ra tay, chứ hai người cứ cù cưa thế kia, thực sự chả giống tiến độ yêu đương của người lớn.
TheoTưởng Hàn, người lớn không nên phí thời gian như thế, tiểu thuyết tình yêu mấy triệu chữ cũng có thể kéo tiến độ, nhắm trúng rồi thì lo làm lẹ, được hay không chắc cú một lời, lên xe trước mua vé bổ sung sau. Nếu lên xe thấy ghế và tốc độ không hợp yêu cầu, hai bên thống nhất dừng xe đầu đường vẫn cứ là ok.
Cậu nghĩ thế.
Cơ mà Tưởng Hàn chẳng ngại cái tính mất tự nhiên của bác sĩ Lương, bác sĩ Lương như nào cậu cũng mê, cũng rất thích mờ ám với anh.
Nhưng tăng tốc được thì càng tốt.
Câu hỏi bất chợt của Tưởng Hàn khiến Lương Đa nín thở.
Mấy năm nay bác sĩ Lương tuyên bố mình theo chủ nghĩa độc thân, nhưng anh không lãnh cảm, trước sự trêu chọc của cậu chàng gợi cảm này, anh khó bình tĩnh nổi.
Bây giờ anh thật sự không bình tĩnh, vừa không bình tĩnh vừa đau ‘bi’.
“Anh… anh ứ thèm lo cho em.”
Tưởng Hàn cười: “Nhưng em thấy hình như anh rất muốn lo cho em.”
Cậu chọt eo Lương Đa: “Em cũng rất muốn được anh lo.”
Tưởng Hàn chỉ dám chọt eo người ta, những chỗ khác cậu chẳng dám đụng.
Cậu muốn sờ tay bác sĩ Lương nhưng không dám.
Cậu muốn xoa đầu bác sĩ Lương nhưng không dám.
Cậu muốn làm thế này thế nọ với bác sĩ Lương, nhưng anh không tỏ thái độ, cậu chẳng dám làm liều.
Tim gan Tưởng Hàn đang run rẩy, sợ bác sĩ Lương thấy bị xúc phạm rồi đá mình ra chuồng gà.
Cũng may bác sĩ Lương không phải trai trẻ ngây thơ, trong đầu toàn mấy thứ +, ghiền lắm mà ngại nói thôi.
“Mắc gì anh phải lo cho em?” Chính Lương Đa còn khó chịu với cái tính cự nự của mình, nhưng rất khó để vượt qua bản thân. Nhiều năm qua Lương Đa luôn bị động trong tình cảm, chả có triển vọng gì.
“Vì em thích anh nò.” Tưởng Hàn lại sáp tới, “Anh nói gì em cũng chịu hớt.”
Không đợi Lương Đa lên tiếng, Tưởng Hàn nhanh chóng bổ sung: “Không được bảo em cách xa anh ra!”
Lương Đa bật cười, quay qua nhìn Tưởng Hàn: “Sao anh phải bảo em cách xa ra?”
Tưởng Hàn ngạc nhiên, bác sĩ Lương có tiến bộ!
“Vậy ý anh là…” Tưởng Hàn được voi đòi tiên khẽ cúi người, hai người cách nhau rất gần.
Trước giờ Lương Đa chưa từng thân mật với người khác trên giường như thế. Anh nằm đó, tay Tưởng Hàn chống hai bên người anh, chỉ thiếu chút nữa họ sẽ hôn nhau.
Nếu bác sĩ Lương nói mình vẫn còn nụ hôn đầu thì xí hổ lứm.
Anh vô thức mím môi, căng thẳng đến mức bị Tưởng Hàn phát hiện.
“Bác sĩ Lương.” Giọng cậu khẽ khàng, hiếm khi không ngáo ngơ, nghe rất dịu dàng: “Anh từng hôn ai chưa?”
Lương Đa thấy toang quá, mai phải gọi đặt lịch khám thôi, tim anh có vấn đề chắc luôn.
“Liên quan gì em?” Giọng anh không cứng rắn như trước, yếu ớt mềm mại, nghe rất thẽ thọt.
Tưởng Hàn cười tít mắt.
“Em chưa hôn ai bao giờ.” Tưởng Hàn nói: “Em chỉ thơm má người ta thôi.”
Lương Đa nhướng mày hỏi cậu: “Em dê ai rồi?”
“Anh đó!” Lần trước Tưởng Hàn giở trò lưu manh, hai người ngồi trong taxi, Tưởng Hàn mượn rượu ‘cưỡng má’ bác sĩ Lương.
Rất quá đáng, thế mà bác sĩ Lương không truy cứu, hời cho cậu quá.
Tưởng Hàn nói: “Anh không nhớ à? Lần trước em thơm má anh đó.”
Chỉ một câu khiến Lương Đa bùng cháy.
Chắc chắn dạo này cu cậu học bí kíp yêu đương cấp tốc, chứ không sao tự dưng biết rù quến anh già thế?
Lương Đa giơ tay chọt vai Tưởng Hàn: “Em ép sát anh quá, khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?” Tưởng Hàn muốn nắm tay anh mà không dám, tên này rắc thính nhưng sợ mạo phạm người ta, chả khá hơn Lương Đa là bao.
Khó chịu ở đâu? Lương Đa nhủ thầm, em không biết anh khó chịu ở đâu hả? Hỏi dị là cố tình chọc tui mắc cỡ chứ gì?
“Em… lại ‘cộm’ anh.” Lương Đa rất khéo léo dùng chữ “lại”, nhấn mạnh suy nghĩ đen tối từ lâu của Tưởng Hàn!
Tưởng Hàn cười hì hì, cười đỏ từ cổ tới tai.
Cậu nói: “Bác sĩ Lương, chẳng giấu gì anh, anh cũng ‘cộm’ em nè.”
Quả này dui rùi, Lương Đa nghĩ cu cậu sẽ không vạch trần mình, biết ngay thanh niên chả tốt lành gì, không biết chừa đường lui cho người ta.
“Anh chọc em thì sao?” Lương Đa không cam lòng: “Không muốn bị chọc thì lượn qua một bên.”
“Chịu chứ chịu chứ, em rất sẵn lòng!” Tưởng Hàn nhích tay, vừa khéo chạm phải bàn tay nóng bỏng ướt mồ hôi của Lương Đa.
Lương Đa chẳng có kinh nghiệm nắm tay, giờ cũng không biết nên thở thế nào.
Rách việc thật, già đầu còn như xử nam ngây thơ thời dậy thì mười mấy tuổi là sao?
Mà nói chứ, tuy họ đã qua “thời dậy thì mười mấy tuổi”, nhưng mãi chưa bóc tem “xử nam”, ngây thơ xíu cũng được ha.
Lương Đa nói: “Em chạm tay anh.”
“Ừm, em nắm được không?”
“Anh đâu phải cún, em nắm anh chi vậy?”
“Chỉ muốn nắm thôi à.” Tưởng Hàn nắm tay anh.
Mười ngón tay đan chặt, tim hai người nhảy thình thịch, hai trái tim cố thêm chút nữa là có thể nhảy ra chào nhau từ lồng ngực họ.
“Tưởng Hàn, em dây thần kinh xí hổ của em đâu.”
“Hì, anh Chu bảo muốn cua anh thì phải mặt dày.”
Cũng đúng. Lương Đa thầm nói, nếu không phải Tưởng Hàn mặt dày, chắc giờ này sang năm họ cũng chưa nắm tay.
Lương Đa quay lại nhìn bàn tay đan chặt của hai người, cảm thấy đôi lúc có vài chuyện rất kỳ diệu, ví dụ như anh phát hiện kích thước tay anh và Tưởng Hàn rất hợp… để nắm tay.
Một cặp trời sinh!
Chuyện này không lạ sao!
“Bác sĩ Lương, anh phải chịu trách nhiệm với em nhỉ?” Tưởng Hàn bắt đầu chơi xấu: “Nắm tay rồi, mẹ nói nắm tay sẽ có bầu, trong bụng em có con anh, anh mà bỏ mặc em, không cho em danh phận là không được đâu.”
“Tưởng Hàn, em lại bị lừa.” Lương Đa giơ tay yêu thương vuốt tóc Tưởng Hàn, nói sâu xa: “Thật ra nắm tay không có bầu được, hôn môi mới được.”
Đã nói đến nước này, Tưởng Hàn còn không hiểu ý Lương Đa thì cạn lời thật.
Cậu túm cổ tay Lương Đa, đè người lên giường rồi cúi xuống hôn anh.
Nụ hôn đầu, đây là nụ hôn đầu của hai người ó! o(>ω