Lương Điền Mỹ Thương

chương 70-2: chấp niệm của lão gia tử (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi chợ phải đi sớm, buổi sáng tháng âm lịch, trời chưa sáng Lý Noãn đã dậy, cùng đi còn có Lý Nhạc.

Hai tỷ muội rửa mặt thật nhanh, ra cửa đã nhìn thấy Lý Văn chờ ở bên ngoài, Lý An và Chu Nguyên, mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, chào Tô thị và Tương thị một tiếng rồi chuẩn bị đi trấn trên.

"Văn Nhi, chăm sóc tốt đệ đệ muội muội." Trước khi đi, Tô thị dặn dò một câu.

"Vâng." Lý Văn gật đầu cười, mấy huynh đệ tỷ muội cùng đi ra khỏi cửa, một đường cười cười nói nói, khi đến trên trấn, trấn nhỏ đã rất náo nhiệt, gần như đã người đông chen chúc nhau, tiếng rao hàng, tiếng trả giá vang bên tai không dứt.

Trấn Tùng Sơn nhỏ hơn huyện Bảo, chỉ là phía trước phía sau cũng có hơn mười con phố, đặc biệt là hôm nay khi tất cả mọi người đều đi chợ, cả trấn nhỏ đều hết sức náo nhiệt.

"Bên kia có bán đồ chơi làm bằng đường!" Lý Nhạc cưỡi trên vai Lý Văn, đứng thật cao nhìn thấy từ xa, liếc mắt đã thấy được tình huống phía trước.

Lý Noãn cười nhắc nhở: "Nhạc Nhạc, muốn mua đồ chơi làm bằng đường, thì phải dùng tiền từ tháng chuyện cần của muội đấy nhá."

"Nhạc Nhạc không mua, Nhạc Nhạc muốn giữ tiền tháng chuyên cần mua vật hữu dụng, chúng ta đi qua nhìn một chút là được rồi." Lý Nhạc khéo léo lắc đầu nói.

"Vậy chúng ta sẽ đi qua nhìn." Lý Noãn gật đầu cười, cũng không can thiệp suy nghĩ của bé.

Mấy người theo đám người đi tới chỗ trước quán nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, Lý Nhạc nhìn thấy nhiều loại đồ chơi làm bằng đường, thật lâu mới dời mắt nói: "Chúng ta đi thôi, chờ sau này Nhạc Nhạc có rất nhiều tiền tháng chuyên cần rồi thì sẽ ăn đồ chơi làm bằng đường."

"Ừ, chúng ta đi dạo một vòng trong bố trang phía trước xem thử có vải đẹp không, sắp hết năm, ta sẽ làm cho mẹ và Tương bà bà mỗi người một bộ đồ mới." Lý Noãn vừa nói, vừa đi lên phía trước.

"Văn đại ca, Noãn Nhi tỷ tỷ, đệ và tam đệ muốn đi vào bên trong tiệm bên kia mua chút đồ, lát nữa sẽ trở lại cửa hàng tìm các người." Đi tới cửa bố trang, Chu Nguyên nói với hai người, cùng với Lý An xuyên qua đám người, chậm rãi đi trên đường.

Lý Noãn và Lý Văn nhìn nhau cười một tiếng, cũng không nói gì, mang theo Lý Nhạc vào bố trang.

Bởi vì là nơi tụ chợ của các thôn xóm xung quanh, ông chủ bố trang mang ra rất nhiều vải thừa khi làm y phục còn dư lại, đặt chung một chỗ để mọi người chọn lựa, dù những vải thừa này không thể làm y phục, nhưng may hà bao, làm đáy giày vẫn không có vấn đề gì, tuy nhiên căn cứ vào kích cỡ khác nhau, giá của những miếng vải thừa này cũng không giống nhau, nhưng trên tổng thể đều hết sức rẻ.

Lý Noãn thấy có mấy mảnh vải có vẻ tốt, khẽ bảo vệ cái bụng dần to lên, đứng đi theo các đại thẩm đại tỷ cùng nhau chọn, cuối cùng chọn sáu mảnh, lại tính toán tỉ mỉ suy nghĩ, xé mấy thước vải khác nhau, cò kè mặc cả với ông chủ một phen, cuối cùng dùng văn mua những thứ đồ này.

Ra khỏi bố trang, Lý Noãn cười bỏ vải vào trong giỏ xách, lúc này mới hỏi: "Tại sao Nguyên Nhi và tam đệ còn chưa trở lại?"

"Chẳng lẽ đi chỗ khác mua đồ?" Lý Văn cũng có chút nghi ngờ.

Lý Nhạc cưỡi trên đầu vai Lý Văn chỉ vào cách đó không xa kêu lên: "Đại ca, nhị tỷ, tam ca và Nguyên ca ca ở chỗ đó bị người vây quanh rồi!"

Hai người lập tức chạy tới bên kia, vừa chen qua đám người chật cứng đã nhìn thấy Lý An và Chu Nguyên bị người ta đè ở trên đất.

"Tiểu tử thúi, bản đại gia mà các ngươi cũng dám trộm, quả thực là chán sống rồi! Động thủ, hung hăng dạy dỗ hai người không biết chết sống này cho bản đại gia, để xem sau này bọn nó còn dám động tay hay không." Trước mặt Lý An và Chu Nguyên, là một nam nhân trung niên vênh mặc, trong tay cầm hai hà bao nói.

Lý Nhạc thấy thế, lập tức la lớn: "Nói láo! Hà bao này rõ ràng là của tam ca và Nguyên ca ca ta, là ngươi cướp hà bao của ca ca ta, ngươi là đồ trứng thối!"

Trong nháy mắt tầm mắt của mọi người nhìn sang bên này, vốn hai người đang muốn động thủ kia cũng dừng tay lại.

Nam nhân trung niên nghiêng đầu sang, vẻ mặt lửa giận nói: "Nói hưu nói vượn! Các ngươi và hai tiểu tử nghèo này là cùng một bọn, muốn lừa gạt tiền của bản đại gia! Hai hà bào này vốn là của bản đại gia, bị hai tiểu tử này cướp đi, mọi người xem kỹ năng thêu thùa và chất liệu hà bao này xem, bọn nó có đủ điều kiện để dùng không?!"

"Ta nói này bác kia ơi, cám ơn bác đã khen trình độ thêu thùa của trưởng bối nhà ta, nếu nói đến thêu thùa, ta nói này bác kia ơi, bác đã thấy chữ ở phía trên chưa?" Lý Noãn không chút hoang mang tiến lên, nụ cười tự tin nói.

"Chữ, nơi đó có chữ?" Nam nhân trung niên nghe vậy, lập tức nắm chặt hà bao ở lòng bàn tay, gắt gao bóp chặt không để cho người khác nhìn thấy, cũng hung dữ nhìn chằm chằm Lý Noãn nói: "Ta nói này tiểu quả phụ, đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác, cút nhanh sang một bên, nếu không đừng trách bản đại gia không khách khí với ngươi!"

Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói rất quen thuộc: "Xảy ra chuyện gì, ai ngăn cản ở cửa ra vào của đổ quán Phúc Phương, có nhường đường để lão tử đi qua không!"

Mọi người vừa nghe giọng nói này, thật nhanh nhường ra một con đường, một nam nhân ba mươi tuổi dẫn đầu mang theo mấy người đi tới, mày rậm ngay mặt, nhìn thấy người đoạt hà bao của Lý An và Chu Nguyên, lại nhìn Lý An và Chu Nguyên bị đè ở trên đất, không khỏi cau mày nói: "Vương Tứ, muốn làm chuyện gì thì nhanh lên một chút, đừng chặn ngang cửa sòng bạc như thế."

Nam nhân trung niên tên Vương Tứ nghe thế, lập tức nói với hai người kia: "Hai người các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, nhanh dọn dẹp hai tiểu tử này cho ta."

"Ai dám đến ra tay, ta sẽ phế tay của hắn!" Lý Noãn cười nhìn hai người kia nói, trong giọng nói lại để lộ ra uy nghiêm, dầu gì nàng cũng từng là ông chủ của một công ty, chút khí thế này vẫn lộ ra được.

Hai người muốn động thủ kia run lên một cái, ngừng lại theo bản năng, Lý An và Chu Nguyên cắn răng, cũng không lên tiếng.

Đông Đầu vừa nghe, cảm giác giọng nói này hình như đã từng nghe ở đâu đó, lúc này mới tiến lên hai bước nhìn nữ tử đưa lưng về phía gã, đợi thấy rõ ràng gương mặt mang theo nụ cười của Lý Noãn, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Lý Noãn cười xoay người nói: "Đông Đầu đại ca, đã lâu không gặp."

"Ngươi…. Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ!" Đông Đâu lui về phía sau một bước theo bản năng, ba người phía sau gã càng lập tức thối lui khỏi thật xa.

"Đương nhiên là người, ngươi không đi thôn chúng ta hỏi thăm nữa ư, Tịnh Liên đại sư đã cứu ta, cho nên, ta còn sống." Lý Noãn khẽ cười nói, nhìn Đông Đầu dường như đang thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục cười nói: "Chỉ là Đông Đầu đại ca, ta thật sự không cố ý muốn làm ồn ào ở chỗ này, ai kêu có người đoạt hà bao của hai đệ đệ nhà ta, phía trên hà bao còn thêu rõ tên của hai đệ đệ nhà ta, người nọ lại cứ nói hà bao là của hắn, ta đây cũng hết cách rồi, ta sẽ cho biết một chút công phu da tỏi da lông của nhà ta là thế nào, ta không thể trơ mắt nhìn hai đệ đệ của ta bị bắt nạt, Đông Đầu đại ca, ngươi nói đúng không?"

Đông Đầu lập tức đen mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tứ lúc này đã trợn mắt hốc mồm, nói: "Nhanh trả hà bao lại cho hai vị đệ đệ của Lý phu nhân!"

"Đông Đầu đại ca, hai đệ đệ của ta bị dọa sợ rồi, khó khăn lắm bọn họ mới theo ta ra ngoài một chuyến, đã gặp phải loại chuyện như vậy, còn y phục cũng đã bị làm dơ, giữa mùa đông này cũng không tiện giặt. . . . . ." Lý Noãn cười trần thuật lại sự thật.

Lại là tiết tấu này! Sắc mặt của Đông Đầu càng đen hơn.

Lý Nhạc trên vai Lý Văn nghe thế, lập tức vui vẻ nói: "Bồi thường bạc, bồi thường bạc! Nhị tỷ, còn có Nhạc Nhạc cũng không vui, bọn họ đè tam ca và nguyên ca ca xuống đất, chắc chắn rất đau.

Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên mặt Lý Nhạc đã biến mất, lộ ra lo lắng.

Lý Văn nghe nói như thế, có chút bất đắc dĩ cười cười, nhưng không nói gì, giữa hai lông mày đều là thương yêu muội muội.

"Đông Đầu đại ca, huynh nghe chứ, Nhạc Nhạc nhà ta cũng bị đau lòng." Lý Noãn bình tĩnh nói.

Đông Đầu lập tức giận dữ gào thét với Vương Tứ: "Chuyện như vậy là ngươi gây ra, chính ngươi làm, lão tử mặc kệ chuyện của ngươi!"

Nói xong, Đông Đầu chuẩn bị mang người rời đi, lại bị Lý Noãn ngăn lại nói: "Đông Đầu đại ca, ta thấy trên người hắn cũng không có bạc mua y phục cho hai đệ đệ ta, nếu không sao đến nỗi đồ của trẻ con cũng giành giật, không bằng ngươi cho hắn mượn, các ngươi đều là người quen mà."

Mắt thấy không thoát thân được, trong lòng Đông Đầu càng thêm tối tăm, rồi lại kiêng kỵ bản lĩnh của Lý Noãn, nên nổi giận với Vương Tứ nói: "Còn đứng ngây đó làm gì? Khốn kiếp! Nhanh đỡ đệ đệ của Lý phu nhân dậy! Ngươi lập tức trả lại hà bao cho lão tử, lấy thêm mười lượng bạc mua cho đệ đệ Lý phu nhân bộ đồ mới, mua Kim Sang Dược, nếu không lão tử sẽ động thủ với người, nghe rõ chưa?"

Lúc này Lý Noãn mới lộ ra nụ cười hài lòng.

Bị đè ở trên đất, Chu Nguyên và Lý An liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy chẳng phải kìm nén, đều cho rằng tư thế này cũng không tệ, rất giản gân cốt. . . . . . Đáng tiếc hai người ấn chặt bọn họ cũng không dám tiếp tục, lập tức luống cuống tay chân đỡ bọn họ lên.

Lý Nhạc thấy thế, vội vàng lắc lắc để Lý Văn đặt bé xuống, chạy đến trước mặt hai ca ca, lấy khăn tay ra lau đất trên người bọn họ.

"Gì?! Mười. . . . . . Mười lượng bạc?!" Nét mặt Vương Tứ giống như nuốt phải con ruồi bay ra từ trong nhà xí, đột nhiên cảm thấy hai hà bao trong tay đặc biệt gai góc.

"Mười lượng bạc thì sao, ngươi chê ít hả?" Lý Noãn thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Vương Tứ nói.

"Không ít, không ít." Vương Tứ vội lắc đầu, gã không hiểu tại sao Đông Đầu phải sợ một tiểu quả phụ, nhưng ngay cả Đông Đầu cũng không dám chọc người này, cho gã mượn mười lá gan gã cũng không dám trêu chọc!

Sớm biết hậu trường phía sau hai tiểu tử này cứng như thế, gã không nên trêu chọc bọn họ, vì chỉ trăm văn tiền mà phải bồi thường mười lượng bạc!

Vương Tứ đau khổ, nào còn vênh váo đắc y phách lối như trước đó, cuối cùng dưới sự thúc giục của Đông Đầu, cực kỳ rối rắm đưa bạc và hà bao cho Lý Noãn.

Lý Noãn cười nhận lấy bỏ vào trong giỏ xách, sau đó đưa rổ cho Lý Văn cầm, đi tới trước mặt hai người Vương Tứ, nói: "Đưa tay ra."

Hai người không rõ chân tướng, chần chờ một chút, vẫn đưa hai tay ra.

"Cám ơn nhiều." Lý Noãn cười nói, một tay bắt lấy cổ tay của mỗi người, cơ thể khẽ động, hai cánh tay chuyển động theo, mọi người liền nghe được "rắc" một tiếng, hai người đồng thời kêu thảm rút tay trở về, lúc nãy vẫn còn bình thường nhưng bây giờ đã trật khớp rồi.

Vương Tứ đau đớn vẻ mặt trở nên trắng bệch, liều mạng che hai tay ở trước ngực.

Đông Đầu khinh thường nhìn gã một cái, hừ lạnh một tiếng, cáo từ Lý Noãn, dẫn theo người nhanh chóng rời đi.

Lý Noãn không để ý đến Vương Tứ, xoay người nhận lấy giỏ xách từ trong tay Lý Văn, trả lại hai hà bao cho Lý An và Chu Nguyên nói: "Chuyện này dạy cho các đệ bốn bài học. Thứ nhất, tiền không thể lộ ra ngoài; thứ hai, đi ra khỏi nhà, không chỉ phải chú trọng thái độ của mình, còn phải đề phòng tiểu nhân quanh thân, nói ví dụ như Vương Tứ; thứ ba, lúc cần kêu cứu thì phải kêu lên đừng nín, nếu như không phải Nhạc Nhạc thấy các đệ, hiện tại bị mất tiền tài danh dự còn cả sức khỏe nữa; thứ tư, quân tử động khẩu không động thủ đó là bởi vì không có thực lực, có thực lực, đệ có thể dựa vào tâm trạng của mình mà lựa chọn dùng tài hùng biện hay động thủ, giống như tỷ không ưa bọn họ làm xằng làm bậy sẽ thuận tiện vặn trật khớp, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Mọi người vây xem: ". . . . . ."

Lý An và Chu Nguyên cũng gật đầu một cái, bày tỏ đã nhớ, Lý Nhạc vội bổ sung: "Nhị tỷ, còn có gậy ông đập lưng ông!"

Lời vừa nói ra này, mọi người nhất thời nở nụ cười, vui vẻ rời khỏi.

Đám người vây thành đám cũng giải tán theo, khôi phục đường phố rộng rãi.

Ở bên trong những người rời đi, cũng có mấy người gặp qua Lý Noãn, đã có người hỏi đồng bạn bên cạnh: "Tiểu quả phụ lúc nãy là Lý Noãn thôn Lý gia ư? Nói chuyện rất khách khí, giọng nói cũng ngọt, còn mang theo nụ cười, nhưng xuống tay thật hung ác."

"Là có chút hung ác, chỉ là cũng hả giận, Vương Tứ kia cũng không phải là người tốt gì, trong quá khứ không biết đã từng hại bao nhiêu người, đáng đời hắn xui xẻo!" Một người bên cạnh lại gần nói, bày tỏ rất ủng hộ Lý Noãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio