Lưỡng Đô Ký Sự

chương 33: nghịch chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là điềm báo hay là mộng cảnh?

Nghe tiếng biết người, chư công binh sĩ trước điện kinh ngạc, hoặc tin tưởng hoặc nổi giận, dù thế nào, ánh mắt cũng đều dồn về phía người đang tới.

Hoàng hậu bước đến, ngoại bào quét đất, đối mắt với cục diện giương cung bạt kiếm mà vẫn giữ lấy sự bình thản điềm tĩnh, ánh mắt lạnh như thép quét một lượt, nhìn khắp ba bên, khiến cho vài người vốn là còn đang muốn bày tỏ phẫn nộ, lúc này cúi đầu cụp mắt, đóng miệng lập tức.

Đường Oanh đi bên cạnh, lúc này đã thu lại sự hoạt bát sáng lạn, nhìn vào khiến người ta cảm tưởng như đứa trẻ này, gặp biến mà không sợ. Ánh mắt vẫn trong trẻo như vậy, đầu mày lại tỏa ra khí độ kiên nghị liêm chính, trẻ tuổi mà không non nớt, đám thần tử trung thành nhìn thế bỗng cảm thấy an tâm đôi chút. Tiêu đảng đứng một bên, chắp tay sau người, thẳng lưng ngẩng đầu, rõ đang ở thế hạ phong mà khí thế không hề thua Nhan đảng.

Rõ rồi, rõ cả rồi, Hoàng hậu phản trắc! Nhan Y người này dám phản lại hắn! Nhan Tốn phẫn nộ xung thiên, tiến lên từng bước, đanh giọng chất vấn: "Nếu là như thế vì sao Điện hạ không phát tang? Tại sao giấu giếm không phát tang! Nhất định là các người âm thầm che giấu, giả mạo thánh chỉ, sửa đổi di chiếu!"

Vây cánh Nhan thị lập tức lên tiếng trợ giúp, trung thần chính nghĩa quỳ ở phía sau đã sớm bị trường đao của Thân Vệ quân kề bên cổ, sao còn có thể nhúc nhích. Mà kẻ thức thời xưa nay là trang tuấn kiệt, chẳng mấy chốc đã có người phản chiến, gia nhập Nhan đảng.

Ỷ nhiều hiếp ít, sĩ khí của Thân Vệ quân lên vô cùng cao. Mà chuyện binh đao tranh giành, quan trọng là phải nhanh gọn. Nhan Tốn không muốn đêm dài lắm mộng, giơ tay chỉ điểm, một đội Thân Vệ quân liền rút đao khỏi vỏ, một thân giáp trụ tiến lên phía trước, ép tới phía Hoàng hậu.

Dưới ánh mặt trời, giáp trụ hồng sắc chói lên, tiên diễm như máu, lưỡi trường đao chói đến lóa mắt, mà Hoàng hậu thấy lại làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Tốn. Đấu mắt với hắn, nhưng mở miệng lại là lời lẽ hướng về phía chư công: "Lâm Lãng Sách, Đinh Cẩn, các khanh là thần tử thân cận của Hoàng thất, nhận ân nặng nghĩa sâu của Đại Hành hoàng đế, thân đứng hàng cửu khanh, ấy thế mà đã quay lưng nguyện làm phản tặc rồi?"

Hai người bị gọi tên lập tức cúi đầu, ngậm miệng không thể lên tiếng. Bọn họ cũng nhục nhã vạn phần, nhưng làm người ai lại không muốn được sống? Nhưng người khác nghe lời ấy, chợt cảm thấy hối hận. Suy cho cùng, vinh hoa đều là do Hoàng đế ban cho, đến lúc Hoàng quyền lâm nguy lại cúi đầu trước loạn thần.

Mà không, di chiếu là thật hay giả, ai là gian ai là trung, vẫn chưa kết luận được!

Nhan Tốn tiến sát thêm một bước: "Đừng ngụy biện! Vì sao không phát tang!"

Nhạc Mậu trừng mắt mà nhìn, đáy lòng mắng chửi: Phản tặc vô liêm sỉ! Còn không phải vì ngươi nắm trọng binh trong tay, phát tang khác nào đưa Đế vị cho ngươi ngồi! Mà ngươi ngồi lên Đế vị, giang sơn này ắt không có một ngày yên bình!

Ánh mắt của Nhan Tốn sắc lạnh như lưỡi dao, khí thế bức người: "Vì sao Điện hạ im lặng rồi? Chột dạ phải không? Không còn lời nào để phản bác?" Hắn giận vô cùng! Nữ nhân này tự tay uống thuốc độc vẫn ngoan cường phản hắn, nếu không phải là hắn nghi kị không thôi phái binh chặn đứng Tô Tính, bây giờ cứu binh tới đây, ban cho hắn kết cục kiếm củi ba năm thiêu cháy một giờ!

"Phụ hoàng báo mộng cho ta, dặn dò ta tới hôm nay mới được phép phát tang. Chính là lúc này." Hoàng hậu buông mi nhìn xuống – Lại mộng tiếp? Đêm qua đầu gối ngươi trầy xước, ta thức xoa thuốc cho ngươi, ngươi không hề mộng mị. Nói dối.

Nhan Tốn giận đến tái mặt, hắn vẫn còn nhớ vì một giấc mơ của đứa trẻ này mà đặc quyền ra vào hậu cung của hắn bao năm bị tước bỏ.

Có một Ngự sử bên Nhan đảng lên tiếng: "Mộng cảnh chỉ là hư ảo trong phút chốc, điềm báo không thể coi là thật được."

"Mây lành trời quang, cảnh tinh hồng ngọc cũng chỉ là điềm báo, tại sao coi là thật?" Đây chính là đang tiện tay gợi lại chuyện Trùng Vân Tử năm đó.

Ngự sử kia im lặng, lại có một Thái phó lên tiếng: "Điện hạ hồ đồ rồi, cảnh tinh hồng ngọc là điềm lành, sao có thể đánh đồng với người khuất báo mộng?"

Đường Oanh cười: "Thai phụ mộng thấy gấu trắng sẽ sinh nhi tử, năm xưa Tĩnh Viễn quận vương phi sinh hạ Thế tử cũng là như thế, vậy mộng mị ở đây là điềm lành hay điềm dữ? Có tin được không?"

Hoàng hậu im lặng, nhìn xuống búi tóc trên đỉnh đầu đứa trẻ, khóe môi ẩn ẩn nét cong.

Dù sao thì vẫn còn đang nhỏ, chọn đúng lúc mà nói mấy lời lưu manh đểu giả cũng không chê trách được, cũng là khá lắm.

Tranh cãi qua lại như vậy đương nhiên không giải quyết được điều gì. Sắc mặt Nhan Tốn cực kỳ không tốt, lúc đỏ lúc trắng.

Sở vương đứng nghe tiểu Điện hạ nói những lời vừa có đạo lý vừa ngang ngược, thầm nghĩ, còn nhỏ tuổi mà miệng lưỡi lắt léo thế này, sau này lớn lên hẳn cũng sẽ không thua Hoàng hậu. Hắn vuốt vuốt chòm râu, bỗng nhiên bị tiếng động long trời lở đất dọa cho hoảng, vội vàng giật lùi lại phía sau.

Tiếng vó ngựa vang vọng, càng lúc càng gần, lúc ấy mới nghe thấy tiếng người, trầm mà vang: "Thần, Chỉ huy sứ Loan Nghi vệ Bạc Ngọc, cứu giá chậm trễ!"

Bạc Ngọc cầm binh bước vào, tỏa ra thứ khí chất hiên ngang uy quyền. Loan Nghị vệ, thân mặc cẩm y đen, dáng dấp gọn ghẽ, vai khoác phi phong huyền sắc, kim bài sáng chói treo bên đai lưng quấn quanh eo. Bạc Ngọc đi tới, tay nắm Tú Xuân đao, Tướng quân đã quen với khói lửa sa trường tự tỏa ra thứ khí thế sát phạt, Thống lĩnh Thân Vệ quân quanh năm ở nơi kinh sư sao có thể so được. Nàng đi vào, binh tướng cứ thế mà tự khắc lui bước, không còn dám lên mặt thị uy.

Bên ngoài, vó ngựa vẫn chưa dứt, truyền từng hồi vào đây, hẳn là quân đã kéo tới.

Loan Nghi vệ tinh nhuệ như thế, cớ gì năm ấy lại phế bỏ, chỉ giữ lại Thân Vệ quân? Cũng vì Loan Nghi vệ chấp chưởng nơi cấm cung, là thể diện của Hoàng thất, người có thể được tuyển vào Loan Nghi vệ cũng phải có lai lịch gốc gác không tầm thường, đều là những người có nền tảng, có thực tài, có nhan sắc – Triều thần e ngại Hoàng đế mờ mắt, liên tiếp thượng tấu xin phế bỏ.

Nhưng lúc này, Nhan đảng nhìn thấy mỹ nhân mà như gặp phải sát thần, ai nấy đóng băng tại chỗ, không kịp phản ứng.

Những người còn đang phân vân mơ hồ, lúc này gió thổi chiều nào liền che lấy chiều ấy, lập tức định thần, gập lưng dập đầu: "Đại Hành hoàng đế[] băng hà, Điện hạ đã được định là người kế vị, quốc gia không thể một ngày không có quân chủ, thần xin Điện hạ lên ngôi cửu ngũ, thừa hành di chiếu, phụng ý thánh chỉ, yên ổn quốc bản!"

[] Hoàng đế vừa băng hà chưa kịp đặt miếu hiệu sẽ gọi Đại Hành hoàng đế.

"Thần xin Điện hạ lên ngôi cửu ngũ, thừa hành di chiếu, phụng ý thánh chỉ, yên ổn quốc bản!"

Loan Nghi vệ thế mạnh như bão, cục diện biến chuyển đột ngột không hề có báo trước, Nhan đảng lúc này cũng đã quỳ gối dập đầu.

Binh sĩ Thân Vệ quân buông đao, Nhan Tốn nhìn quanh, cả người run rẩy, tức giận phẫn uất ngập tràn.

Đế vị đã định, thắng bại đã phân, thắng làm Vua, thua làm giặc.

Tất cả đều đã quỳ, chỉ còn có một mình hắn đang đứng. Hắn không phục! Hắn không cam lòng. Đã thành rồi, rốt cuộc lại là bại. Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào? Nhan Tốn ngẩng đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, run lên, đôi mắt đỏ rực, đục ngầu, nhìn Hoàng hậu chằm chằm. Rồi hắn nhìn xuống Đường Oanh. Bảy tuổi, còn nhỏ, nhỏ như vậy, giang sơn chưa yên, hoàng quyền chưa vững, hắn vẫn còn có cơ hội, không thể buông tay lúc này được.

Một mảnh lặng yên, ấy cũng là lúc Nhan Tốn đột nhiên quỳ thụp xuống, đầu gối đáp đất còn nghe được cả tiếng vang, khiến cho mọi người ngẩng đầu hé mắt nhìn. Hắn cúi đầu, sắc mặt trầm thống, hô to mà như gào thét: "Thần mắt mù tai điếc, thần hồ đồ lỗ mãng, lầm rằng Thái hậu giả mạo di chiếu của Đại Hành hoàng đế, hiểm ủ đại họa, tội ác tày trời!"

Chớp mắt, Hoàng hậu đã thành Thái hậu rồi.

Nhan Tốn làm ra chuyện phản nghịch như thế, vốn là đã có thể ban chết. Giết hắn không khó, nhưng còn mầm mống phản loạn của Nhan thị, diệt trừ thế nào? Tân đế lên ngôi, còn trẻ tuổi, còn cần người phụ tá phò trợ, cần phải lập uy, lấy được tín nhiệm của triều thần. Thời điểm trước mắt này không thích hợp cho việc huyết tẩy sát phạt.

Thu cờ dẹp sống, Ngự giá hồi kinh.

Lại nói, Bạc Ngọc suất binh vào rừng thao luyện, lúc dựng trại đóng quân lại gặp phải thi thể của Tô Tính, liền biết Lãng Phong uyển có chuyện lớn rồi. Vậy là mình đi một hướng, giao phó cho Dư Sênh thúc ngựa tới truyền tin cho Thượng Trực vệ, để Đại thống lĩnh Thượng Trực vệ suất binh nhập kinh cản tay Yến vương, sau sẽ nghênh giá.

Nhan thị có binh quyền trong tay, điều này là đúng. Nhưng Lương Châu, Định Châu xa cách ngàn dặm, ở đây, Tú Xuân đao của Loan Nghi vệ đang kề trên cổ, một vạn Thân Vệ quân cũng chỉ như trứng chọi đá, còn đâu thời gian mà điều binh viện trợ? Nhan Tốn không ngu ngốc, hắn biết cách nhẫn nhục mà vượt qua hiểm cảnh, giữ được núi chẳng lo không có củi. Trên đường hồi kinh, hắn cho người thúc ngựa báo tin, Nhan Ung, Nhan Linh ở kinh thành, lúc ấy mới biết tin, vội làm đủ mọi động thái bày tỏ thái độ quy hàng.

Di chiếu của Tiên đế, ban phát khắp thiên hạ, đã không ai không biết.

Tân đế đăng cơ, tuổi còn nhỏ, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, Văn – Võ chư công có nhiệm phụ hết lòng phò trợ can gián, phàm là chuyện chính sự hệ trọng đều phải trình cho Thái hậu, sau đó mới được thi hành. Viên lăng cứ theo lệ cũ, đại tang chiếu theo lễ chế, lễ nghi không được phung phí. Vĩnh Hưng quận vương, truy phong Hiến Hoài thái tử, an táng Hoàng lăng. Yến vương, sửa phong hào, ban hào Đại vương, phong đất Túc Châu.

Đại Tấn để tang Tiên đế, cả nương không yến nhạc, không tiệc rượu.

Nhan đảng quả đã an phận, hoặc ít nhất, tạm thời an phận. Quan lại cấp thấp bị đối thủ nhân thời cơ mà kéo xuống ngựa, người bên trên cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng ai cũng đều hiểu được, cục diện này sẽ không kéo dài lâu, hổ già có nhổ nanh đi cũng vẫn là hổ già, huống hồ, nanh của Nhan thị vẫn còn đó.

Tân đế còn nhỏ, việc nhỏ có thể tự mình làm chủ, còn đại sự, đương nhiên bị triều thần bác bỏ can thiệp. Thái hậu lại là nữ nhi Nhan thị, nhìn vào liền thấy được Hoàng đế và Thái hậu giao tình thâm sâu, Nhan thị sao có thể bị diệt trừ được?

Loạn Lãng Phong uyển vừa qua, Thương Tán không được chứng kiến tận mắt. Lúc Tiên đế di giá nghỉ hè, hắn còn đang ỳ thân ở Bất Nhị trai, hầu như không ra khỏi cửa. Hôm đó Sở vương đích thân tới đưa mấy bình rượu ngon, mở giấy dán ra, hương rượu ngập tràn khắp phía. Bình rượu ướp lạnh, hai người ngồi dưới mái che, chậm rãi nâng chén, đàm luận thế sự, khi ấy Sở vương mới kể lại một hồi biến loạn ở Lãng Phong uyển.

Giang sơn Đại Tấn này, suy cho cùng cũng là của đại tộc nhà họ Đường, Sở vương sao có thể không lo lắng. Hắn lo đứa cháu kia của hắn không ngồi vững trên long ỷ.

Thương Tán dựa trên ghế mây, ly rượu trên tay đã cạn đáy. Một bộ dáng lười biếng, nheo mắt cười nói: "'Phàm là chuyện chính sự hệ trọng đều phải trình cho Thái hậu', một câu này cũng đã đủ khơi dậy biết bao nhiêu sóng gió."

'Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương', mấy năm ròng rã nay đã đại công cáo thành, còn phải sợ cái gì?

Đây cũng không phải lệ riêng giờ mới có. Suốt bao nhiêu triều đại về trước, phàm là Tân đế nhỏ tuổi, di chiếu của Tiên đế đều sẽ nói rõ như thế. Nhưng mà, sóng gió vẫn là không cản được, hoàng quyền đang lúc chưa vững, lòng người cũng không yên.

Sở vương suy tư, trong đầu lại nghĩ về hình ảnh ngày ấy ở Lãng Phong uyển, Hoàng hậu đoan trang mà bất khuất, đứng đó mắt đối mắt với Nhan Tốn. Sở vương gật đầu: "Vậy cũng là hợp lý hợp tình." Người này, không phải hạng nữ lưu tầm thường.

Trên dưới triều dã đều vững tin rằng nàng cấu kết với huynh trưởng, nội ứng ngoại hợp, ý đồ âm mưu rõ như ban ngày, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế, nào có biết rằng gần mười năm ròng rã nàng cắn răng nhẫn nhục, mạo hiểm tính mạng để bảo vệ lấy huyết mạch hoàng gia, tránh một hồi máu tưới Hoàng quyền. Cũng may mắn, nàng thân ở nơi thâm cung, Nhan Tốn không thể nào phục thù báo oán.

Người được sai đi nghe ngóng đã trở về, báo lại với Nhan Tốn – Hoàng thái hậu vừa tiếp đãi mấy vị công thần mệnh phụ mới tấn phong, không có nửa điểm mệt mỏi không khỏe, trông không giống như độc dược phát tác.

Nhan Tốn hận đến nghiến răng, gân xanh trên thái dương nổi rõ, cả giận quát: "Nhất định là Dư Sênh! Nhất định là Dư Sênh!"

Khắc tinh của cuộc đời hắn, phải bao lâu nữa mới chịu biến mất?!

Thuốc giải, đúng là do Dư Sênh năm đó nghiên cứu điều chế, nhưng chỉ là không có công thức rõ ràng, nàng phải thử rất nhiều năm, năm lần bảy lượt mượn đủ loại sách ở Thái Y viện, lại phải nhờ đến cả phụ thân của mình mới điều ra thành thuốc, tới bây giờ, thực ra vẫn là không dám chắc chắn có thích hợp hay không?

- --

Vị Ương cung.

Dư Sênh đang bắt mạch cho Thái hậu. Nhẫn Đông dâng trà xanh, Thái hậu nâng chén trà, đôi môi nhợt nhạt, nhấp một ngụm. Nàng nhìn Dư Sênh, lúc này sắc mặt đang nghiêm túc tới mức ngưng trọng.

Cười nhạt: "Muội cau có như thế làm gì? Thế nào? Độc cũng sẽ không ngấm vào đến tận xương tủy đấy chứ?"

- -- Hết chương ---

Editor mạn đàm: Sau chương thì Bệ hạ cũng đã chính thức là Bệ hạ. Thất điện hạ với Hoàng hậu chết rồi, từ nay là Hoàng đế với Thái hậu khóc một dòng sông

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio