Đêm đó sau khi trở về, ta đã có một giấc mộng.
Ta mơ thấy Ân Chỉ khi còn nhỏ, hắn lúc nhỏ ở trong mắt ta vẫn cao lớn như vậy. Hắn vẫy tay với ta, ta liền bò ra từ tán lá chuối rộng lớn, vui vẻ đi tới bên chân hắn, liếm điểm tâm ngọt ngào trong tay hắn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta vốn định nói cho Ân Chỉ biết giấc mộng này, nhưng không biết tại sao, ta vừa mới nắm chặt tay hắn, liền quên mất chính mình muốn nói cái gì.
Trí nhớ của ta, sao lại trở nên kém như vậy?
Ân Chỉ không thấy ta ủ rũ, xoa đầu ta, giọng nói dịu dàng an ủi: “Không sao, đợi Tiểu Mãn nhớ lại rồi nói cho ta biết, được không?”
Cũng chỉ đành phải như vậy, ai bảo ta không nhớ ra.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến đêm giao thừa, giao thừa năm trước, ta cũng ở trong Hòa Khánh Điện, nhưng Ân Chỉ lại nghị sự với các đại thần, hơn nửa đêm mới kết thúc, lúc hắn trở về, ta đã sớm ngủ thiếp đi.
Giao thừa năm nay, Ân Chỉ dẫn ta đi xem pháo hoa.
“Tiểu Mãn, nàng sẽ có một cuộc đời mỹ mãn, không bệnh tật không tai họa, con cháu đầy đàn.”
Ân Chỉ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Ta cho rằng hắn đang ước nguyện, có qua có lại, ta nhặt lời nói của hắn, sau đó học cách cầu một điều ước.
“A Chỉ nhất định phải sống lâu trăm tuổi nha.”
Ân Chỉ chỉ cười, đưa ngón tay điểm mi tâm của ta, sau đó cùng ta ngắm pháo hoa trên bầu trời. Dưới bầu trời đêm náo nhiệt, hắn dường như nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: “Đời này cũng xem như cùng bạc đầu...”
Ta không nghe rõ, truy hỏi: “A Chỉ, ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.”
Ân Chỉ ôm ta vào trong ngực: “Ta nói, Tiểu Mãn cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Ừm!” Ta dùng sức gật đầu, “Chúng ta đều phải sống lâu trăm tuổi!”
Một năm này, cứ như vậy mà trôi qua rồi.
Tháng giêng trôi qua náo nhiệt, tháng hai lại trôi qua bình thản, ngày đầu tiên của tháng ba, gối tròn của ta đã phẳng phiu không còn căng phồng nữa.
Đậu Khấu cùng ta tháo dây cột, lật qua lật lại, ta thở dài: “Đã lâu không gặp Gia Ninh rồi.”
Có lẽ miệng ta là miệng quạ, đêm đó, ta đã gặp được Gia Ninh.
Trong cung tựa hồ như đã xảy ra chuyện gì, lúc Ân Chỉ trở lại Hòa Khánh Điện, chuyện đầu tiên chính là phân phó Đậu Khấu thu dọn đồ đạc, đưa ta đi đến Bạch Lộc Đài.
Hắn cởi chiếc chìa khóa nhỏ đeo trên cổ ta kia, sau đó hôn lên trán ta, nói, “Chờ ta.”
Ta ngoan ngoãn đi theo Bảo Ngọc, Đậu Khấu, buộc lại cái gối tròn của mình, đi về phía Bạch Lộc Đài.
Dọc theo đường đi, ánh mắt ta nhìn khắp nơi, lúc này mới phát giác, thì ra Bạch Lộc Đài cách Hòa Khánh Điện thật sự rất xa, nhưng trước kia sao ta lại không phát hiện ra?
“Nương nương, sắp đến Bạch Lộc Đài rồi.”
Bảo Ngọc nói xong, ta gật đầu, từ xa đã nhìn thấy Gia Ninh đang đứng ở cửa lớn với cái bụng to, ta vẫy tay với nàng, lớn tiếng gọi nàng: “Gia Ninh! Gia Ninh!”
Kiệu liễn rốt cuộc cũng dừng lại, ta vui mừng đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy cánh tay nàng: “Gia Ninh, ta nhớ ngươi.”
“Vậy thật ngại quá.”
Gia Ninh liếc xéo ta một cái: “Ngươi không đến tìm ta, ta ăn uống, ngủ nghỉ đều ngon.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ta cười ha hả nhìn nàng, ăn ngon ngủ ngon, thân thể liền tốt, “Kỳ thật ta cũng ngủ rất ngon.”
Nàng dường như nghẹn lại, nhìn ta mấy lần, sau đó chậm rãi mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Những lời này nghe có vẻ quen thuộc, giống như của tứ muội muội vậy.
“Gia Ninh, Gia Ninh —”
Gia Ninh đi vào trong cửa lớn, ta quấn lấy nàng, “Ngươi có thể mắng ta thêm vài câu đồ ngốc nữa được không...”
“Ngươi phiền quá!”
“Gia Ninh, câu này cũng giống!”
“Giống cái gì?”
“Giống muội muội của ta!”
“Muội muội gì? Ta lớn hơn ngươi, mau gọi một tiếng tỷ tỷ, ta nghe không thuận tai...”
“…”
Mùng ba tháng ba, tối hôm đó, Gia Ninh đột nhiên kêu đau bụng.
Rất nhanh, nàng được đưa vào trong phòng, Đậu Khấu đưa ta vào một gian phòng khác, nói cho ta biết, ta và Gia Ninh sẽ có một hài tử.
“Nhưng mà, nhưng ta cũng không có đau bụng...”
Gia Ninh nói nàng đau bụng, nhưng ta vẫn không có cảm giác gì.
Đậu Khấu đỡ ta nằm xuống, vẫn là bộ dáng ôn ôn nhu nhu như cũ: “Nương nương ngoan, mỗi người sinh tiểu oa nhi đều không giống nhau, có lẽ do vận khí người tốt, cho nên mới không đau bụng.”
Ồ, hóa ra là như vậy.
Ta liền ngoan ngoãn nằm trên giường, Đậu Khấu đút cho ta uống một bát nước đường nóng, bắt đầu dỗ ta ngủ: “... Đợi khi nào nương nương tỉnh lại, thì có thể nhìn thấy tiểu oa nhi.”
Giọng nói của nàng quá dịu dàng, vây quanh tai ta, khiến cho người ta cực kỳ buồn ngủ.
Ta ngáp một cái, chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng ngời, Ân Chỉ hai mắt đỏ hoe, nắm tay ta ngồi ở bên giường.
“A Chỉ…”
Ta dụi mắt, mỉm cười với hắn.
Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ lại lời Đậu Khấu nói, tỉnh lại là có thể nhìn thấy tiểu oa nhi, cơn buồn ngủ lập tức chạy bay không thấy bóng dáng.
“A Chỉ, tiểu oa nhi đâu?!”
Ân Chỉ mỉm cười, véo mặt ta như trấn an.
Sau đó Đậu Khấu liền ôm một cục tròn mềm mại tiến vào, nàng nhìn ta nói chúc mừng: “Nương nương, là một tiểu hoàng tử!”
Loại vải bọc hắn, giống hệt chiếc gối tròn, quả nhiên là tiểu hài tử của ta!
Thế nhưng, hắn thật nhỏ, ta cũng không dám ôm.
“Đừng sợ.” Ân Chỉ đưa tay ta chạm vào mặt hài tử, cảm xúc ấm áp mềm mại khiến ta hoảng sợ, nhưng lại không khống chế được vui mừng, “Tiểu Mãn đặt tên mụ cho con, có được không?”
Ta có chút do dự, đặt tên thật khó khăn, nhưng Ân Chỉ đã kiên trì muốn ta đặt, vậy thì ta đặt.
Nhìn tiểu hài tử của ta, hắn có khuôn mặt tròn trịa, còn có cái miệng tròn trịa, trong lòng ta thoáng chốc có một cái tên, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Chỉ: “Đặt tên con là Viên Viên, có được không?”
“Được.”
Ân Chỉ tính khí tốt nhìn ta: “Tiểu Mãn đặt tên gì cũng được.”
Cuối cùng, hắn đột nhiên hỏi ta: “Tiểu Mãn sắp làm hoàng hậu rồi, có vui hay không?”
Nhưng không đợi ta trả lời, hắn lại nói, “Ta rất vui.”
Ân Chỉ vui, ta liền vui. Vì vậy, ta gật đầu với hắn: “Vậy ta cũng vui.”
Nhưng mà —
“A Chỉ, Gia Ninh đâu?”
Ta cũng không thấy Gia Ninh, nàng đi đâu rồi?
Ý cười của Ân Chỉ đột nhiên dừng lại một chút, sau đó chậm rãi biến mất, hắn ôm ta vào lòng, thanh âm trầm thấp: “Gia Ninh xuất cung rồi, nhưng muội ấy có lời muốn nói với nàng.”
Ta có chút luyến tiếc, nhưng vẫn vui mừng cho nàng, truy hỏi: “Lời gì?”
Ân Chỉ trầm mặc thật lâu.
Lâu đến mức ta tưởng rằng hắn sẽ không nói cho ta biết. Nhưng cuối cùng, ta vẫn nghe được những lời mà Gia Ninh để lại cho ta.
Gia Ninh nói —
“Tiểu Mãn, ta đi sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Viên Viên lớn rất nhanh.
Giống như ngày hôm qua ta còn nằm sấp bên cạnh nôi nhìn hắn, hôm nay mở mắt ra, hắn đã đứng ở trước mặt ta, giòn giã gọi ta một tiếng mẫu thân.
Ta cùng hắn học “Thiên Tự Văn”, rõ ràng ta học sớm hơn hắn từ rất lâu, nhưng ta còn đang học “Long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng”, thì hắn đã học đến “Kiên trì nhã thao, hảo tước tự mĩ”.
Mà cuối cùng khi ta bắp kịp được tiến độ của hắn, Viên Viên đã tròn mười một tuổi, và đã bắt đầu đọc những cuốn sách khó hơn.
Ân Chỉ an ủi ta, nói tốc độ học của mỗi người không giống nhau, Viên Viên học nhanh, chứng tỏ tiểu hài tử của ta thiên tư thông minh, ta nên vui mừng.
Viên Viên thông minh, ta đương nhiên vui mừng.
Chỉ là ta luôn cảm thấy, hắn chỗ nào cũng tốt, lại có một mẫu thân ngốc, cái này thật sự quá mất mặt cho hắn.
Nguyên bản những lời này, ta chỉ nói cho Ân Chỉ, nhưng sau đó lại bị Viên Viên biết, hắn nói ta luôn suy nghĩ lung tung, liền đề nghị với Ân Chỉ, phạt ta mỗi ngày viết thêm ba tờ giấy lớn.
Ân Chỉ suy nghĩ một chút, nhưng chỉ phạt ta viết thêm một tờ.
Ngày đầu tiên viết phạt, Viên Viên đến thăm ta.
Vừa nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy có chút ủy khuất: “... Nhưng ta không có tài văn chương như thiếu sư phu nhân, cũng không hiền tuệ quản gia giống thượng thư phu nhân, Viên Viên, ta không lợi hại như những mẫu thân khác một chút nào.”
Ta nhìn tiểu thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trước mặt, chỉ cảm thấy, trên đời này không còn tiểu hài tử nào tốt hơn hắn nữa.
Tiểu hài tử của ta cầm bút chấm vào chu sa, khoanh tròn sửa sai cho ta, vừa khoanh tròn vừa thản nhiên nói: “Thiếu sư phu nhân sẽ chơi khùng khùng điên điên với con như người sao? Thượng thư phu nhân sẽ sùng bái con như người sao?”
“Mẫu thân của người khác có lợi hại bao nhiêu đi nữa, ở trong mắt con, đều không bằng người.”
Ta nghe xong trong lòng liền cảm thấy ấm áp, vừa định nói “Viên Viên con thật tốt”, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Được rồi, những chỗ viết không tốt này, đều phải sửa.”
Ta bĩu môi, thương lượng với hắn: “Có thể đợi phụ thân con trở về rồi sửa lại sau được không?”
“Có thể.”
Viên Viên rất tự nhiên đồng ý, quay đầu nhìn ta: “Hôm nay con sẽ ở lại, cho dù phụ thân có trở về rồi, mẫu thân cũng phải tự mình sửa.”
Ta lặng lẽ nhìn về phía Đậu Khấu, còn chưa bắt đầu cầu cứu, liền nghe được bên cạnh truyền đến một câu: “Đừng nhìn nữa, Đậu Khấu cô cô cũng không giúp được người đâu.”
Đậu Khấu cười thả tay, sau đó tiếc nuối lắc đầu.
Ta chỉ đành dựa vào bản thân mình, cầm bút lên, bắt đầu sửa từng chữ từng chữ một. Đợi đến khi Ân Chỉ trở về, ta đã sửa xong hai chữ lớn, hắn liền khen ta, Bảo Ngọc cũng cười gật đầu.
Hiện tại người đi theo bên cạnh Ân Chỉ, vẫn là Tô trung quan, chỉ là không còn là Trùng Tựu tiên sinh nữa. Ta cũng là về sau mới biết được, Bảo Ngọc là nghĩa tử của Trùng Tựu tiên sinh, cũng theo họ Tô.
Hai năm trước lúc Trùng Tựu tiên sinh rời đi, trước khi đi, hắn đã đưa một chiếc hộp bát bảo cho ta.
Ân Chỉ dẫn ta đi thăm hắn, Trùng Tựu tiên sinh gầy đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc hết, nhưng khi nhìn về phía Ân Chỉ và ta, ánh mắt của hắn vẫn hiền từ ôn hòa như cũ: “Hoàng thượng và nương nương đều là hài tử tốt.”
…
Đông đi hạ đến, Viên Viên lại cao lớn hơn rất nhiều.
Tiết Tiểu mãn năm nay, tiết trời rất tốt, Ân Chỉ và Viên Viên chuẩn bị rất nhiều lễ vật sinh thần, Đậu Khấu làm mì trường thọ cho ta, Bảo Ngọc cũng tặng ta một con thỏ nhỏ.
Mặt trăng đêm nay thật đẹp.
Ta ba mươi tuổi rồi.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ giống như hôm nay, đón sinh thần bốn mươi tuổi, sinh thần năm mươi tuổi của ta... Thẳng đến một trăm tuổi, đón xong sinh thần cuối cùng, ta và Ân Chỉ sẽ tay trong tay, đi đến một nơi khác, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Lúc đó, ta có thể gặp lại mẫu thân được không?
Bà lão và tứ muội muội, có đợi ta không?
Còn có Gia Ninh, nàng nói muốn dạy ta cưỡi ngựa, còn tính hay không?
Hộp bát bảo của Tô trung quan, ta giữ gìn rất tốt, vả lại mỗi lần Ân Chỉ uống thuốc, ta đều sẽ ở một bên giám sát, hắn biết được, nhất định sẽ khen ta đúng không?
Những câu hỏi này dường như rất khó, ngay cả Ân Chỉ cũng không có câu trả lời. Hắn chỉ ôm chặt ta, cười nói rằng sau này ta sẽ biết.
Tính tình của hắn không thay đổi chút nào, vẫn cứ tốt như vậy.
Ta nhớ lại mười bảy năm trước, hắn đã đưa cho ta một chiếc áo choàng lông cáo, hỏi ta có lạnh hay không, sao không mang giày, ta đã ngơ ngác, cảm thấy người này thật tốt.
Khi đó ta có thế nào cũng không nghĩ tới, sau này sẽ trở thành phi tử của Ân Chỉ. Chỉ tiếc sau khi tiến cung, ta lại phát hiện, hắn hình như không nhớ rõ ta, mười bốn tuổi đến mười sáu tuổi, ta chỉ gặp qua hắn có ba lần.
Về sau lúc ta ngẫu nhiên đi đá cầu ở Ngự Hoa Viên, lại may mắn gặp được hắn, trở thành quý phi của hắn. Sau khi có Viên Viên, ta lại trở thành hoàng hậu của hắn.
Hắn thích ta, ta cũng thích hắn, đây quả thật là chuyện không thể tốt đẹp hơn.
Trong mười bốn năm này, cuối cùng ta cũng đã hiểu được sự khác biệt trong việc yêu thích của mình.
Tỉ như tứ muội muội và Đậu Khấu, Đậu Khấu và Ân Chỉ, ta đối với bọn họ, cũng không phải là thích giống nhau.
Chỉ là, rốt cuộc thích khác nhau chỗ nào, ta vẫn không hiểu rõ được.
Nhưng không sao cả, ta và Ân Chỉ còn có thể ở bên cạnh nhau rất lâu rất lâu, hắn nhất định có thể dạy ta.
Ta kiên định đến như vậy.
Nhưng sự kiên định này, chỉ kéo dài đến năm ta ba mươi ba tuổi.
Đạo sĩ đó đến rồi.
Ta biết thân thể của Ân Chỉ không tốt.
Nhưng ta lại không biết, sức khỏe của hắn lại xấu đến như vậy.
Ngày xưa mỗi lần hắn uống thuốc, ta hỏi hắn có đau hay không, hắn đều nói không đau, tuyệt không đau chút nào. Nhưng lúc này sau khi uống thuốc xong, hắn lại mỉm cười nói với ta: “Tiểu Mãn, ta đau quá.”
Ân Chỉ nói hắn đau quá, nhưng ta lại không thể làm gì được.
Ta phát hiện mình có thể làm được rất ít rất ít chuyện cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn yếu dần từng ngày.
Cứ như vậy, kéo dài đến Đông chí.
Sáng hôm đó, Ân Chỉ tỉnh dậy rất sớm.
Hắn nhẹ nhàng thức ta, giúp ta mặc y phục, chải đầu, rửa mặt, vẽ mày, làm xong hết thảy, hắn ôm ta, rồi lại hôn ta.
Ta luôn cảm thấy hoảng hốt, kéo hắn cầu xin: “A Chỉ, ngươi đừng đi thượng triều có được không?”
Nhưng Ân Chỉ chỉ lắc đầu.
“Ta là hoàng đế, Tiểu Mãn.” Hắn giống như ngày thường, cười nói với ta, “Hoàng đế sao có thể không thượng triều chứ?”
Phải, ta không thể tùy hứng như vậy.
Cuối cùng, Ân Chỉ vẫn lựa chọn kéo thân thể ốm yếu của mình đi thượng triều.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng không ngừng tự nói với mình, không sốt ruột, không sốt ruột, đợi đến buổi tối, A Chỉ sẽ trở về.
Trước đây hắn sẽ trở về, hôm nay cũng sẽ vậy.
Nhưng ta đã giá quá cao bản thân mình.
Ta căn bản không đợi được đến lúc hắn hạ triều, buổi chiều viết xong năm chữ lớn lộn xộn, ta rốt cuộc cũng ngồi không yên, đứng lên liền chạy đến Tử Thần Điện.
“... Ta muốn đi tìm A Chỉ!”
Có lẽ động tác của ta quá đột ngột, Đậu Khấu còn chưa kịp phản ứng lại, ta đã chạy ra khỏi Hòa Khánh Điện. Phía sau xa xa truyền đến một tiếng "Nương nương", nhưng mà hiện tại trong lòng ta tràn đầy ý nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy A Chỉ, cũng bất chấp không quay đầu nhìn lại gì nữa.
Hòa Khánh Điện và Tử Thần Điện cách nhau rất gần, dọc trên đường đi, cũng không có ai ngăn cản ta.
Nhưng đến Tử Thần Điện, ta vẫn như cũ không nhìn thấy người mà ta muốn gặp.
Người ngăn cản ta, không phải người khác, mà chính là Ân Chỉ.
Cửa lớn Tử Thần Điện bị khóa lại từ bên trong, nhưng ta biết, hắn ở ngay bên trong.
“A Chỉ, A Chỉ…”
Ta dán người lên cửa, không biết vì sao hắn không chịu mở cửa, trong lòng cực kỳ sợ hãi, “Ngươi mở cửa ra có được hay không, ta sợ...”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã rơi xuống.
Ta thật vô dụng, A Chỉ, cũng chỉ biết khóc, không tranh được một hơi thở cho ngươi.
Có lẽ do ta khóc đến mức quá phiền phức, bên trong Tử Thần Điện rốt cuộc cũng có tiếng hồi đáp, nhưng truyền đến, lại là thanh âm hơi nghẹn ngào của Viên Viên.
“Mẫu thân đừng khóc, đừng khóc... Phụ thân! Mở cửa đi, để mẫu thân nhìn người một cái, chỉ nhìn một cái...”
Những lời sau đó dần dần biến mất, Viên Viên đang khóc.
“Viên Viên…”
Ta sụt sịt mũi, không biết phải làm thế nào mới tốt, đành phải nhỏ giọng hô một lần nữa lại một lần nữa: “A Chỉ...”
Đằng sau cánh cửa truyền đến tiếng ho khan, sau đó từ từ lắng xuống.
Rất lâu sau, Ân Chỉ thở dài, cuối cùng mở miệng gọi ta một tiếng.
“Tiểu Mãn.”
Hắn vẻn vẹn chỉ nói hai chữ, trong lòng ta liền tràn ngập đau khổ, nước mắt bắt đầu trào ra như đê vỡ: “A Chỉ, ta sợ...”
“Tại sao ngươi không mở cửa, ta muốn gặp ngươi, ngươi đi ra có được hay không, ta sợ...”
Ta nghẹn ngào đến mức nói năng lộn xộn, không nhịn được mà khóc lớn, cảm xúc gần như muốn sụp đổ.
“Tiểu Mãn!”
Ân Chỉ tăng thêm ngữ khí, đợi ta từ từ bình tĩnh lại, chỉ còn nhẹ giọng nức nở, hắn mới tiếp tục mở miệng: “Tiểu Mãn ngoan, nàng nghe ta nói.”
Thanh âm của hắn vẫn dịu dàng như thường ngày, nhiều năm như vậy, hình như hắn vẫn chưa từng thay đổi.
“Tiểu Mãn cũng biết, ta sinh bệnh rồi.”
Vừa dứt lời, phía sau cánh cửa liền truyền đến tiếng ho khan ẩn nhẫn, ta dán chặt cửa hơn, đi nghe thanh âm bên trong, trái tim bị níu lên cao, trong lòng chi chít lo lắng tràn ngập.
May mà tiếng ho khan sau cửa rất nhanh đã ngừng lại, Ân Chỉ lại mở miệng: “... Đừng sợ, bệnh này có thể chữa khỏi.”
“Có thật không?”
Trong lòng ta lóe lên một tia chờ mong, nếu bệnh này có thể chữa khỏi, hắn sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa.
“Đương nhiên là thật.” Ân Chỉ cho ta câu trả lời khẳng định, hắn nhẹ giọng cười rộ lên, “Tiểu Mãn, nàng cũng biết, ta chưa bao giờ lừa gạt nàng.”
Đúng vậy, Ân Chỉ chưa bao giờ lừa gạt ta.
Vì vậy, sau đó, hắn nói cho ta biết, hắn sẽ rời đi một thời gian, ta biết rằng đây cũng là sự thật.
“Đạo trưởng đưa ta đi chữa bệnh... Đợi đến khi khỏi bệnh, ta sẽ trở về.”
Ta biết đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng lại tràn đầy không nỡ: “... Vậy bao lâu ngươi mới có thể trở về? Ta nhớ ngươi thì phải làm sao?”
Ân Chỉ dịu dàng kiên định nói với ta: “Đợi đến khi Tiểu Mãn học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, ta liền trở về.”
Ân Chỉ nói, ta học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, hắn liền trở về.
“Được.”
Ta lau sạch nước mắt, nghiêm túc hứa với hắn: “Ta nhất định sẽ nghiêm túc học thuộc lòng, ngươi cũng phải mau chóng trở về.”
Ân Chỉ đồng ý.
Cuối cùng, hắn nói: “Tiểu Mãn, đọc "Thiên Tự Văn" từ phần đầu... Trước đây ta đã dạy nàng...”
Ta che ngực, hồi tưởng lại cảnh Ân Chỉ ôm ta, từng câu từng câu dạy ta đọc sách, hắn dạy rất nghiêm túc lại kiên nhẫn, nhưng ta lại phụ sự mong đợi của mình, lâu như vậy mà ta chỉ thuộc lòng mỗi phần đầu.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng, thu thâu đông tàng...”
Ta có chút hoảng hốt, có thế nào cũng không nhớ nổi một câu cuối cùng, nhưng rõ ràng lúc trước đã thuộc lòng được, theo bản năng, ta bắt đầu cầu cứu Ân Chỉ: “A Chỉ, câu sau là gì?”
Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng hồi âm nào.
Ta lại muốn khóc, nhẹ nhàng đập cửa, nhịn xuống tiếng khóc mà tiếp tục truy vấn: “A Chỉ, câu sau là gì, ta không nhớ được, ngươi nói chuyện đi... Ta sợ....”
Một hồi lâu sau, trong điện rốt cuộc cũng truyền đến tiếng hồi đáp đứt quãng.
“Nhuận dư thành niên, luật lữ điều dương...”
“Là một câu này, mẫu thân, người nhất định phải nhớ kỹ...”