Lưỡng Thế Hoan

chương 128: bàn long kiếp (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người vừa nói, vừa xem kỹ địa hình xung quanh, lại thấy khắp nơi cây rừng dày đặc, nương theo bóng đêm yểm hộ nhất thời không đến mức bị người lục ta soát, để hai gã thị vệ bên dưới canh gác, hai người lên một núi đá cao, hướng biệt viện quan sát.

Biệt viện sớm bị lửa lớn cắn nuốt, lại nhìn không ra bóng người. Nhưng lấy thân thủ của những kẻ tập kích, những người khác trong biệt viện chỉ sợ rất khó chạy ra ngoài.

Rời xa đám cháy nóng rực, gió đêm thổi qua làm mồ đổ ướt quần áo, A Nguyên nhịn không được rùng mình.

Cái gọi là *nhân mệnh quan thiên. Ngày đó nàng ở Thấm Hà phá án, án tử mạng người nào không phải nơm nớp lo sợ mà làm? Nàng thế nhưng đã quên, lúc loạn thế thì mạng người cũng không đáng giá, cho dù là mạng vương hầu.

(*nhân mệnh quan thiên: mạng người liên quan tới trời)

Mộ Bắc Yên ghé vào bên trên núi đá nhìn xem, yên tĩnh nói không nên lời, đôi mắt đào hoa ôn tồn, không còn nheo lại ý cười, lại có chút âm lãnh làm cho người ta sợ hãi.

Tựa như chịu ảnh hưởng của chủ nhân, Tiểu Hoài cũng hồi hộp ngồi bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng phác động cánh, lại không dám bay loạn.

A Nguyên run run, nỗ lực bình định trong lòng, nói: "Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, cấm vệ quân lại quay lại chỉ hướng Quân Vương, Đoan Hầu bọn họ, hiện giờ kinh thành hẳn là khống chế ở trong tay Dĩnh Vương?"

Thanh âm Mộ Bắc Yên cũng có chút khô khốc, miễn cưỡng cười cười, nói: "Nếu kinh thành cùng văn võ bá quan đã bị Dĩnh Vương khống chế, người bọn họ cần đối phó nhất, không nên là Quân Vương hoặc Đoan Hầu. Trừ phi......"

Hắn bỗng nhiên nói không được nữa, móng tay trên núi đá tựa hồ muốn bấm loạn.

Dĩnh Vương muốn đương nhiên không chỉ là khống chế kinh thành, mà là vị trí cao cao tại thượng trên long ỷ kia.

Quân Vương tuy là hoàng tử, nhưng từ trước đến nay hành sự không phô trương, vẫn chưa cuốn vào chuyện Dĩnh Vương cùng Bác Vương tranh đoạt trữ vị, Cảnh Từ trở lại Đại Lương chưa lâu, ở trong phủ tĩnh dưỡng, ngay cả Hoàng đế lão tử còn chưa nhận, càng không muốn đi tranh vị trí cao cao tại thượng trên long ỷ kia.

Hắn cần đối phó nhất, là Bác Vương căn cơ thâm hậu, tiếp theo mới là hai đứa con vợ cả một minh một ám này của Lương đế.

Hiện giờ cư nhiên có thể ra tay tới đối phó Quân Vương cùng Đoan Hầu, chẳng lẽ đã nhận định Bác Vương không đủ sức gây chuyện? Lấy địa vị của Bác Vương cùng lực ảnh hưởng, nếu hắn không đủ sức gây ra chuyện, trừ phi hắn đã là người chết......

A Nguyên chậm rãi xoa bóp ngón táy lạnh lẽo, thanh âm có chút biến điệu, "Nếu Hoàng Thượng, Bác Vương đã chết, Hàn Kình mang theo cấm vệ quân ủng hộ Dĩnh Vương, ai có thể ngăn trở? Mẫu thân ta còn ở kinh thành, hiện giờ...... Quân Vương cùng Cảnh Từ cũng chạy về kinh thành...... Chẳng phải là chui đầu vào lưới?"

Mộ Bắc Yên biết thân thể nàng chưa lành, vội cầm tay nàng, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "A Nguyên, đừng quá lo lắng! Sự tình chưa chắc đã như tưởng tượng. Nàng xem, Dĩnh Vương phái người tới, hẳn đối với hành tung của Quân Vương cùng Cảnh Từ hoàn toàn không biết, muốn mượn cớ tập kích biệt viện.

Chuyện này nói lên điều gì? Quân Vương, Cảnh Từ khả năng đã đoán trước được tình thế trong cung, một đường hành tung ẩn nấp, giấu diếm được tai mắt của Dĩnh Vương."

Đầu A Nguyên lạnh băng, lại cúi đầu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, khi Quân Vương rời đi quần áo nhẹ đơn giản, cũng không mang mấy người, cấm vệ quân ban đầu đi theo hơn phân nửa giữ lại, trừ bỏ mấy người chúng ta, cấm vệ quân khác chỉ biết Quân Vương tạm thời ra ngoài có việc, cũng không rõ ràng Quân Vương đã hồi kinh, mà Cảnh Từ càng như ăn cơm chiều bình thường, đồng dạng chỉ mang theo mấy người tùy thân trong đêm mà đi. Bọn họ đây là tính toán lặng lẽ hồi kinh, trước bình minh?"

Mộ Bắc Yên gật đầu, "Bọn họ cách Hoàng Thượng càng gần, chúng ta có thể đoán được, bọn họ nhất định cũng có thể đoán được. Quân Vương nhân hậu nhưng tinh tế, Đoan Hầu càng có thủ đoạn, đã có phòng bị, làm sao có thể dễ dàng bị Dĩnh Vương tính kế? Nhưng nếu như thật sự không nghĩ tới, Dĩnh Vương căn bản không tính chờ bọn họ hồi kinh lại xử trí."

Điều Dĩnh Vương muốn, là bọn họ căn bản không về được kinh thành.

Nhưng chỗ bọn họ cách kinh thành khá xa, biệt viện ở vị trí hẻo lánh, Dĩnh Vương tin tức liền không linh thông, trước khi hành động vẫn chưa có thể biết tin tức Quân Vương, Đoan Hầu rời đi. Nếu bọn họ chưa từng rời đi, lấy cấm vệ quân hiện giờ thế công, Quân Vương, Cảnh Từ có thể thoát thân vài phần nắm chắc?

A Nguyên thở dài: "Ngày đó vì giúp chúng ta, A Từ đã đắc tội Dĩnh Vương, nhưng hắn hà tất ngay cả Quân Vương cũng không tha? Thật so với chúng ta tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn!"

Đang nói, bên tai mơ hồ nghe được một trận đánh nhau quát mắng. Nàng cho rằng chính mình nghe lầm, Mộ Bắc Yên đã lắng nghe, trầm ngâm nói: "Phía dưới có ai đánh nhau? Hay là...... Biệt viện còn có người chạy ra?"

A Nguyên lập tức nhảy xuống núi đá, nói: "Đi, đi xem một chút!"

Hai gã người hầu muốn ngăn, làm sao ngăn được?

Nếu là có những người khác chạy ra khỏi biệt viện, bọn họ thật sự không có khả năng ngồi yên không nhìn đến.

Nhưng khi thấy rõ vị kia là ai, A Nguyên, Mộ Bắc Yên đều chậm lại hai chân, nhận ra đằng sau là năm sáu người cấm vệ quân đuổi từ biệt viện tới, đúng là những người giết người phóng hỏa biệt viện.

Mộ Bắc Yên ẩn sau thân cây, lặng lẽ kéo tay áo A Nguyên, "Này mụ già kia, chúng ta mặc kệ đi?"

Đáy mắt A Nguyên che đen kịt bóng cây, nhìn Hạ cô cô bị người truy đuôi, "A" một tiếng.

Mộ Bắc Yên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy chúng ta thôi đi! Vì lão tiện nhân này mà bại lộ hành tung, quá không đáng giá!"

A Nguyên lại "A" một tiếng, chợt vừa nhấc mắt, đáy mắt phảng phất ánh tinh quang lóng lánh lên, "Nhưng huynh không cảm thấy, ta cứu bà ấy, so với việc bà ấy bị người giết không phải càng khó chịu sao?"

Nàng nói như vậy, đã thả người bay lên, Phá Trần kiếm như thủy ngân, kéo ra một mảnh sát khí sắc bén, đánh thẳng vào hắc ý nhân đang cầm đao bổ vào ngực Hạ cô cô.

Hắc y nhân bị bắt triệt chiêu, tự bảo vệ mình. Mộ Bắc Yên cũng đã theo sát sau đó ra tay, một kiếm hướng sau lưng người nọ.

Hai gã thị vệ thấy thế, cũng vội tiến lên hỗ trợ, thực mau đem hắc y nhân đánh tan.

Hiển nhiên có hắc y nhân trốn đi, Mộ Bắc Yên e sợ tiết lộ hành tung, thả người đuổi theo, tay nâng kiếm lạc hết sức, lấy mạng người lưu loát, không hàm hồ.

Hắn phất một kiếm rơi tóc mái, xoay người lại nhìn A Nguyên, A Nguyên đã thu kiếm, lạnh lùng liếc Hạ cô cô, hướng hắn vẫy tay một cái, xoay người đi sâu vào trong rừng rậm.

Hạ cô cô cũng không biết đã cùng bọn ác nhân chiến đấu bao lâu mới chạy tới nơi này, sớm đã cả người là máu, mặt nạ bạc sớm đã bị máu tươi làm bẩn, sớm cũng đã trọng thương, sắp mệt mỏi kiệt lực. Thấy A Nguyên khinh thường mà đi, bà vừa thẹn vừa bực, lại vẫn đề khí hướng nàng quát: "Phong Miên Vãn, ngươi đưa công tử nhà ta chạy đi đâu?"

A Nguyên đã là thói quen bị bà nhục nhã, đặc biệt sau khi khôi phục ký ức càng là xem đến rõ, tạm thời làm như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.

Mộ Bắc Yên xưa nay kiêu căng, mấy phen nghe người ta nói Hạ cô cô quấy phá, sớm đã ghi tạc trái tim, lúc này chính tai nghe thấy, không khỏi giận dữ, nhấc chân đem bà đá suýt nữa rơi xuống núi, cười lạnh nói: "Tiểu gia cũng thật chướng mắt, lấy oán trả ơn khinh thường thế này, ai dạy? Tiện đến cả nhà ngoại, biết không?"

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 251:

Hạ cô cô giãy giụa nói: "Ta đã tìm khắp đám cháy, A Từ không ở bên trong! Hắn...... Hắn chắc cùng các ngươi rời khỏi, thấy ta gặp nạn mới bảo các ngươi cứu ta, lại vì các ngươi nên không chịu ra mặt, đúng hay không?"

Mộ Bắc Yên nghe được bà mạo hiểm nhảy vào đám cháy tìm kiếm Cảnh Từ, cũng có chút kinh ngạc, cũng liền đoán ra A Nguyên cứu bà không chỉ có vì Cảnh Từ, cũng có ý trung tâm. Hắn hừ một tiếng, hướng A Nguyên nói: "Thấy không? Nàng hảo tâm, bà ta nghĩ thành cái gì?"

A Nguyên không cho là đúng, nói: "Ta không có hảo tâm gì, chỉ là làm điều ta muốn làm. Bà ấy nghĩ như thế nào là chuyện của bà ấy, cùng ta có quan hệ gì đâu?"

Hạ cô cô bị đá đến không nhẹ, nhất thời cư nhiên không có thể giãy giụa, chỉ dựa thân cây thở dốc nói: "Ngươi đương nhiên không có hảo tâm gì...... Ngươi chỉ là cùng mẫu thân ngươi mê hoặc giống nhau, mê hoặc tiểu Hạ Vương gia, còn lời ngon tiếng ngọt lừa A Từ, làm hắn đã quên thù mẫu thân, không hề để ý ta, cũng không chịu ra gặp ta mà thôi!"

A Nguyên nhìn Bắc Yên ngoắc ngoắc tay, "Đi thôi, đừng để ý oán phụ này! Người trên đời đều thiếu nợ bà, độc bà ấy thành nhánh bạch liên hoa, gió thổi mưa cũng trở thành độc, đem bà ta tra tấn đến khổ như vậy ha ha!"

Mộ Bắc Yên nói: "Cái gì bạch liên hoa, rõ ràng là quả bí đỏ lớn!"

Hắn nhất thời cũng không đi, ngồi xổm trước mặt Hạ cô cô, chọc vai bà nói: "A Nguyên mặc kệ bà, nhưng còn về phía Đoan Hầu, ta còn muốn nói với bà. Bà trộm con gái của Nguyên phu nhân, đơn giản là bởi vì bà nhận định Nguyên phu nhân là hung thủ mưu hại Lương Vương phi mà thôi. Nhưng ngươi cũng không biết người hại Lương Vương phi, là Trương hoàng hậu, không phải Nguyên phu nhân?"

Hạ cô cô dừng một chút, chợt thét to: "Ngươi nói bậy! Ta chính tai nghe thấy tên hủy hoại mặt ta nói rằng là nhận được khoản lớn từ Nguyên phu nhân!"

Mộ Bắc Yên hướng thi thể trên mặt đất "Nếu chúng ta chưa từng cứu bà, những người này giết bà trước, nói là Nguyên phu nhân lệnh cho bọn họ cải trang giết bà, ước chừng bà cũng sẽ tin? Hai điều ngu ngu ngốc trùng nhau, có phải đã ở trong đầu bà dựng trại đóng quân, sinh con dưỡng cái? Chính mình là kẻ hồ đồ, cũng dạy Đoan Hầu từ nhỏ đã trở nên hồ đồ, vì các ngươi mà đem người trong lòng hắn chà đạp.....Bà có biết Hoàng Thượng đã tìm được người ngày đó Trương hoàng hậu phái đi chặn giết? Bà có biết Quân Vương cũng biết, mới chờ lệnh tiến đến, hy vọng phá giải ân oán? Bà có biết mẹ con Nguyên gia không phải ác nhân, bà mới là ác nhân trộm con gái khiến mẫu tử chia lìa?"

Hạ cô cô đáy mắt sung huyết, nói: "Không có khả năng! Ta...... Ta sao có thể tính sai? Huống chi...... Rốt cuộc là tiện nhân Sở Ngọc La kia câu dẫn Hoàng thượng, khua môi múa mép đuổi Vương phi nhà ta!"

Mộ Bắc Yên phì một tiếng, nói: "Bà thôi đi! Ai không biết được Nguyên phu nhân là người Hoàng Thượng sớm yêu? Ai không biết Trương Huệ là nguyên phối thê tử của Hoàng thượng? Chủ tử nhà bà cùng Hoàng Thượng thân cận danh chính ngôn thuận, nữ nhân khác đều thành câu dẫn? Ai thanh cao hơn người khác, ai trong sạch hơn người khác? Đừng giả vờ!"

Hạ cô cô đỡ thân cây mạnh mẽ đứng lên, lạnh lùng nói: "A Từ đâu? Ta muốn gặp A Từ!"

Mộ Bắc Yên lắc đầu nói: "Quả nhiên dại dột không có thuốc chữa! Nếu Đoan Hầu ở đây, có cứu bà hay không đều là chuyện của hắn, đáng giá cho chúng ta nhiều chuyện? Hắn cùng Quân Vương đã trên đường hồi kinh, bà chạy nhanh đuổi theo đi, cầu gương mặt già của bà đừng ở trước mặt chúng ta lượn qua lượn lại, nhìn buồn nôn!"

Hắn nói xong, cũng không hề để ý tới Hạ cô cô lung lay sắp đổ, đi về hướng A Nguyên, khẽ cười cười, "Đi thôi!"

A Nguyên ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, lúc này cùng hắn đi về hướng "nhà ma" bên kia, mới nói: "Kỳ thật không cần thiết cùng bà ấy nói quá nhiều. Người nên hận là ta, nhưng ta lười hận."

Mộ Bắc Yên nắm chặt tay nàng, nói: "Ta hận! Ta không muốn thấy người ta khi dễ nàng. Về sau nếu là Đoan Hầu khi dễ nàng, ta sẽ vì nàng xuất đầu."

A Nguyên nói: "Yên tâm, chàng sẽ không khi dễ ta. Nếu chàng khi dễ ta, ta nhất định song quyền đánh trở về!"

Mộ Bắc Yên nói: "Hắn tuy bệnh, nhưng ra tay tốt hơn nàng nhiều!".

A Nguyên nói: "Nhưng ta đánh chàng thế nào, chàng cũng sẽ không đánh trả."

Ánh trăng mông lung, nàng đáp đến nhẹ nhàng bâng quơ, lại vô cùng xác thực không thể nghi ngờ. Mộ Bắc Yên cũng không biết nàng lúc trước cùng Cảnh Từ cụ thể nói gì, chỉ là nghe nàng chắc chắn miệng, trong lòng bỗng nhiên như có cái gì tan vỡ, nói không nên lời, nhất thời thế nhưng không phân biệt được là chua xót hay là vui mừng.

Hắn nhìn chăm chú về phía nàng, đang muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng Tiểu Hoài đồng thời sau lưng vèo bay rất nhiều vũ khí sắc bén tiếng xé gió tới, hắn vội vàng thấp người tránh đi, Phá Trần kiếm của A Nguyên đã ra khỏi vỏ, bay nhanh chắn hướng vô số mũi tên nhọn bay tới.

Tiểu Hoài thấy phía dưới động thủ, tuy là kinh sợ, ở không trung lượn vòng xuống, vẫn là bay nhanh về phía rừng cây cách đó không xa gian nan đáp xuống.

A Nguyên xa xa thấy được ánh đao dưới cây rừng, đã kinh hãi, vội hô to một tiếng, giục gọi Tiểu Hoài trở về, đã nghe thấy Tiểu Hoài thê thảm kêu lên, nghiêng thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo hướng phương xa bay đi. Đợi đến thân ảnh biến mất trong đêm tối, vẫn còn nghe được tiếng nó kêu thảm bay đi.

"Tiểu Hoài!"

A Nguyên kêu sợ hãi một tiếng, kéo qua Mộ Bắc Yên liền trốn.

Mộ Bắc Yên nói: "Tiểu Hoài......"

A Nguyên nói: "Lát nữa lại đi tìm nó. Người tới thật sự là... Phùng Đình Ngạc. Hắn tất là theo Hạ cô cô mà đến!"

Hạ cô cô võ nghệ tuy không tồi, nhưng chạy thoát dưới mí mắt Phùng Đình Ngạc cũng không dễ dàng. Khả năng lớn nhất là, Phùng Đình Ngạc lâu ở kinh thành đã biết Hạ cô cô, cố ý thả bà ta chạy, có ý thông qua bà tới tìm được đám người Cảnh Từ, Quân Vương.

Hạ cô cô đích xác không biết hướng đi của Cảnh Từ, chỉ là A Nguyên cứu, sau đó bại lộ A Nguyên bọn họ.

Mộ Bắc Yên cũng biết Phùng Đình Ngạc lợi hại, lần này thân ở núi hoang, người này lại không cố kỵ, nhất định đại khai sát giới, lại không dung tình, bỏ chạy vào hướng rừng rậm.

Nhưng bọn họ chạy trốn mau, Phùng Đình Ngạc càng mau.

Ánh đao lướt qua, làm cho đá vụn và ngọn gió trên núi đều mang sát khí, sóng lớn cuốn hướng đám người A Nguyên.

A Nguyên, Mộ Bắc Yên chờ tránh cũng không thể tránh, chỉ đành dương kiếm ứng chiến. Bọn họ thân thủ rất cao, hai gã người hầu võ nghệ cũng không yếu, lúc này sống còn, tránh cũng không thể tránh, toàn lực ứng phó đối địch, nhất thời cũng không rơi xuống thế hạ phong. Nhưng bọn hắn đánh nhau hết sức, hắc y nhân đi theo Phùng Đình Ngạc lên núi cũng đã đuổi tới, lập tức tiến lên tương trợ Phùng Đình Ngạc.

Phương hướng biệt viện lửa cháy càng lớn, cơ hồ chiếu sáng nửa bên triền núi. Mà khi san bằng biệt viện cũng chưa từng tìm được Quân Vương cùng Đoan Hầu và những người khác, nghe được động tĩnh bên này, cũng lục tục chạy tới.

Hai gã người hầu trước sau hắc y nhân từ hai bên bức tách ra, hai tiếng kêu thảm không đồng nhất phát ra. A Nguyên võ nghệ cũng không thấp hơn Mộ Bắc Yên, nhưng mới sinh non chưa lâu, thể lực không cao, lúc này lại khó chống đỡ, tránh né đến xuất hiện một tia chậm chạp, trên vai đã hụt một cái, tức khắc máu như suối phun.

Hiển nhiên Phùng Đình Ngạc thủ đoạn thâm sâu, lưỡi đao lạnh lẽo từ trên xuống dưới, thế nhưng hướng về phía bụng A Nguyên. Mộ Bắc Yên kinh hãi, ra sức tung kiếm chắn đi, chỉ nghe "keng" một tiếng, bảo kiếm của hắn đã bị chém làm hai đoạn.

Hắn cũng không màng kiếm bị chém đứt, kéo A Nguyên trên đất, hỏi: "A Nguyên, nàng sao rồi?"

Lời nói chưa xong, chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, sau đó là A Nguyên thay đổi âm điệu gọi: "Bắc Yên!"

Edit + Beta: Hàn - Mai

Hôm nay còn phần 22 nữa nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio