Lưỡng Thế Hoan

chương 135: phiên ngoại: nha đầu nhóm bếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm đó, không chỉ một lần, Miên Vãn bị sặc đến mặt mũi đen xì từ dưới lò chui lên, "Vì sao ta phải đi nhóm lửa?"

Vị kia ở đối diện, bàn tay trắng nõn, quần áo sạch sẽ, lạnh nhạt bễ nghễ nói: "Bởi vì những người khác không có tư cách."

Dừng một lát, hắn lại nói: "Muội có thể không nhóm lửa, nhưng không cho phép ăn đồ ăn ta nấu!"

Miên Vãn lập tức ôm đầu (chui vào) dưới lò.

Khi đó, đang tuổi thiếu niên, phong hoa vô hạn.

Cảnh Từ trẻ tuổi tao nhã chính là mĩ cảnh nhân gian, hắn đi đến chỗ nào đều không ai có thể bỏ quên sự tồn tại của hắn, Miên Vãn cũng như vậy, cùng các cô nương thiếu nữ nhìn hắn chảy nước miếng, mà hắn lại khéo tay, đa tài đa nghệ hơn Miên Vãn.

Lục Bắc Thần là một vị sư phụ tốt, thấy Miên Vãn uể oải, nói: "Đồ nhi nghe lời, không nên thương tâm, ít nhất hôm kia con vừa thêu một đôi gà con vẫn rất đẹp mà."

Miên Vãn há to miệng, "Hôm kia con thêu là uyên ương cơ mà."

"Khụ......Ta là nói, con hôm trước hấp cái con gà tơ, không tệ, không tệ!"

"Là con học hấp...... nhưng mà hấp không chín, trù nương phải nấu lại."

"Khụ......Ít nhất con còn từng học nấu, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm!" Lục Bắc Thần rất có nguyên tắc bảo vệ đồ đệ yêu quý đến cùng, "Hơn nữa Miên Vãn của chúng ta sinh ra đã xinh đẹp! Con gái ấy à, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi, những thứ khác đều là hư ảo, không đáng nhắc đến. Huống chi, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đi!"

Nhưng Cảnh Từ cũng rất đẹp, Miên Vãn vẫn thường cảm thấy hắn còn đẹp hơnmình.

Kỳ thật bàn về cầm kỳ thư họa, văn thao võ lược, Miên Vãn đều rất giỏi, Lục Bắc Thần đối với nữ đồ đệ này rất hài lòng, chẳng qua là hắn đối với *nghĩa tử của mình là Cảnh Từ càng thêm tán thưởng. Có Cảnh Từ như châu ngọc ở phía trước, đạo hạnh của Miên Vãn đều không đủ dùng, vừa đối mặt với hắn liền bị hắn đánh cho tan thành bọt biển.

(*nghĩa tử: con nuôi)

Ngẫm nghĩ lại thì nàng không bằng sư huynh, cũng không có gì mất mặt. Nhưng Miên Vãn nghĩ, ít nhất thì chuyện mà con gái vẫn làm ở nhà, nàng đều phải làm được. Tài thêu thùa này nọ có vẻ tài năng của nàng hơi kém một chút, nếu đã thế, nàng tiếp tục học nấu cơm và làm đồ ăn! Ít nhất tự mình làm vẫn nhìn thấy được tâm ý.

Miên Vãn lại nhờ trù nương dạy mình, chăm chú làm cơm cho Cảnh Từ hai lần.

Lần thứ nhất, Cảnh Từ nếm thử một miếng, hỏi: "Trù nương không có ở nhà à?"

Trên mặt và cổ Miên Vãn dính đầy tro bếp, có chút nịnh nọt cười với hắn, "Muội thích sư huynh ăn đồ ăn muội nấu."

Cảnh Từ chằm chằm liếc nàng, không nói tiếng nào liền ăn hết.

Lần thứ hai, Cảnh Từ vẫn nếm thử một miếng, chống đỡ rồi liếc xéo nàng, "Ta không thích ăn đồ ăn muội nấu, làm sao bây giờ?"

Mặt Miên Vãn vẫn đầy tro bêp đỏ cả lên, lẩm bẩm nói: "Một mảnh tâm ý của muội, huynh cũng không tiếp nhận sao?"

Cảnh Từ phẩy tay áo bỏ đi, "Tâm ý của muội, ta không tiêu thụ nổi!"

Miên Vãn nếm thử một miếng đồ ăn mình làm, lại nếm thử một miếng, nước mắt long lanh lại chảy ra. Sau đó, nàng tự giam mình trong phòng ngủ, cả ngày không đi ra.

Cảnh Từ tới gọi hai tiếng, thấy nàng không để ý tới, cũng liền không có phản ứng.

Ngày hôm sau, Miên Vãn đói bụng chịu không nổi, lúc bước ra khỏi cửa phòng, liền có thị nữ trực tiếp dẫn vào phòng bếp.

Cảnh Từ mặc áo mỏng, hắn kéo kéo tay áo ngồi trong phòng bếp, một bên là một đống sách nấu nướng, một bên hỏi trù nương cái gì đó. Thấy Miên Vãn đi qua, hắn nói: " Tốt quá, tới đây nhóm lửa nào!"

Miên Vãn sặc khói tới bảy, tám lần, tóc bị thiêu mất mấy trăm cọng ở dưới lò lửa, đồ ăn của Cảnh Từ rốt cuộc làm xong.

Trù nương lặng lẽ nói: "Hôm qua cô nương nhốt mình trong phòng, công tử cứ tới đây hỏi nô tài cách nấu nướng, lại đọc sách suốt cả đêm, món rau này mới có tư có vị."

Cũng là học nấu cơm, cũng là làm ba món cơm một món canh, cũng là làm đồ ăn và việc nhà, món ăn hắn nấu lại tinh xảo mỹ vị, căn bản không hề giống như Miên Vãn.

Cảnh Từ ngồi đối diện nàng, nhìn nàng như hổ đói ăn hết sạch sẽ, rất thoả mãn, nói: "Tâm ý của muội ta tiếp nhận không nổi, sau này muội chỉ cần tiếp nhận tâm ý của ta là được."

Nàng muốn biểu hiện với sư huynh rằng không phải cái gì nàng cũng tệ, cuối cùng lại càng thấy được nhiều điều tệ hơn.

Càng tệ hại hơn chính là, về sau Cảnh Từ tựa hồ càng ngày càng thích xuống bếp, mà hắn vẫn bắt bẻ trước sau như một: hắn xuống bếp, nàng nhất định phải nhóm lửa, nàng còn bị hắn trào phúng nếu như nàng giữ lửa không tốt.

Miên Vãn có ý đồ, nhất định phải tự đi nghiên cứu, Cảnh Từ khinh thường nói: "Được rồi, muội ngốc như vậy......Nếu như là ta, muội không học cũng thế! Về sau, coi như cả đời làm nha đầu nhóm lửa của ta!"

Hắn vỗ vỗ mặt nàng, đôi mắt phượng dài híp lại, thanh âm trầm thấp bao hàm sự trêu đùa, "Muội có ta, là đủ rồi!"

Về sau......

Về sau có một ngày, Miên Vãn nghe nói có khách đến thăm, Cảnh Từ tự mình xuống bếp, lúc nàng vội vàng chạy đi làm nha đầu nhóm lửa, nhưng trong phòng bếp lại nghe thấy tiếng chuông bạc kêu tinh tinh giòn tan, cùng với tiếng cười hờn dỗi của thiếu nữ.

Thấy nàng tiến đến, Cảnh Từ mỉm cười, hướng dưới lò nói: "Tắc Sênh, Miên Vãn tới rồi!"

Ở bên trong, Tắc Sênh ngẩng mặt lên nhìn nàng cười, lập tức cả phòng xuân quang sáng chói, làm cho người ta suýt loá mắt, "Miên Vãn, cám ơn muội chăm sóc Cảnh ca ca nhiều năm như vậy! Giờ đây, ta đã đến rồi đây......"

Ở bên người Cảnh Từ, đẹp nhất không phải là Miên Vãn, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật cũng sẽ không phải là Miên Vãn.

Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ cười với nàng thân mật và ôn hòa như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio