Lưỡng Thế Hoan

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trường Nhạc Công Chúa đang ở đây, Cảnh Từ ngược lại cần an phận làm tiểu Điển sử, một mực yên tĩnh ôm vai đứng ở ngoài phòng, cũng không biết là trầm tư, hay là nghỉ ngơi.

Thấy A Nguyên đi ra, mặt mày hắn mới có chút giãn ra, cùng nàng đi tới chỗ cánh rừng.

A Nguyên cười nói: "Cái này huynh yên tâm đi? Ít nhất hiềm nghi của Tả Ngôn Hi cũng không lớn như vậy."

Cảnh Từ nói: "Mặc dù Tiểu Ngọc có ngân châu giống y như vậy, cũng không đủ để chứng minh hắn là hung thủ.

Huống chi hắn là thầy thuốc có tâm, chí tình chí nghĩa, không có khả năng làm ra sự tình giết cha."

"À! " A Nguyên hỏi, "Có phải hai người đã quen nhau thật lâu, mới có thể hiểu nhau như vậy?"

Cảnh Từ trầm mặc một lát, đáp: "Kỳ thật quen biết cũng không quá lâu, nhưng hắn đã cứu mạng của ta.

Nếu như không phải hắn, ta sớm đã chết thảm ở núi hoang, táng thân trong bụng sói, ngay cả một khúc xương cũng đừng mơ còn sót lại!"

Xưa nay hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng ít nói, nhưng giờ phút này đáp lại có vài phần dồn dập, hiển nhiên ngày đó đã khắc cốt ghi tâm trong lòng hắn, chấn động đến nay.

A Nguyên đối với quá khứ của hắn hoặc của bọn họ vẫn mờ mịt, vẫn còn nhớ rõ ngày đó hắn đã từng nói bị người phản bội sau đó bị trọng thương, lập tức đoán được ngày đó hẳn là Tả Ngôn Hi cứu hắn mới có thể thoát nạn.

Thấy hắn sau khi nói xong dưới chân đi càng nhanh, bước lên phía trước đỡ lấy hắn nói: "Tật của huynh chưa lành, đừng đi quá nhanh!"

Cảnh Từ quay đầu lại liếc nàng một cái, hai con ngươi phản chiếu bóng dáng rừng trúc, nhưng dường như bị cành trúc làm nứt ra.

Trông thật xa lạ, trong lòng A Nguyên chợt khó hiểu, không khỏi buông lỏng tay.

Tay Cảnh Từ cũng giật giật, giống như muốn bỏ tay nàng ra, nhưng rốt cục lại trở tay nắm chặt, kiên quyết nắm trong tay, trầm thấp nói: "Cũng may đều đã qua......"

Chẳng qua là kiếp này đã để lại tật cho hắn, càng tăng khả năng cùng tật cũ đoạt đi tính mạng của hắn mà thôi.

A Nguyên chậm rãi cùng hắn mười ngón đan xen, cầm thật chặt, ôn nhu nói: "Đã qua, không cần quan tâm nữa.

Tựa như ta cũng sẽ dứt bỏ quá khứ, từ nay về sau chỉ cùng huynh......Cùng huynh điều dưỡng tốt thân thể, sống cùng nhau đến đầu bạc."

Cảnh Từ nói: "Được "

Tiểu Màn Thầu đang ở phía trước dẫn đường, xuất thần nghe bọn họ nói chuyện phía sau, "Rầm" một tiếng đâm vào cây trúc lớn phía trước, lập tức đầu óc choáng váng.

Năm đó Tiểu Lộc đã quen nhìn tiểu thư cùng những nam tử khác, có thể nói kiến thức rộng rãi, căn bản không có để những lời ấy lọt tai, thấy thế dĩ nhiên vỗ tay cười to, kêu lên: "Trên trán nàng cũng có một vết bầm! Tiểu thư, có người muốn có vết bầm cùng với tiểu thư!"

Cảnh Từ nghe vậy, đưa tay sờ trán A Nguyên, nói "Đã tan."

A Nguyên tưởng tượng chính mìmh, khó khăn nảy sinh trong nội tâm, khuôn mặt đã hồng hồng, lại thấy Cảnh Từ chỉ sờ trên trán, nhưng ngay cả cổ cùng tai nàng đều đỏ lên.

Trong lòng nàng nhảy loạn, bề bộn chuyển chủ đề, nói : "Có phải là gốc hòe già kia không? Cách một thời gian, không biết còn lưu lại manh mối gì không!"

Tiểu Màn Thầu đã cầm lấy viên ngạch chỉ cho bọn họ xem, "Nhìn xem, đây là loại thảo dược ngày đó hái.

Lúc ấy viên ngân châu kia ở ngay bên cạnh gốc thảo dược này."

Cảnh Từ cẩn thận đánh giá, sau đó trầm thấp thở dài, "Nơi đây.....là nơi Tiểu Ngọc bị hại đầu tiên."

Trên gốc cây hòe ấn hiện vết cào, cũng không thu hút, nhưng Cảnh Từ cúi người, theo vỏ cây, nhặt ra một mảnh móng tay bị gãy.

Dưới cây râm mát, cái móng tay kia rõ ràng còn lóe một vòng hồng hồng, chẳng qua là chỗ bẻ gãy có vết máu mơ hồ, hiển nhiên do thống khổ nên cào đứt móng tay trên vỏ vây.

Tiểu Màn Thầu cả kinh ôm lấy vai, nhìn quanh, nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ không phải gặp cướp ư? Tại sao lại ở chỗ này, ở chỗ này......"

Rừng cây xanh um, hương hoa thoang thoảng, cách đó không xa có bóng trúc chập chờn, phong nhã khoan thai, quả thật là phần thưởng của thắng địa âm u.

Nhưng ban đêm, ai lại đi ra đây, ai có thể chú ý tới Tiểu Ngọc ở chỗ này bị người ta hại đến chết?

Ngày xuân cỏ cây phồn thịnh, sớm đã che giấu dấu vết bùn đất, nhưng trên gốc cây hòe già còn mơ hồ thấy dấu vết dây trói.

A Nguyên suy đoán nói: "Tiểu Ngọc cũng không phải là như chúng ta dự đoán lúc trước, ở trong phòng ngủ bị ngộ hại, mà là bị hại ở đây, trói hai tay, vượt qua đỉnh đầu, buộc vào gốc cây.

Bởi vì hai tay không cách nào nhúc nhích, thống khổ, mặc dù móng tay bị cứa đứt, cũng không cách nào bởi vì giãy dụa mà lưu lại vết thương trên người, cho nên ở bên ngoài thân thể nàng cũng không lưu lại dấu bết bị cường bạo."

Tiểu Lộc nói: "Có lẽ Cận Đại Đức kia không phải khoác lác, nhà bọn họ giết chết một hạ nhân dễ dàng giống như giết chết một con kiến , cũng không sợ người truy tra, vì sao lại muốn vứt xác?"

A Nguyên nói: "Nếu không gây chú ý ánh mắt của người ngoài, tất nhiên không ngại.

Nhưng Tiểu Ngọc rốt cuộc lại là nha đầu hầu hạ Tả Ngôn Hi, có lẽ hung thủ vẫn có chút cố kỵ?"

Cảnh Từ nhíu nhíu mày.

A Nguyên đã biết hắn bảo vệ Tả Ngôn Hi, vội hỏi: "Hung thủ cố kỵ Tả Ngôn Hi, cũng không phải nói nhất định cùng Tả Ngôn Hi có quan hệ, nhưng nhất định cùng Cận Đại Đức có quan hệ?"

Cận Đại Đức cùng tâm phúc của hắn là Như Ý, nói ra chứng cứ có sức thuyết phục Tiểu Ngọc xin nghỉ rồi rời phủ, hôm nay Tiểu Ngọc xác nhận là ở nơi này bị hại, hai người này không thể nghi ngờ là đang nói dối.

Bọn họ lập tức tìm trong bụi cỏ gần đó.

Lúc này Tiểu Màn Thầu lập tức nhận ra là bông hoa trên trâm thường ngày Tiểu Ngọc hay dùng cho nên bọn họ càng có thể xác định, Tiểu Ngọc đúng là ở chỗ này bị hại.

Cảnh Từ nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên tay áo, nói : "A Nguyên, trở về bẩm báo với Trường Nhạc Công Chúa, chuẩn bị tra tấn Cận Đại Đức! Hôm nay không ai có thể giúp được hắn!"

Mộ Bắc Yên là thế tử, hôm nay mới là người chủ của Hạ Vương phủ.

Hắn đối với Cận Đại Đức cũng không thân cận như cha mình, hơn nữa cũng nóng lòng muốn do thám biết chân tướng.

A Nguyên gật đầu, đang muốn cùng Cảnh Từ cùng mọi người rời đi, bên kia chợt có người vội vàng chạy tới.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn, nhưng lại là Tỉnh Ất xông lại, vội vàng kêu lên: "Tiểu Hạ Vương gia cùng công chúa cãi vã, Tạ đại nhân lại trước hết bắt giữ Tả công tử, sau đó bảo ta gọi mọi người trở về!"

Cảnh Từ hít vào một hơi, "Vì sao muốn bắt giữ Tả công tử?"

Tỉnh Ất nói: "Nghe nói trong phòng Tả công tử tìm ra đồ dùng của Tiểu Ngọc, còn phát hiện túi thơm!"

"Túi thơm gì?"

"Chính là hạt ngân châu.....Bọn họ đều nói đó là đồ của Hạ Vương, suy đoán là Hạ Vương giết Tiểu Ngọc, Tả công tử vì thay Tiểu Ngọc báo thù mới làm ra sự tình giết cha......"

Hắn nói chưa nói xong, Cảnh Từ đã bước nhanh chạy vội ra ngoài.

------------

Bên trong cửa tròn là tòa nhà đẹp, tĩnh mịch của Tả Ngôn Hi, giờ đã trở thành công đường tạm thời để quan phủ thẩm vấn.

Một đám công sai cùng tùy tùng bên dưới, Trường Nhạc Công Chúa ngồi ngay ngắn trên một cái ghế bành, dưới gốc cây lê, đang nhàn nhã uống trà.

Nơi này so với nơi khác thì lạnh hơn một chút, cuối xuân đầu hạ, vẫn như cũ có tán hoa lê bay lả tả xuống, trắng nõn như tuyết, cũng rất nhanh bị giày của mọi người vội vàng nghiền thành bụi.

Tả Ngôn Hi bị dây thừng trói ở hai tay đẩy ra cửa, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc coi như trấn tĩnh, Mộ Bắc Yên mặc quần áo tang, cầm cây trượng trong tay, đuổi theo sát, bảo vệ trước mặt Tả Ngôn Hi, cùng hai gã cầm roi của Trường Nhạc Công Chúa đối đầu.

Tạ Nham khẩn trương, cho người báo cho Cảnh Từ, không chỉ là bởi vì Trường Nhạc Công Chúa có ý định bắt giữ Tả Ngôn Hi, mà là bởi vì Trường Nhạc Công Chúa đã có ý định bức cung tại chỗ.

Tả Ngôn Hi dù tôn quý, cũng không cách nào so sánh với Trường Nhạc Công Chúa theo lệnh của hoàng đế đến đây tra án.

Nếu như nàng cố ý tra tấn Tả Ngôn Hi, ngay cả Tạ Nham cũng không cách nào ngăn cản.

Cảnh Từ cũng bất chấp sẽ bị người ta ngờ vực thân phận vô căn cứ, bước nhanh đi đến trước bàn đá, nhìn về phía vật trong khay.

Là y phục màu hồng nhạt của nữ tử, được xác định tất cả là của Tiểu Ngọc, một cái khác là túi thơm màu vàng.

Túi thơm thêu uyên ương nghịch nước, cùng với túi thơm treo trên giường của Hạ Vương giống nhau, chính giữa có nút thắt, bảo đảm dù có lắc lư thế nào, hương liệu bên trong cũng không rơi ra.

Chẳng qua là cái này khéo léo, còn chưa đủ chắc, sợi dây phía trên đã đứt, sợi dây rơi xuống, vốn nên xỏ ba hạt ngân châu, hôm nay lại chỉ còn lại một viên.

Viên ngân châu kia cũng khắc uyên ương, cùng viên trong miệng Tiểu Ngọc, và viên Tiểu Màn Thầu nhặt được ở gốc hòe giống nhau như đúc.

Một cơ thiếp của Hạ Vương đang quỳ trên đất, bẩm: "Cái túi thơm này đích thật là Vương gia sử dụng ở trong trướng, trước đó vài ngày còn không thấy, chúng tôi cũng không rõ ràng lắm.

Về sau Tiết phu nhân liền cho chúng tôi cái khác treo ở trong trướng."

Tiết Chiếu Ý cũng quỳ gối một bên, khóc không ra tiếng: "Đáng nói Ngôn Hi công tử xưa nay đều hiếu thuận, khiêm tốn, tuyệt đối không thể làm ra sự tình giết cha, cầu công chúa minh giám!"

Trường Nhạc Công Chúa hỏi: "Tả Ngôn Hi có thể giết cha hay không trước để một bên, ngươi trước tiên trả lời ta, đêm Tiểu Ngọc mất tích, có phải đến chỗ của Hạ Vương không?"

Tiết Chiếu Ý dập đầu nói: "Gần đây vương gia có bệnh trong người, thiếp thân cùng hai vị tỷ muội mặc dù chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Vương gia, nhưng rất ít khi lưu lại hầu Hạ Vương gia, thật không rõ tình hình đêm đó!"

Trường Nhạc Công Chúa cười lạnh nói: "Đồ vật trên giường của Hạ Vương, cũng sẽ không vô cớ mà bay đến phòng ngủ của Tả công tử, càng sẽ không vô cớ mà bay vào trong miệng thị nữ của hắn?"

Tiết Chiếu Ý tuy là người nhanh nhẹn, lúc này cũng chân tay luống cuống, không biết trả lời thế nào.

Tả Ngôn Hi giấu đi y phục của Tiểu Ngọc, có thể chứng minh Tả Ngôn Hi cùng Tiểu Ngọc có tư tình, ít nhất đã đã vượt qua chủ - tớ bình thường, túi thơm cùng cái chết của Tiểu Ngọc xuất hiện, chứng minh Tả Ngôn Hi rất rõ ràng nguyên nhân cái chết của Tiểu Ngọc, không thể nghi ngờ là cùng Hạ Vương có liên quan.

--- đề lời nói với người xa lạ---

Kỳ thật nên đổi tên chương, nhưng bởi vì không có bản thảo, nhất thời gom góp không biết viết tên chương thế nào, trước dùng như vậy nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio