Lưỡng Thế Hoan

chương 175

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng nếu như thật sự có người có thể nghĩ cách để Hoàng Thượng sửa lại tâm ý, hoàn toàn có thể coi là kế rút củi dưới đáy nồi.

Nàng còn đang trầm ngâm, bên cạnh đã có thiếu nữ khẽ cười nói: "Cô cô, người ở nơi này làm gì? Cảnh ca ca đi đâu rồi?"

Thanh âm kia, thanh thúy mà rất quen, cái âm thanh gọi Cảnh ca ca kia, càng chói tai hệt như trong ảo cảnh.

Bên trong ảo cảnh của A Nguyên, là âm thanh thiếu nữ cũng nói như vậy "Cảnh ca ca, chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không....."

Cảnh ca ca, Cảnh Từ?

Ưng, chim ưng màu trắng, chim ưng của nàng?

A Nguyên mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Vương Tắc Sênh, nhìn chằm chằm thiếu nữ từ từ bước tới mang vài phần ngây thơ xinh đẹp, trong đầu dường như có sóng dữ cuồn cuộn.

Không biết sáng sớm đã ngăn cách bao nhiêu người hay chuyện ồn ào náo động.

Giống như sóng biển mãnh liệt, giống như tùy thời điểm sắp hiện lên đến trước mắt nàng, lại như hóa thành vực sâu không đáy, gào thét lên muốn lấy đi tất cả của nàng.

Nàng cuối cùng cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể miễn cưỡng biết rõ, Vương Tắc Sênh thật ra đã cùng Cảnh Từ quen biết từ rất lâu rồi, rất có thể từng đòi Cảnh Từ cho nàng ta chim ưng của nàng.

Sau lưng Vương Tắc Sênh, là một nam tử trẻ tuổi thanh tú mắt to.

Vừa rồi A Nguyên thấy hắn bái tế, liền nhận ra hắn là thứ tử của Lương đế, Bác Vương Chu Hữu Mân.

A Nguyên định thần, không nhìn thẳng Vương Tắc Sênh, chỉ hướng Bác Vương hành lễ nói: "A Nguyên bái kiến Bác Vương điện hạ!"

Bác Vương cười cười, "Thanh Ly, cũng không phải người ngoài, không cần khách khí."

A Nguyên đã sớm nghe nói Bác Vương mặc dù không phải con thân sinh của Lương đế, nhưng Bác Vương nhiều tri thức, chiêu hiền đãi sĩ, có phần được Lương đế cùng quần thần khen ngợi.

Nghe giọng điệu của Bác Vương, lúc trước Nguyên đại tiểu thư cùng Bác Vương cũng quen biết, nhưng dưới mắt A Nguyên đối với Bác Vương đều không có ấn tượng, nghe giọng nói của hắn ôn hoà hiền hậu thân thiết, cũng liền mỉm cười gật đầu, nói: "A Nguyên vốn có chuyện muốn đi tìm Đoan hầu thương nghị, cho nên mạo muội đi ra.

Bác Vương điện hạ đây là......"

Bác Vương hướng Vương Tắc Sênh một ngón tay, "Tắc Sênh quận chúa thấy Đoan hầu rời đi, cũng nói muốn đi ra hít thở không khí."

Vương Tắc Sênh còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, tương lai đem gả cho hoàng tử, sau lưng lại có binh mã của triệu Vương ủng hộ, Bác Vương ân cần với Vương Tắc Sênh đương nhiên là sự tình thuận lý thành chương.

A Nguyên nói: "Vậy điện hạ ở cùng với Tắc Sênh quận chúa! Ta muốn đi tìm Đoan hầu, xin lỗi không tiếp được!"

Nàng quay người muốn rời đi, Hạ cô cô chợt nghe thấy tiếng cất giọng nói: "Tắc Sênh quận chúa thuở nhỏ cùng Đoan hầu lớn lên là thanh mai trúc mã, không chỉ môn đăng hộ đối, dung mạo tính tình cũng tương xứng.

Là ông trời tác hợp cho, cũng không phải người bên ngoài muốn hủy là có thể hủy đi được."

A Nguyên nghe vậy, không khỏi ngừng chân nói: "Ông trời tác hợp cho? Sao ta lại nghe giống như do người muốn kết hợp? Đây là ý tứ của Hạ cô cô?"

Bác Vương đứng ở một bên, khóe môi vẫn mỉm cười, ôn hòa nói: "Sẽ không.

Hạ cô cô từ trước đến nay ổn trọng, đương nhiên sẽ không cho là mình là trời."

A Nguyên nói: "Cũng không nhất định, ngay cả hôn sự của chủ nhân cũng dám nhúng tay, xem ra thực cho mình là trời!"

Bác Vương ôm vai nói: "Đầu tiên, bà ấy mà vượt được trời......"

A Nguyên nhịn cười không được, "Cho dù bà ta lên được trời, cũng không cần biết việc của ta và Đoan hầu!"

Mắt thấy Cảnh Từ đi xa, rốt cuộc đuổi không kịp, nàng càng tính đi đến trước mặt Hạ cô cô, nhìn thẳng bà nói: "Hạ cô cô, bà nhớ kĩ cho ta! Đoan hầu là người của ta, ta một ngày cũng không buông tay, trời nói cũng không tính toán!"

Môi của nàng ngoặt đến bên tai Hạ cô cô, lạnh lùng nói: "Cho nên, mặc kệ sự tình của Đoan hầu, ai nói cũng không tính, ta nói mới tính!"

Đôi mắt A Nguyên vừa đen vừa sáng, giống như liễm cả vườn đồ mi xuân sắc, xinh đẹp động lòng người.

Hạ cô cô hít vào ngụm khí lạnh, chỉ nàng nói: "Ngươi......Ngươi thật đúng là phản trời!"

A Nguyên cười nói: "Quá khen, quá khen! Ta chỉ phản bà, không phản trời!"

Nàng lui hai bước, rời đi, một mực đứng ngoài quan sát Vương Tắc Sênh chợt nghe thấy tiếng khẽ cười nói: "Cô cũng nên biết là, hướng này, việc của Cảnh ca ca, cô nói không tính, nhưng chuyện của cô, Cảnh ca ca định đoạt."

Vương Tắc Sênh cười đến hai mắt như vầng trăng cong cong, càng tỏ ra nhiều hơn vài phần ngây thơ động lòng người, làm cho người ta trìu mến.

Nhưng sâu trong con mắt không hề giống bề ngoài mà lại bén nhọn, sâu cay.

Nàng thở dài giống như cười nói: "Nghe Hạ cô cô nói về bộ dáng của cô hôm nay, ta còn không thể tin được.

Hóa ra thật sự đã thay đổi.

Lại nói, trước kia cô nói Cảnh ca ca quan tâm cô, ta tin, hôm nay, Cảnh ca ca còn có thể quan tâm cô sao...!Cô bị mù à?"

A Nguyên nhìn chằm chằm nàng ta, đi đến bên người Bác Vương, vỗ cánh tay hắn nhè nhẹ, cười nói: "Bác Vương điện hạ, nghe nói quận chúa sẽ gả cho một vị hoàng tử? Nhìn tính tình này, giáo dục này, Bác Vương.....cầu thêm phúc!"

Bác Vương hiển nhiên rất vừa ý Vương Tắc Sênh, mặc dù đối với việc Hạ cô cô đem Vương Tắc Sênh cùng Đoan hầu kéo vào cùng nhau cực kỳ bất mãn, lại không chịu nói Vương Tắc Sênh không phải, chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Vương Tắc Sênh liếc nhìn A Nguyên, cười nói: "Bác Vương sao lại lấy ta? Hắn cũng bị mù ư?"

A Nguyên nghẹn họng, Bác Vương mặc dù tốt tính, cũng bị sặc đến lên tiếng không được, liếc nhìn Vương Tắc Sênh, thuần túy coi như trẻ con vô hại tươi cười, quay người đi trở về linh đường.

Vương Tắc Sênh điềm nhiên như không có việc gì, hỏi Hạ cô cô: "Cảnh ca ca đi đâu rồi?"

Hạ cô cô thân mật cầm chặt cổ tay nàng, tuy có chút giận nàng đối với Bác Vương nói năng lỗ mãng, lại nửa chữ cũng chưa từng trách cứ, ngược lại nhẹ lời an ủi: "Nghe nói bạn tốt bị nhốt trong ngục có việc cần tìm hắn.

Con không cần phải xen vào, dù sao hắn làm xong việc sẽ đi Di Minh cung tìm con.

Yên tâm, hắn hiểu tâm ý của con, con đương nhiên cũng hiểu tâm ý của hắn.

Hắn sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng, đem chuyện của hai người an bài thỏa đáng......"

A Nguyên nghe xong liền biết là Tả Ngôn Hi có việc gọi Cảnh Từ đi.

Nhưng Tả Ngôn Hi đang trong ngục, sao lại khéo như vậy, vừa đúng lúc này phái người tìm Cảnh Từ? Chẳng lẽ là Hạ cô cô cố ý dẫn hắn rời đi, không muốn A Nguyên gặp hắn?

A Nguyên do dự một lát, đi theo Bác Vương quay về linh đường.

Cảnh Từ đã đuổi không kịp, Hình bộ cũng không phải nha môn huyện Thẩm Hà.

Nàng không có cách nào đi theo Cảnh Từ vào đại lao Hình bộ, cũng chỉ có thể lo lắng trước giúp đỡ Mộ Bắc Yên xử trí tốt tang sự của lão Hạ Vương, sau đó mới tìm Cảnh Từ.

Nếu như Cảnh Từ cố tình cùng Vương Tắc Sênh ở cùng nhau, có lẽ, nàng cũng nên cân nhắc tang sự của Cảnh Từ .....!

Sau khi Hạ Vương phong quang chôn cất, Hạ Vương phủ cũng khôi phục yên tĩnh như xưa.

Có người đổi với cha con họ trong lòng mang bất mãn, muốn thừa dịp lão Hạ Vương ngã xuống, thuận tiện muốn loại bỏ tiểu chủ nhân cũng bị chỉnh, nhất thời không chê vào đâu được.

Mặc kệ sau án Hạ Vương còn có bao nhiêu bí mật, hôm nay cũng chỉ có thể giả bộ như hết thảy đều kết thúc.

Bởi vì A Nguyên quả thực giúp không ít việc, Mộ Bắc Yên hết sức cảm kích, thấy mọi việc trong phủ đã hoàn tất, liền tìm A Nguyên gửi tới lời cảm ơn nói: "Mấy ngày nay xem như ta nợ cô, cám ơn!"

A Nguyên tâm niệm một cái, cười nói: "Nếu thật cám ơn ta, không bằng giúp ta một chuyện."

"Gấp cái gì?"

"Ngươi ở đây có người quen biết ở Hình bộ không, giúp ta điều tra hồ sơ một chút? Về bản án ta bị cướp giết."

Mộ Bắc Yên giật mình, "Bản án này...hồ sơ không khó lấy? Mẹ của cô nếu như mở miệng, mấy quan lại Hình bộ sẽ mang hồ sơ đưa hết tới phủ.

Vả lại, Tạ Nham là viên ngoại lang ở Hình bộ, cao thấp biết rõ hơn, mang cô vào tra bản án của cô, việc này cũng không coi là gì?"

A Nguyên cau mày nói: "Mẫu thân đối với việc của ta ước chừng cũng nhức đầu rất lâu, khó khăn mới sống yên ổn, không muốn cho bà biết ta còn nghi hoặc chuyện này.

Về phần Tạ Nham, mỗi ngày đi theo Cảnh Từ đi Di Minh cung, làm Trường Nhạc công chúa cũng thấy nóng nảy, thiếu chút nữa mỗi ngày chạy đi Di Minh cung đòi người......Lại nói, hôm nay Nguyên phủ thật quạnh quẽ."

Mộ Bắc Yên đã trầm mặc một lát, cười nói: "Không có việc gì, ta về rồi, mỗi ngày sẽ đi tìm cô, sẽ không quạnh quẽ! Nếu như Tạ Nham bề bộn việc, ta dẫn cô đi Hình bộ!"

Mộ Bắc Yên tuy làm việc phong lưu hoang đường, nhưng nhân mạch rất rộng, thường ngày cùng nhau chơi đùa chính là quý công tử nhà cao cửa rộng, nhiều tại nha môn các nơi nhậm chức, huống chi hắn hôm nay làm con nuôi vương vị, mặc dù không phụ thân che chở, nhưng địa vị tôn sùng giống nhau, cho nên quan Hình bộ đều đưa một đống hồ sơ lớn đến, để cho bọn họ chậm rãi xem.

Mộ Bắc Yên vỗ bộ hồ sơ vụ án cao nửa thước, sợ hãi than nói: "Bản án của cô...rõ ràng lưu lại nhiều ghi chép như vậy! Có muốn gọi người chuẩn bị bữa tối nữa không?"

A Nguyên ngồi xuống lật xem, vỗ trán thở dài: "Chỉ sợ còn phải chuẩn bị ăn khuya......"

Ánh mắt Mộ Bắc Yên đảo qua hồ sơ, chăm chú nhìn về phía khuôn mặt A Nguyên, "Kỳ thật quan trọng nhất là cô đã đã trở về, mạnh khỏe, mặt khác cũng không gấp.

Ta nghĩ Trường Nhạc công chúa bọn họ không dẫn cô tới xem, ước chừng là ý tứ này."

A Nguyên cũng không ngẩng đầu, nói : "Hạ Vương bị ngộ hại, hung thủ đền tội, cũng kết án như vậy ngươi sẽ bỏ qua ư?"

Mộ Bắc Yên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, nhất thời không cách nào đáp lại.

A Nguyên liền tiếp tục lật hồ sơ như núi.

Dung mạo của nàng thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ e rằng khó có thể bắt bẻ, vẫn là bộ dáng Mộ Bắc Yên quen thuộc ngày cũ.

Nhưng sau khi nàng trở thành A Nguyên, vẫn xinh đẹp như vậy, giữa lông mày chưa từng có loại phong thái mị hoặc.

Lại có tài tình cùng kiêu ngạo, sắc không mê người người tự mê, mặc dù hay nóng tính nổi giận, cũng có thể làm cho người thần hồn đều lay động, khó có thể tự kiềm chế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio