Lưỡng Thế Hoan

chương 186

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Nham thở dài: "Lúc ấy người ái mộ nàng, ngoại trừ Hoàng thượng khi đó đã trở thành Tuyên Võ quân Tiết độ sứ, còn có người về sau là đích Vũ An hầu Nguyên Hạo.

Hoàng đế liền vì chỉ hôn cho Sở Ngọc La, cố ý truyền ra tin tức, nói nàng sẽ gả cho Chu Tướng quân.

Sở Ngọc La thật vui vẻ chuẩn bị đồ cưới, kết quả ngày kết hôn bị đưa vào phòng tân hôn của Nguyên Hạo.

Hoàng Thượng lúc ấy còn đang ở biên cương, dù nghe được tin tức, lại ngoài tầm tay với."

Cảnh Từ suy nghĩ một chút, liền hiểu được, "Hoàng Thượng năm đó tiêu diệt phản quân, thu phục Thái Châu, Vận Châu to như vậy, binh cường mã tráng, công cao chấn chủ, Chiêu Tông cố ý trọng dụng Nguyên Hạo, dẫn tới hai hổ tranh chấp, thuận tiện hắn từ đó ngăn được hậu hoạ.

Đích thật là thủ đoạn của đế vương, đáng tiếc tình trạng vô vọng, không biết nói sao!"

Tạ Nham gật đầu, "Nghe nói Sở Ngọc La phát hiện gả sai vị hôn phu, khi màn đêm buông xuống đã dùng trâm đâm chính mình trọng thương phải nằm trên giường mấy tháng.

Lúc đó Chiêu Tông còn muốn đem muội muội gả cho Hoàng Thượng, dùng để lôi kéo tâm của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền vội vàng cưới người cũng đã quen biết từ thuở hàn vi - hảo hữu của Sở Ngọc La là Trương Huệ.

Sở Ngọc La sau khi khỏi hẳn liền bị Nguyên Hạo buộc viên phòng, mắt thấy hết thảy đã thành kết cục đã định, vô lực xoay chuyển trời đất, liền thay đổi cốt cách trinh thục ngày xưa, nàng bốn phía lưu tình, âm thầm thay Hoàng Thượng lôi kéo đại thần, tùy thời đoạt quyền.

Buồn cười thay Chiêu Tông cuối cùng cũng bị nàng mê hoặc, đã làm nhiều chuyện tự hủy Trường Thành.

Bởi vì có chỗ dựa Chiêu Tông, quyền thần chèn ép, Nguyên Hạo căn bản không cách nào quản thúc thê tử."

Hắn hạ thấp thanh âm, "Nghe nói Hoàng Thượng sở dĩ giết Chiêu Tông, cũng là vì có quan hệ với Sở Ngọc La.

Ngày đó Chiêu Tông loạn uyên ương phổ*, lại không nghĩ đến sau này sẽ chết? Về sau Nguyên hầu bệnh chết, Sở Ngọc La danh dự đã hủy, không muốn vào cung, Hoàng Thượng lòng mang áy náy, cũng cho bà ở ngoài cung tự tại."

*Ý nói chia rẻ uyên ương Chu Hoảng và Sở Ngọc La

Cảnh Từ nói: "Hoàng Thượng......quả nhiên đa tình.

Vậy còn Thanh Ly của huynh thì sao?"

Tạ Nham thở dài: "Nàng ấy à, xuất thân nhà cao cửa rộng, đa tài đa nghệ, thanh nhã xinh đẹp, thuở nhỏ bị thanh danh của mẫu thân làm cho mệt mỏi, đối với mẫu thân cử chỉ không cho là đúng.

Ta từng có ý cầu hôn, Nguyên phu nhân lại đồng ý, nhưng người mà Thanh Ly một lòng muốn gả, là một anh hùng cái thế rong ruổi sa trường.

Coi như là nghiệt duyên kiếp trước, sau khi cùng Đại Lương đối nghịch bao nhiêu năm, Tấn Vương sai đệ đệ của mình là Lý Nguyên đến đàm phán, nàng không biết làm thế nào lại nhìn trúng hắn.

Lý nguyên cũng là xui xẻo, khi đang đàm phán, biên cảnh chợt nghe thấy có xung đột nảy sinh, Hoàng Thượng trong cơn giận dữ sai người bắt giết Lý Nguyên, hắn bản thân bị trọng thương, rõ ràng còn có thể trốn ra khỏi Lương quốc.

Về sau Tấn quốc đồn đại, Lý Nguyên được tiên nữ cứu trợ, mới có thể thoát thân."

Cảnh Từ nói: "Tiên nữ này dĩ nhiên là Nguyên Thanh Ly."

Tạ Nham đã trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Thanh Ly tại một lần say mèm về sau đã nói, nàng cứu Lý Nguyên, đem giấu ở một biệt viện của Nguyên phủ.

Nhưng nơi đó lại là nơi hẹn hò của Nguyên phu nhân cùng mấy tình lang của bà ta.

Mà nàng không hề biết.

Sau đó mấy kẻ cầm thú vô ý biết được, tính mạng của Lý Nguyên tướng quân gặp nguy hiểm, còn nàng bị bọn chúng thay nhau hãm hiếp.

Năm đó, nàng vừa mười lăm tuổi.

Sau khi nàng lặng lẽ đưa Lý Nguyên rời đi mà không bị phát giác, nàng bắt đầu kết giao với các đại thần cùng các quý công tử trong triều.

Chưa đầy nửa năm, bọn cầm thú đó đều bị diệt gia rồi vong mạng.

Cũng kể từ đó, mẹ con nàng lòng cách biệt, cũng chưa từng nói với nhau một câu tử tế."

Cảnh Từ đáy mắt có ánh sáng âm u lập loè, bỗng nhiên hít vào một hơi thật dài, "Trách không được......Trách không được Lý Nguyên cố ý muốn lấy Miên Vãn! Tấn, Lương hai nước kết thù kết oán sâu đậm, hai người bọn họ căn bản không có khả năng kết thân, Lý Nguyên là muốn lấy Miên Vãn để an ủi tương tư! Cũng trách không được......Nguyên Thanh Ly vừa nghe nói thay Miên Vãn vào nước Tấn, lập tức đồng ý......"

Tạ Nham cười khổ, "Một hồi tính toán, chó ngáp phải ruồi.

Thanh Ly cũng coi như đạt được ước muốn, có thể bằng gia thế thanh bạch của Phong Miên Vãn gả cho Lý Nguyên."

Cảnh Từ ho khan cười rộ lên, "Sau đó, đem nhân sinh hỗn loạn của nàng ta, để lại cho Miên Vãn tiếp tục ư?"

"Ta không biết."

Tạ Nham lại lấy ra bức hoạ bằng lụa từ trong ngực, nhìn nữ tử trong bức tranh lụa đang đi từ vùng đất tuyết hướng về phía rừng hoa xanh thắm.

Dây thắt lưng như gió, phiêu dật lại dứt khoát, không có nửa phần lưu luyến.

Hắn trước kia không hiểu, nhưng sau khi ở Thấm Hà cùng Cảnh Từ quen biết nhau, rốt cuộc hiểu được.

Nàng sớm đã hận thấu xương nơi kinh thành phồn hoa nhưng dơ bẩn này, một lạnh lẽo hệt như băng giá đâm vào nội tâm nàng.

Mà hắn là thuộc về nơi này, đương nhiên bị nàng tính cả vào tòa thành này, cùng vứt bỏ.

Tạ Nham nhẹ nhàng nói: "Ta hiện tại rất yên tâm.

Thật sự, ta rất yên tâm."

Cảnh Từ nắm năm ngón tay lại, thấp giọng nói: "Ta lại lo lắng."

Tạ Nham vỗ vỗ vai của hắn, ôn nhu nói: "Kỳ thật cũng không cần nghĩ quá nhiều, biết rõ nàng mới có thể sống tốt, cũng có thể an tâm!"

Cảnh Từ không đáp, quay đầu hỏi người ở ngoài phòng, "Đi đến chỗ của Trường Nhạc công chúa xem thử, A Nguyên tiểu thư còn ở đó hay không?"

Tạ Nham giật mình, chợt vui vẻ nói: "Ngươi có ý định sẽ đi gặp nàng ngay? Cũng tốt, tuy nàng tức giận chưa tan, nhưng có thể thấy thành ý của ngươi!"

Lúc này, người ở ngoài phòng đã đáp: "Bẩm hầu gia, A Nguyên tiểu thư đã nhờ Trường Nhạc công chúa chuẩn bị xe, đã Hạ vương phủ rồi......"

"Mộ......Mộ Bắc Yên! "

Cảnh Từ hít vào, bỗng dưng đứng dậy, đang định giẫm chận đi đến cản trở, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, người đã ngã xuống.

Tạ Nham nghẹn ngào kêu lên: "A Từ......"

----------------

Trong hậu viên Hạ vương phủ, Mộ Bắc Yên đang nhàn nhã nướng thỏ.

A Nguyên đã uống hơi say, miệng cũng ăn đầy dầu mỡ, thoáng nhìn bên cạnh còn có thịt thỏ vừa rửa sạch lột da, liền lấy dao nhỏ, thuần thục cắt hai chân thỏ, cầm muối và rượu, dùng dây kẽm xuyên qua, thấy máu chảy ra rồi vào trên đống lửa nướng.

Mộ Bắc Yên chậc chậc nói: "Trong thiên hạ có thể có nữ nhân như cô vậy, thậtg hiếm thấy.

Trách không được Đoan hầu không dám muốn cô rồi!"

A Nguyên đang nướng chân thỏ trên đống lửa, miễn cưỡng nói: "Tiểu vương gia, ngươi biết rõ ràng, là ta không cần hắn, cùng với việc hắn có muốn ta hay không, nửa điểm quan hệ cũng đều không có."

Mộ Bắc Yên nhìn nàng, "Cô không cần hắn......Cô có thể biết rằng ngày nay hắn được thánh sủng rất hiếm có? Nếu hắn cố tình trả thù, ai dám lấy cô?"

A Nguyên cười nói: "Đúng dịp, ta cũng không có ý định gả.

Cũng không đến mức ta thân cận ai, hắn liền trả thù người đó chứ? Ta trời sinh tính phong lưu, chỉ sợ hắn trả thù không hết."

Nàng xách bầu rượu, thống khoái uống một ngụm lớn, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Ngươi sợ hắn trả thù không?"

Mùi chân thỏ nướng đã toả hương bay khắp cả vườn, người hầu đứng ở chỗ xa xa lén lút lau nước miếng.

Mộ Bắc Yên lại giống như nghe thấy được mùi tanh tưởi ngày đó bị treo lên cả đêm trong nhà xí.

Dạ dày hắn cuồn cuộn, cầm thịt thỏ đã nướng chín trong tay đưa cho A Nguyên, thản nhiên nói: "Sợ chứ.

Bất quá ta càng muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn bị người ta vứt bỏ."

A Nguyên rất thoả mãn nhìn phong thái quân tử của hắn, sau khi nhận lấy chân thỏ, lại thuận tay đưa một cái chân thỏ khác cho hắn tiếp tục nướng, nàng chỉ vào hắn cười to nói: "Nhìn ngươi xem, thật sự là ác độc! Ác độc! Bất quá ta nghĩ vị hôn phu kia của ta rõ ràng giúp đỡ mấy ả kia hại ta, ta lại thích ngươi ác độc như vậy!"

Nàng gặm thịt thỏ thơm nức, uống một ngụm rượu cực lớn, cười nói: "Bất quá, Tiểu vương gia, ta cho ngươi biết, ta vẫn thích hắn, cực kỳ thích.

Nghĩ đến hắn lúc trước sẽ cùng những nữ nhân khác trở thành phu thê, lòng ta như bị người ta đào thành một cái hố trống rỗng, đụng một cái có thể bốc lên khí huyết ngùn ngụt, đau đến không thở nổi."

Mộ Bắc Yên thở dài: "Vậy thì chờ chuyện này trì hoãn mấy ngày, xem có thể tìm người hoà giải hay không."

A Nguyên xì mũi coi thường, "Còn nói cùng nhau cái rắm! Lúc ta làm bộ khoái đã thấy nhiều rồi, có một loại nam nhân, luôn mồm thương yêu thê tử của mình, chẳng qua là cha mẹ tỷ muội vừa nói thê tử không tốt như thế nào, không hiểu chuyện như thế nào, thê tử thương yêu liền trở thành người ngoài, hận không thể giúp đỡ cha mẹ tỷ muội đem thê tử đánh một trận.

Đáng thương thê tử bị khi phụ sỉ nhục lại bị giày vò, nam nhân còn ủy khuất, cho rằng chịu đựng là tốt ......Đừng nói cái gì vợ chồng tâm liền nhau, ta nhổ vào! Một là không bảo hộ được, hai là không được tín nhiệm, loại người này gả đi thì chỉ biết chịu tội, chẳng biết có qua được năm sau hay không? Được rồi, đau dài không bằng đau ngắn! May mắn còn có mỹ tửu mỹ thực của Tiểu Hạ Vương gia giúp ta bớt ưu phiền!"

Nàng ngửa cổ tiếp tục uống rượu, bầu rượu lại trống không.

Nàng quơ quơ, bất mãn ném qua một bên, cao giọng phân phó người hầu: "Mang rượu tới đây! Rượu ngon nhất của Vương phủ các ngươi lấy ra đây!"

Nàng từng hỗ trợ ở lễ tang lão Hạ Vương, về sau thường cùng Mộ Bắc Yên tra án, nên rất gần gũi, người hầu nghe được phân phó, quả nhiên nghe lời lại ôm đến hai vò rượu.

Mộ Bắc Yên nhìn nàng uống rượu ăn thịt, thấy choáng váng.

A Nguyên cũng không ngốc, liếc liếc về phía thịt thỏ trong tay hắn, cao giọng nói: "Nướng cháy rồi kìa, nướng cháy rồi kìa! Nhanh đổi bên ngay!"

A Nguyên uống rượu say mèm, tự nhiên chỉ có thể ngủ lại ở Hạ vương phủ.

Mộ Bắc Yên đỡ nàng về phía thư phòng của mình, lẩm bẩm nói: "Ồ, như thế nào lại nặng thêm rồi? Quả nhiên không có nam nhân lại càng béo lên......"

A Nguyên cười nói: "Đó là tự nhiên.

Sống tự tại tiêu sái, đẹp là đẹp từ bên trong ra bên ngoài, béo lên cũng vẫn đẹp!"

May mắn lúc này Nguyên phủ đã hiểu được tiểu thư hơn phân nửa không về được, đã sai hai thị nữ của nàng là Tiểu Lộc, và Lưu Ly đem theo đồ ngủ của A Nguyên chạy tới hầu hạ.

Tiểu Lộc đưa cho A Nguyên trà giải rượu, chân thành nói: "Đúng vậy, xinh đẹp, tiểu thư chúng ta vẫn luôn xinh đẹp như vậy......"

A Nguyên cười rồi uống vài ngụm, bưng chén trà nhỏ lên, trong men rượu say nhìn ngó xung quanh, "Ta trước kia có lẽ thường tới nơi này nhỉ? Nhưng nhìn vẫn thật lạ mắt......Ừm, ngoại trừ Cảnh Từ cùng cô cô mắt mờ gặp quỷ kia, cái gì cũng đều lạ mắt."

Tiểu Lộc nháy mắt nhất thời không có cách nào trả lời.

Trước khi tiểu thư mất trí nhớ nàng hoàn toàn không được sủng, mặc dù hiểu được tiểu thư là khách quen ở Hạ vương phủ, nhưng sẽ không biết được nàng ở nơi nào tại Hạ vương phủ.

Lưu Ly bên kia đã lên tiếng nói: "Tiểu thư đến Hạ vương phủ, yêu thích nhất đúng là thư phòng.

Nói là nơi đây phòng thật thanh tĩnh, sách vở vừa nhiều vừa sạch sẽ, ngồi thật thoải mái."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio