Lưỡng Thế Hoan

chương 190

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lương đế vốn nghi kỵ, Nguyên phu nhân, Nguyên Thanh Ly mẹ con tìm cơ hội thêm chút ít lời nói, lại như thế nào mà quan lớn mãnh tướng, khiến bọn họ mất hết tiền đồ cùng tánh mạng thật sự không khó.

Mộ Bắc Yên yên lặng ngồi ở một bên nghe kể chuyện, trước mặt để một chén trà sớm đã lạnh.

Hắn đột nhiên nói: "Nghe nói phu nhân còn trẻ lúc từng cùng hoàng thượng có ước hẹn hôn nhân.

Trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, phu nhân một mực âm thầm cùng chư vị đại thần tướng lãnh liên lạc, trợ lực không ít."

Nguyên phu nhân đảo qua thư phòng lịch sự tao nhã lại bày biện xa hoa này, cười đến thê lương, "Đúng thế, thanh danh của ta đã hủy hết, lại có thể trở thành cánh tay hữu lực giúp đỡ người ấy, bất luận trước hay sau khi người ấy đăng cơ.

Ta không vào cung, đối với người ấy càng có tác dụng lớn, cho nên người ấy cũng nguyện ý cho ta nhiều phú quý vinh sủng hơn so với phi tần bình thường.

Có thể Thanh Ly xưa nay thanh cao hơn, hận không thể không có mẫu than là ta đây.

Đáng tiếc, đúng là vẫn là kẻ làm mẫu thân là ta làm ảnh hưởng đến nó."

Mộ Bắc Yên không khỏi than nhẹ, "Thanh Ly thông minh chăm chỉ, cái gì đều ngóng trông làm được tốt nhất, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, chỉ hy vọng người bên ngoài nghị luận, trước tiên sẽ nhớ đến tài năng của nàng, sau đó mới nhớ đến tên họ của mẫu thân nàng.

Đáng thương nàng từ nhỏ đến lớn, tất cả cố gắng cùng mộng tưởng, đều bị tai nạn hủy diệt.

Càng về sau, nàng ước chừng cũng chỉ có ở trước mặt ta cùng Tạ Nham mới có thể tìm tới chút ít an ủi? Nàng nói, chỉ có thời điểm ở cùng chúng ta, mới phát giác được mình cũng còn coi là một người biết nói biết cười biết phiền muộn.

Ước chừng là bởi vì ta thích trêu chọc nàng, đều khiến nàng để ý vui mừng, không biết nên khóc hay cười; Tạ Nham thường xuyên bầu bạn với nàng đàm thơ luận họa, khiến cho nàng đặc biệt mà an tâm? Tự nhiên, mà như hôm nay......Nàng cũng không cần nữa......"

Nàng đã tìm được người nàng thực sự cần, đương nhiên không hề cần những thứ kia của bọn hắn để an ủi đáy lòng hư không của nàng.

A Nguyên liền nhớ lại những lần Mộ Bắc Yên tại Thấm Hà trêu ghẹo nàng.

Những chuyện đó, khi nàng xem là hắn ác ý trêu ghẹo, kỳ thật đúng là ngày đó đối với Mộ Bắc Yên cùng Nguyên Thanh Ly là niềm vui tập mãi thành thói quen?

Nàng đột nhiên có chút hâm mộ người muội muội nàng chưa bao giờ gặp mặt kia.

Hôm nay, Nguyên Thanh Ly thật sự đã có thể ở bên người nàng ấy yêu, mà những tình nhân ngày xưa Nguyên Thanh Ly từng thản nhiên chung đụng, như Tạ Nham, Mộ Bắc Yên vẫn như cũ ghi nhớ nàng.

Bọn họ đau buồn, nhưng không oán than.

Mà A Nguyên thì sao?

Nếu những kí ức mơ hồ là thật, người nàng lúc trước thích, phải là Cảnh Từ?

Mà người nàng về sau thích, đương nhiên vẫn là Cảnh Từ.

Nàng không phải Nguyên Thanh Ly, hôn ước của Nguyên Thanh Ly cùng Cảnh Từ cũng rất có thể là mưu kế trước đó họ đã an bài, —— mưu kế kia tự nhiên là nhằm vào A Nguyên.

Thừa nhận hôn ước này chính là tỷ tỷ A Nguyên, mà không phải muội muội Nguyên Thanh Ly.

Có thể nàng cũng không phải Nguyên Thanh Ly từng có vô số tình nhân.

Nhớ tới một đêm triền mien tại Thấm Hà, lúc triền miên nàng cảm thấy đau đớn không khỏe, nhớ tới ngày đó chạng vạng tối Cảnh Từ từng nhận một phong thư tại huyện nha, ngày thứ hai Cảnh Từ chưa từng lưu lại lời nói nào lời liền không từ mà biệt, mà Nguyên phu nhân đúng lúc đó lại đến Thấm Hà đón nàng......

Hồi kinh về sau, hắn không còn chạm vào nàng, thậm chí tránh mà không gặp......

A Nguyên cả cười đứng lên.

Nàng cười nói: "Muội muội của ta đây, kỳ thật coi như là may mắn.

Tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, đến cùng có người thiệt tình đối tốt với nàng.

Rời xa đã lâu, vẫn như cũ lúc nào cũng giúp nàng làm điều nàng muốn, một lòng một lòng đối tốt với nàng.

Ta......lại không bằng nàng!"

Nàng cười cười, rốt cục nhịn không được dạ dày từng trận run rẩy, liền cúi mạnh người xuống, thống khổ nôn mửa liên tục.

Nguyên phu nhân cuống quít đỡ nàng, hỏi: "A Nguyên, A Nguyên, con......!không thoải mái ư? Ta......Ta cho người truyền thái y."

A Nguyên giữ chặt bà, cười nói: "Không......Không cần.

Con chỉ là nghĩ đến Cảnh Từ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn mà thôi! Con buồn nôn......mắt con bị mù, rõ ràng lại thích một người dễ dàng như vậy, tin tưởng một người......Ngày đó hắn ôm lòng muốn nhục nhã tâm tư của con, tận lực đùa bỡn con, trả thù vào con, con còn ngốc nghếch đuổi theo, tin tưởng tất cả giải thích của hắn, lại để cho hắn lấy con làm niềm vui vài lần......Đáy lòng của hắn đang cười nhạo con như thế nào? Mẹ nói xem, các người nói xem, con thật ngu xuẩn! A, ta so với heo còn ngu xuẩn hơn, so với heo còn ngu xuẩn hơn......"

Nàng chợt nắm lấy tay, trùng trùng điệp điệp đánh vào đầu mình.

Một cái, lại một cái......

"A Nguyên!"

Nguyên phu nhân nghẹn ngào kêu, lúc đang muốn kéo tay nàng, lại không kéo được.

Mộ Bắc Yên đã xông lên, dùng sức cầm chặt cổ tay nàng, quát: "A Nguyên, đây không phải lỗi của nàng! Không phải lỗi của nàng! Đều do Cảnh Từ kia! Bỏ qua nàng, hắn mới là đồ con heo, so với heo còn ngu xuẩn hơn! So với heo còn ngu xuẩn hơn!"

A Nguyên lắc đầu, phảng phất vẫn còn cười, nước mắt cũng rốt cuộc khắc chế không được, từng giọt từng giọt mãnh liệt rơi xuống.

Mặt nàng trắng bệch giống như tờ giấy Tuyên Thành chưa thấm chút mực, trên môi run rẩy, thanh âm trong cổ bởi vì thống khổ mà vặn vẹo đến cơ hồ nghe không rõ.

"Là ta, là ta......"

"Là hắn, là hắn......"

Ai cũng không hiểu được nàng đang mắng chính mình ngu xuẩn, hay là mắng Cảnh Từ ngu xuẩn.

Cánh tay thường ngày cầm kiếm thậm chí đã mất lực đỡ lấy giá sách, nàng chậm rãi theo giá sách trượt xuống trên mặt đất, nằm trên mặt đất nôn mửa, toàn thân run rẩy, mặt mũi tràn đầy nước mắt, như muốn đem những tình cảm không biết lúc nào đã thấm vào tâm can, từng chữ khắc vào tận xương tuỷ, cùng dòng rượu đêm hôm trước nhổ ra ngoài.

Mộ Bắc Yên ngã trên mặt đất, luống cuống tay chân ôm lấy nàng, vuốt vai nàng, không ngớt lời an ủi nói: "A Nguyên, nàng......nàng đừng nhớ những người đó, những chuyện đó nữa! Nàng xem, nàng không phải còn có mẫu thân, còn có......ta sao?"

Nhưng lời an ủi của hắn, cùng lời giải thích của Nguyên phu nhân giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo cùng trống rỗng.

Quá khứ A Nguyên từng trải qua, tính cả những yêu hận đã từng kia, đều từ nhưng mưu kế cùng an bài hạ xuống không dấu viết; mà những người trong quá khứ nàng gọi là thân nhân, người yêu, đều đang phản bội nàng, tổn thương nàng.

Nàng thật sự chỉ còn lại người mẹ đẻ đã chia cách mười chín năm, cùng với hắn một gã tình nhân không ra tình nhân này.

Có thể mặc dù mẹ đẻ của nàng, "tình nhân" của nàng, những khi nàng đối mặt với nguy cơ, đều không tự chủ được biện minh cho chính mình, biện minh cho Nguyên Thanh Ly.

Thân muội muội của nàng Nguyên Thanh Ly, hôm nay xem như cầu nhân được nhân, đạt được ước muốn.

Có thể Nguyên Thanh Ly vì thoát thân, ở sau lưng cùng người làm những giao dịch kia, không phải là vì muốn dẫm nát lên nỗi thống khổ của người tỷ tỷ là nàng hôm nay?

-----------------------------

Đào Nhiên Cư.

Tả Ngôn Hi đang cất đi những khí cụ dùng để châm cứu, quay người ngồi bên giường Cảnh Từ bên, cầm tay hắn bắt mạch.

Thật lâu, hắn thở dài: "A Từ, ta ở trong ngục hơn một tháng, cũng chưa từng tiều tụy thành bộ dáng này của huynh.

Nếu huynh một lòng muốn chết, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu được huynh."

Cảnh Từ nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hai ngày này bệnh nằm trên giường, xuân đã qua, trăm hoa tàn rơi, chỉ còn lại màu xanh đậm của rặng liễu, nhìn quanh chỉ toàn rừng cây, không thấy nửa điểm màu sắc tươi sáng.

Thời điểm tốt nhất, chung quy cũng đã qua.

Tả Ngôn Hi vỗ vỗ vai của hắn, "Đừng suy nghĩ nhiều! Nếu huynh muốn trả thù nàng, hôm nay nàng ta cũng coi như bị trả thù.

Huynh đã có được nàng, mà nàng mang tiếng xấu, lại bị từ hôn, nàng chỉ có thể học theo con đường của muội muội nàng càng chạy càng xa, rốt cuộc không thể quay đầu."

Ánh mắt Cảnh Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng rốt cục đảo qua hắn, "Trả thù nàng? Ta sao lại cảm thấy là nàng đang trả thù ta?"

Tả Ngôn Hi nói: "Nàng sẽ thống khổ, thống khổ thật lâu."

Cảnh Từ trầm thấp ho, giọng nói đang lúc ho khan nghe có vài phần nghiền nát.

Tả Ngôn Hi yên lặng nhìn hắn ho đến khi yên tĩnh chút ít, mới nói: "Huynh cũng đừng nói cho ta biết, huynh không thể nhìn nàng thống khổ.

Vì sao ta thấy, huynh ngược lại so với nàng ta còn thống khổ hơn? Bị nàng giày vò mất hơn phân nửa cái mạng, mắt thấy khó có thể phục hồi như cũ, còn chưa đủ cho huynh buông tay ư?"

Cảnh Từ hồi lâu mới nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay.

Có lẽ......là thói quen?"

Thói quen gần hai mươi năm, không khỏi đáng sợ.

Hắn ngẩng đầu ôm trán mình, cười khổ.

Tả Ngôn Hi bất đắc dĩ thở dài, "Đã như vậy, lúc trước chúng ta cần gì phải làm một vòng vây lớn như vậy đổi nàng với Nguyên Thanh Ly, còn đeo thanh danh không chịu nổi như vậy trên lưng? Để huynh cũng không khỏi cùng nàng hoang đường, tổn hại danh dự.

Cứ giáo huấn nàng ta một hồi rồi trực tiếp mang về Đại Lương, thật tốt biết mấy!"

Cảnh Từ trầm mặc càng lâu, mới nói: "Ngôn Hi, nếu ta ngày đó nói với các huynh, ta không có khả năng buông tay, các huynh sẽ bỏ qua cho nàng ư? Nếu ta nhớ không lầm, huynh cùng Hạ cô cô lúc ban đầu lên kế hoạch, là bẻ gãy tay chân nàng rồi ném vào đàn sói, khiến cho nàng hài cốt không còn.

Khi đó ta thương thế trầm trọng, căn bản không ngăn được các người, cũng không có lý do đi ngăn đón các người."

Tả Ngôn Hi bất giác nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: "A Từ, đây chỉ là dùng "gậy ông đập lưng ông"* Nàng vốn là đối phó với huynh như vậy mà."

*bản gốc: dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: lấy những việc người đó từng hại mình để trừng trị lại người đó.

Nhưng tại sườn núi khi đó, hắn muốn giết A Nguyên để chấm dứt hậu hoạn, A Nguyên lại không muốn giết hắn, thậm chí giấu diếm sự tình hắn muốn giết nàng—— vì cái gì, chỉ là không muốn làm cho Cảnh Từ thương tâm khó xử.

Cảnh Từ tinh thần mệt mỏi, ngược lại không lưu ý đến dị thường của Tả Ngôn Hi.

Hắn dựa vào trên gối miễn cưỡng cười, "Đúng, nàng chính là đối phó với ta như vậy.

Lúc trước nhu thuận nghe lời, hôm nay đường hoàng bất chấp mọi thứ, nhưng đều hiểu được cách đối phó ta như thế nào."

Tả Ngôn Hi do dự hỏi: "Vậy huynh......còn ý định trả thù nàng ư?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Từ đảo qua hắn, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù.

Khương Tham lần nữa lợi dụng huynh, suýt nữa tiễn cái mạng nhỏ của huynh ở trong lao, huynh có muốn trả thù nàng không?"

Khuôn mặt Tả Ngôn Hi lập tức hiện đỏ lên, "Huynh nói bậy bạ gì đó? Nàng ấy......Chỉ là người bệnh ta ngẫu nhiên quen biết."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio