Lưỡng Thế Hoan

chương 47: linh hạc tủy (47)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng lặng lẽ hỏi Tiểu Lộc: "Tạ công tử......ngày thường cũng rất tốt sao?"

Tiểu Lộc ngừng lại nghĩ nghĩ, hình như đã thông hiểu ý của nàng, lập tức vui vẻ ra mặt, "Tất nhiên, ngày thường đều rất tốt! Lúc trước tiểu thư thích ngài ấy nhất!"

A Nguyên ôm lấy vai, nhất thời nghĩ không ra bộ dáng nàng cùng Tạ công tử kia *điên loan đảo phượng rốt cuộc thế nào, liền làm cái mặt quỷ, vừa nhìn về phía bên trong nội đường.

(*điên loan đảo phượng: ý chỉ chuyện phòng the quá kịch liệt.)

Nàng lại chưa từng để ý tới, ở góc tường bên kia, Cảnh Tri Vãn mặc *thanh sam hào sảng, mặt mày hắn nhàn nhạt mà nhìn nàng, sớm đem mỗi câu mỗi chữ nàng nói vào tai, cũng đem ánh mắt của nàng thu hết vào mắt.

(*thanh sam: trường sam màu thiên thanh)

Trong hành lang, Chu phu nhân đang giận dữ nói: "Ta giết hắn thì như thế nào? Nếu không phải là hắn, tại sao Tham nhi và ta phải cốt nhục chia lìa, tại sao phải chịu giày vò bệnh tật quấn thân? Đáng hận là hắn xem linh đan như thuốc tiên, ta muốn lấy vài giọt máu linh hạc của hắn, hắn còn giận dữ mắng mỏ ta, trách ta không biết liêm sỉ, ta tính toán gả vào Chu gia, hưởng ăn ngon mặc đẹp của Chu gia mà còn dám nhớ con gái Khương gia! Dù ta ít đọc sách, cũng hoàn toàn không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào, liền đi thỉnh giáo Kế Phi đọc sách hơn người, tất cả do phụ thân hắn gây nên, có phải nên viết hai chữ liêm sỉ vào cờ treo lên cửa chính của Chu gia hay không!"

Chu Hội Phi đã gầy đi nhiều, hất lên lộ ra cẩm y rộng lớn ngồi trên ghế lắng nghe, lúc này mới lẩm bẩm nói: "Nhị đệ nhất thời mềm lòng, nhất định giúp bà......"

Chu phu nhân nói: "Cuối cùng Kế Phi cũng không giống phụ thân cầm thú của hắn, lại sợ tổn hại ta và danh dự của Tham Nhi, cũng không dám cùng người bên ngoài nhắc tới, liền mua chuộc Linh U, lấy được máu linh hạc từ chỗ của Hội Phi rồi cho Tham nhi luyện dược. Lại biết ta không tiện thường đi Từ Tâm am, liền thường xuyên đi qua chiếu cố. Tính ra một người để tang cha từ nhỏ, một người thuở nhỏ mất mẹ, đều là hài tử số khổ, cũng là tình đầu ý hợp. Đáng tiếc ta tuy có tâm thành toàn, cũng không làm chủ được."

Nói đến đây, Chu Hội Phi đã hiểu, không khỏi đứng dậy, thất thanh nói: "Bà.....bà liền vì thành toàn cho bọn họ, cho nên giết phụ thân, rồi cũng giá họa cho ta?"

Chu phu nhân ánh mắt từ trên mặt hắn nhìn lên, rất nhanh cúi xuống, thanh âm thấp xuống chút: "Ta cũng không nghĩ tới việc giá họa cho con......Ai biết quan phủ sẽ phán định là mưu sát......"

Chu Hội Phi dậm chân nói: "Cái lọ thuốc giả kia, chẳng lẽ không phải bà ném vào phòng ta? Cái này còn không phải giá họa sao? À, đúng rồi, là bà trông mong ta bị phán thành hung thủ đền tội, con gái của bà được nhận làm con nuôi, có thể thừa hưởng ruộng đất, gia nghiệp của Chu gia!"

Chu phu nhân không đáp.

Bà gả vào Chu gia đã là sự thật, mặc dù ngày đêm lo lắng cho con gái, nhưng do Chu thực hung ác, cũng không dám đem con gái nhận bên người.

Nhưng nếu như Chu Kế Phi cưới Khương Tham, Khương Tham liền có thể dùng danh nghĩa là con dâu để ở lại Chu gia, đã có thể hoàn thành tâm nguyện mẹ con bà đoàn tụ bên nhau, cũng không cần lo lắng Khương Tham lưu lạc bên ngoài, không cách nào tìm được dược liệu hiếm quý để chữa bệnh.

Chu Kế Phi không để ý hiềm nghi, trước tiên đi qua đó đón Khương Tham rời đi, tìm mọi cách bảo vệ, đủ để chứng minh hắn đối đãi với Khương Tham chính xác là xuất phát từ chân tâm.

Vì vậy Chu phu nhân sở dĩ muốn làm, chính là đá văng ra hết thảy chướng ngại ngăn con gái bà vào cửa.

Điều đầu tiên đương nhiên là Chu Thực. Hắn không cho phép Khương Tham tồn tại, vô luận như thế nào sẽ không cho phép Khương Tham vào cửa, huống chi còn là một khả năng ngăn chặn dược liệu mà Chu phu nhân lấy ra cho con gái.

Chu Hội Phi đường đường là công tử quần áo lụa là, nhưng bản tính không xấu, hai huynh đệ cảm tình cũng không tệ, không có Chu Thực phản đối, mẹ kế làm chủ, cũng không cản trở được hôn nhân của Chu Hội Phi.

Có thể lúc Chu Kế Phi phải chịu ngờ vực vô căn cứ, Chu phu nhân vẫn đưa hắn đẩy đi.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 94:

A Nguyên, Cảnh Tri Vãn không ở đó, sứ thần của triều đình thì cứ nhìn chăm chằm hắn, Lý Phỉ liền không thể một mình cân nhắc tình tiết vụ án nảy sinh.

Hắn hỏi: "Nói như thế, thuốc giả kia hẳn là do bà trộm cách luyện chế, giao cho Khương Tham luyện chế? Vậy dưới gối Chu Kế Phi có hai viên dược hoàn, lại là từ đâu mà đến? Đem bình linh hạc tủy giả ném vào phòng của Chu Hội Phi, là Chu Kế Phi làm?"

Chu phu nhân phản ứng rất nhanh, cao giọng nói: "Không liên quan đến Tham Nhi! Lúc trước ta từng thấy Chu Thực luyện bị hỏng một lò, nói là giữ lửa không tốt nên hỏng, thuốc đại bổ đã thành thuốc độc, ta liền nói cho Tham nhi, bảo con bé dựa vào đó luyện ra một lò, uống để bồi dưỡng thân thể, sau đó thừa dịp con bé đang luyện chế, ta đã động tay động chân, làm lò thuốc đó thành thuốc độc. Là ta lặng lẽ thay thế thuốc của Chu Thực. Kế Phi cũng không biết sự tình, nhưng nó biết Tham nhi từng làm hỏng thuốc, liền có hơi nghi ngờ, cho nên sau khi Chu Thực chết, nó lấy hai viên thuốc ra, muốn hỏi Tham nhi cho ra lẽ, không ngờ ngày đó liền có người báo quan, hắn còn chưa kịp đem trả thuốc, ta vội vàng ném thuốc dưới gối......"

Chu Kế Phi chỉ là có chút lòng nghi ngờ, căn bản chưa từng chứa thuốc giả, vì vậy thoạt nhìn càng giống là bị giá họa......

Lý Phỉ thở dài, "Được rồi, Chu Thực là bà làm hại, Khương Tham cùng Chu Kế Phi không biết rõ sự tình.....Còn Linh U và Đinh Tào thì sao? Một phu nhân trong khuê phòng như bà, chẳng lẽ còn có thể hại chết hai người họ?"

Chu phu nhân nói: "Đêm đó Kế Phi cùng Hội Phi ở huyện nha, Linh U xen lẫn vào khách thăm viếng tìm ta, ta sợ hắn dây dưa không rõ, cho nên cho hắn chút ít tiền tài, lại để cho hắn tranh thủ thời gian rời Thẩm Hà. Hắn lại yêu cầu muốn lấy đan dược của Chu Thực, ta quả thực đã cho hắn mấy thứ, về phần hắn có dùng hay không, ta không biết được......"

Lý Phỉ hỏi: "Độc dược?"

"Nói độc dược cũng không sai......" Chu phu nhân đáy mắt hiện lên trào phúng, "Là thuốc có ba phần độc. Chu Thực dùng "tiên đan" lâu như vậy cũng chưa thấy thân thể ông ta tốt lên, cuối cùng còn tiễn ông ta thăng thiên, không phải là những thứ thuốc kia sao? Linh U tuy được xưng là dược sư, nhưng đầu óc hắn có chút mông lung, căn bản không hiểu được cách pha thuốc luyện chê, huống chi lại kết bạn với *hổ lang của Chu Thực, nếu là nhất thời hưng phấn mà dùng quá liều lượng, đột tử cũng không có gì kỳ lạ."

(*hổ lang: thầy thuốc như sài lang, sói)

"Cái này......"

Lý Phỉ nhìn về phía Tạ Nham.

Tiền triều từ khi *Lão Tử rời đi, mấy trăm năm vẫn kéo dài, người luyện đan cầu trường sinh bất lão vô số kể, hàng năm vì thế mà người chết cũng nhiều, chẳng qua người thường, thường cho rằng uống tiên đan mà chết mà đắc đạo thăng thiên, không dùng mới lạ. Quan phủ thấy cũng nhiều, nên bình thường không lập án xử lý, cứ thanh minh là do người chết dùng tiên đan mà chết, hiển nhiên đều là do người chết tự mình uống thuốc, cũng không miệt mài theo đuổi bản án nữa.

(*Lão Tử: Lão Tử là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỷ VI TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ IV TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc.)

Cho nên bất luận là Chu Thực hay là Linh U, nếu là do tự mình uống thuốc đột tử, lại không có gia nhân cáo trạng, quan phủ cũng không can thiệp.

Theo tình huống bọn họ chứng kiến, Linh U đích thực chỉ là thầy thuốc giang hồ, nói hắn là tên lừa đảo cũng không quá đáng.

Những chỗ thuốc kia của Chu Thực đều là do dược liệu hiếm quý luyện thành, chỉ cần Linh U xác định cũng không phải độc, không chừng thực sự sẽ uống vào, nhất thời tạng phủ không chịu nổi nên đột tử, cũng không phải là không thể.

Tạ Nham trầm ngâm, "Bà nói bà lén đuổi Linh U đi, còn có nhân chứng rõ ràng không? "

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio