Lưỡng Thế Hoan

chương 91: uyên ương phổ (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng trong tất cả lời chứng cùng lời khai, cũng không có ghi chép về lời khai của Ô Lục, Bùi Tứ rằng trước đó bọn hắn đã nhận được một số tiền lớn.

Mộ Bắc Yên trầm ngâm một lát, sai người đưa người phụ trách ghi chép lúc thẩm tra là hai gã thư lại đến.

Án Nguyên Thanh Ly lúc ấy huyên náo rất lớn, hai gã thư lại cũng nhất định nhớ rõ. Thư lại lớn tuổi hơn một chút đáp: "Kỳ thật đã từng hỏi qua Ô Lục về lai lịch của số tiền tài đó. Nhưng Ô Lục lúc được khiêng xuống núi đã chết rồi, mẹ già hắn lại bệnh điên loạn, nên cũng không hỏi ra gì cả. Vốn Ô Lục chính là vô lại đầu đường xó chợ, tiêu hết tiền lại ăn nhờ ở đậu, lừa bịp tiền của người khác, đến cùng có quan hệ với bản án ay không, về sau cũng không ai hỏi."

"Bùi Tứ cũng không biết lai lịch đám tiền tài của Ô Lục?"

"Ô Lục lúc ấy chỉ nói, ngẫu nhiên trúng được một số tiền tài lớn, liền mời các huynh đệ cùng nhau tìm niềm vui. Sự tình cướp bóc của Nguyên đại tiểu thư là được bàn bạc trong quán rượu. Bùi Tứ nghe Ô Lục nói xong, nhất thời nóng nảy mới quyết định động thủ, nhưng người của Nguyên phủ không chịu nổi một kích, mới bị bọn hắn đơn giản đánh bại áp trên mặt đất, cướp đi Nguyên đại tiểu thư."

Thư lại trẻ tuổi một chút nhịn không được nhìn chằm chằm A Nguyên dò xét, nghe vậy cười lấy lòng bổ sung: "Bọn hắn một mực không thừa nhận giết người, nhưng việc này chống chế làm sao được?"

A Nguyên nhíu mày, " Bùi Tứ có gia cảnh như thế nào?"

Thư lại lại nói: "Có vẻ rất bình thường. Hắn có vợ con, nghe nói sau khi bị bỏ tù, vợ hắn còn từng bốn phía dùng tiền cầu xin, muốn gặp mặt Bùi Tứ một lần. Phạm tội nặng như vậy, lính canh ngục cũng sẽ không dám nhận, ngay cả đồ ăn thức uống cũng không có dám đưa vào. Bất quá có thể liên hệ ở Hình bộ, đoán chừng trong nhà còn có chút tiền."

Thư lại trẻ tuổi vội hỏi: "Bùi Tứ kia đúng là gia cảnh không tệ, vợ hắn không lâu trước đó dẫn theo hai đứa con trai đến một chỗ gần ngõ nhỏ nhà ta, vừa mua một căn nhà nhỏ hai cửa ra vào, mặt mày tô son trát phấn tươi mới, trông hết sức nhẹ nhàng khoan khoái."

A Nguyên "A" một tiếng, "Nhưng trong nội tình trong án của Bùi Tứ lưu lại trước lúc, Bùi Tứ đánh bạc nhiều, từng bởi vì đánh bạc mà mắc nợ một khoản không dám về nhà, nên hắn rất sợ vợ, từng bởi vì thê tử bị đánh vì hắn nợ tiền đánh bạc, liền dẫn một đám vô lại đánh nhau loạn xạ, huyên náo cả vùng đó gà chó không yên......Lúc này còn chưa đến một năm, vợ hắn thì có tiền đến Hình bộ cầu tình, còn có tiền mua nhà sau khi hắn chết nữa ư?"

Ngón tay Mộ Bắc Yên không khỏi dồn dập gõ vào hồ sơ vụ án, nói: "Cho nên......không chỉ có Ô Lục lấy được tiền, Bùi Tứ cũng lấy được, có lẽ còn thêm nữa...?"

Thư lại già chần chờ nói: "Cái này, tiểu nhân không biết."

Thư lại trẻ hơn lại không chịu bỏ qua cơ hội khiến cho mỹ nhân chú ý, tranh thủ thời gian nói: "Nhắc tới chuyện này, tiểu nhân ngược lại nhớ tới, Bùi Tứ kia sau khi chịu hình quá sức, từng đề cập qua là có người cho bọn hắn tiền, để bọn hắn cướp đi Nguyên đại tiểu thư, rồi lại thả cho Nguyên đại tiểu thư chạy thoát."

Đừng nói A Nguyên, ngay cả Mộ Bắc Yên đều đã nghẹn ngào hỏi: "Ngươi......Ngươi nói cái gì?"

Thư lại già vội hỏi: "Bùi Tứ sau một lần trọng hình quả thực đã từng nói, nhưng nói xong cũng đã bất tỉnh, sau hai ngày tỉnh lại, lại thay đổi lời khai, nói là chịu hình nặng quá mới nói bậy."

A Nguyên vội hỏi: "Nếu như hắn từng khai ra việc này, ngay lúc đó lời khai có được ghi chép lại không?"

Thư lại trẻ vội vàng gật đầu, "Có chứ! Là chính ta tự tay viết, nên nhớ rất kỹ!"

Mộ Bắc Yên ngạc nhiên nói: "Có ư? Ta vừa vặn hình như không chú ý tới......"

A Nguyên vội lật lại mấy tờ ghi chép về Bùi Tứ, nghi ngờ nói: "Không có mà? Ta từng xem kĩ từng tờ rồi."

"Ta......Ta tìm đến cho tiểu thư xem."

Thư lại trẻ ân cần tiến lên tìm kiếm, rất quen thuộc tìm được vài trang, sau đó ngơ ngẩn, bối rối lật trước lật sau, "Lời khai này mỗi một phần đều dính sát vào cùng nhau, như thế nào lại không thấy? Còn chuỗi trang thì sao?"

Thư lại già đã nhìn ra điểm không đúng, tiến lên rút ra một phần lời khai, nhìn thoáng qua, đã lạc giọng nói: "Đây là......bị ai xé toang một tờ?"

Thư lại trẻ liếc mắt nhìn nội dung, vội hỏi: "Đúng, chính là chỗ này là hắn nhận tội khi thẩm vấn, nhưng có một tờ bị xé!"

Trang kia được xé rất cẩn thận, nội dung dính liền phía trên đó cũng không có chỗ sơ suất rõ ràng, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không có cách nào phát hiện phần còn sót lại của trang giấy.

A Nguyên yên tĩnh một lát, nói ra: "Ta vốn đang thực sự cảm thấy Bùi Tứ là chịu không nổi hình mà nói hưu nói vượn."

Mộ Bắc Yên thở dài, "Hiện tại thì sao?"

A Nguyên cười cười, sắc mặt lại có chút trắng bệch, "Ngươi đang nghĩ cái gì, ta cũng đang nghĩ cái đó."

Nếu thật là nói hưu nói vượn, căn bản không cần để ý tới. Tận lực xé đi một tờ giấy này, mới giấu đầu hở đuôi. Kết hợp với việc Bùi Tứ sợ vợ, người nhà khi hắn còn sống nghĩ cách cứu viện, vợ con hắn sau khi hắn chết lại áo cơm không lo, cho nên vì sao hắn lại thay đổi lời khai đều có thể đoán được.

Mộ Bắc Yên nhìn về phía hai gã thư lại, "Những hồ sơ vụ án này, bình thường ai có thể xem được?"

Thư lại già do dự nói: "Cái này cũng khó nói. Từ Đại Lý Tự đến Hình bộ, bản án này có không ít quan viên từng hỏi đến, bọn họ đều có quyền hạn chọn đọc tài liệu hồ sơ."

"Ngoài Đại Lý Tự cùng Hình bộ thì sao? Có người nào khác đã xem qua không?"

"Vậy cũng chỉ có Nguyên phu nhân thôi! Nguyên phu nhân là tự mình sang đây xem."

Việc này Mộ Bắc Yên đã đề cập qua, Nguyên phu nhân chẳng những tới đây xem hồ sơ, còn đi gặp thủ phạm chính Bùi Tứ.

Mộ Bắc Yên khẽ cười nói: "Mẹ con quan tâm, Nguyên phu nhân chọn đọc tài liệu hồ sơ vụ án cũng không có gì kỳ quặc. Được rồi, việc này không có gì quan trọng hơn, không cần để ý, các ngươi cũng không cần nhắc tới với bên ngoài."

Hai gã thư lại nhận được hậu thưởng, lưu luyến mà lui ra, trong phòng hai người lại đem hồ sơ vụ án xem một lần nữa, càng thấy trang giấy bị xé đi kia thật khả nghi, nhất thời nhìn nhau không nói gì, đến nỗi bên ngoài có người đưa cơm đến cũng không có tâm tình mở ra.

Một hồi lâu, A Nguyên lúc này thấp giọng nói: "Hẳn là mẫu thân của ta biết rõ cái gì? Bùi Tứ kia, thật giống như sau khi mẫu thân ta đến gặp hắn mới bỗng nhiên chết đi?"

Mộ Bắc Yên vỗ vỗ tay của nàng, ôn nhu nói: "Cũng không phải bỗng nhiên chết đi. Nghe nói, là Tạ Nham ép hỏi quá căng, vài tên nghi phạm mới trước sau tự vẫn hoặc kinh hãi mà chết."

A Nguyên nói: "Lúc trước cực hình tra hỏi cũng không làm bọn hắn sợ, Tạ Nham ép hỏi vài câu thì khiến bọn hắn sợ tới mức tự vẫn? Lời này ngươi cũng tin à?"

Mộ Bắc Yên nói: "Rốt cuộc là chân tướng như thế nào, chúng ta có thể chậm rãi tra. Nguyên phu nhân từ trước đến nay làm việc ổn trọng cẩn thận, sẽ không làm ẩu, cô đừng nghĩ ngợi lung tung."

A Nguyên chống đầu thở dài: "Ta cũng không muốn nghĩ ngợi lung tung! Nhưng luôn có chút ý nghĩ lộn xộn xuất hiện trong đầu, ta không ngăn được."

"Ý nghĩ gì mà lộn xộn?"

"Ví dụ như bản thân ta này, ta thường cảm thấy ta không phải Nguyên Thanh Ly, mà tựa như hoàn toàn là một người khác. Có thể mẫu thân cho ta cảm giác, rõ ràng chính là mẫu thân của ta, bà ấy đương nhiên cũng sẽ không nhận lầm con gái, ta sẽ không thể nào là người khác. Lại ví dụ như gần đây có vài bản án, như vụ án cha ngươi bị ngộ hại, án cung nhân rơi xuống nước, thậm chí ngay cả án Chu Thực, cùng với án của ta, thoạt nhìn đều không tương quan, nhưng ta cuối cùng cảm thấy mấy bản án này mơ hồ có điều gì liên quan."

Nếu như vỏ đậu phộng đúng là do cùng một hung phạm lưu lại, ít nhất trong đó có ba bản án có liên quan nào đó.

Mộ Bắc Yên dừng lại nhìn nàng, hồi lâu mới khẽ cười nói: "Cô thật sự nghĩ đến không ít. Bất quá mấy bản án này, ta cũng cho rằng không đơn giản như vậy. Tạ Nham, Cảnh Từ bọn họ cũng không rảnh, ta đây là Vương gia nhàn tản sẽ cùng cô tra!"

Ngực A Nguyên lại đau rút, hỏi: "Tạ Nham cũng là cậu ấm nhàn tản mà? Cảnh Từ càng là người quyền quý nhàn tản lúc nào cũng cần tĩnh dưỡng. Bọn họ cứ như thế bận rộn vì một thiếu nữ từ phương xa đến, loay hoay đến mức gặp ta cũng không có thời gian?"

"Tắc Sênh quận chúa kia à? " Những ngày này Mộ Bắc Yên bề bộn nhiều việc vì tang sự của phụ thân, cũng không quá mức lưu ý, liền phải tốn sức mà nhớ lại, "Có phải là nữ tử ngày đó cùng Đoan hầu tế bái hay không? Ta nhớ là bộ dáng rất bình thường. Tướng mạo khí độ kia, so ra kém Trường Nhạc công chúa rất nhiều, làm sao lại bằng cô được. Yên tâm đi, hai người bọn họ cũng không mờ mắt, sẽ không nhìn cô ta thuận mắt đâu."

A Nguyên ấn ngực thở dài: "Tạ Nham chưa hẳn đã mờ mắt, nhưng ta lại cảm thấy Cảnh Từ có chút mờ mắt rồi. Hay là, là ta có hơi mờ mắt nhỉ?"

Mộ Bắc Yên bật cười, "Vì sao lại nói như vậy?"

A Nguyên nói: "Ta kỳ thật căn bản không biết lai lịch của huynh ấy, quá khứ của huynh ấy, còn có tình cảm ngày đó của chúng ta. Ta cái gì cũng không biết, liền đã nhận định huynh ấy là phu quân của ta. Nếu như không phải, chẳng phải là ta mờ mắt sao? Lan truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chết."

Mộ Bắc Yên thu thập hồ sơ, cười nói: "Không có việc gì, nếu như hắn lưu luyến quận chúa kia, ta liền cưới cô, không để người ta cười cô mờ mắt."

A Nguyên lườm hắn một cái, "Vô nghĩa!"

Mộ Bắc Yên làm mặt quỷ, "Như thế nào lại vô nghĩa? Ta mặc dù không quyền không thế, lại còn không cha không mẹ, muốn lấy ai liền có thể lấy. Đến lúc đó hai chúng ta thích chơi như thế nào liền chơi như thế ấy, hủy đi vương phủ cũng không có người quản! Càng hay chính là, số gia sản kia đủ cho hai chúng ta dùng hết cả đời, chỉ cần chiến tranh không đánh tới kinh thành, cuộc sống về sau sẽ tiêu dao lắm! Đi thôi, thừa dịp lúc này đêm dài không người, chúng ta đi trước gặp Tả Ngôn Hi! À, ta còn có một huynh trưởng, nhưng hắn cũng không cần biết chuyện của chúng ta."

A Nguyên nghe hắn nói chuyện phiếm, không khỏi không biết nên khóc hay cười, vội vàng khoát tay nói: "Hắn chưa hẳn nguyện ý gặp ta, ta cũng không muốn gặp hắn, hay là thôi đi! "

Nhớ tới Tả Ngôn Hi bởi vì Cảnh Từ thích nàng, liền muốn giết nàng, A Nguyên liền cảm thấy hơi lạnh người. Nếu như Cảnh Từ thay lòng đổi dạ thích Vương Tắc Sanh, không hiểu Tả Ngôn Hi có thể nghĩ đến việc đi giết Vương Tắc Sanh không.

Mộ Bắc Yên cũng không truy vấn, đưa A Nguyên rời khỏi nha môn, liền nhắc tới hộp cơm bữa ăn khuya bọn họ không ăn, thẳng đi về hướng Hình bộ đại lao.

Nhìn hắn quen thuộc, sau khi hồi kinh có lẽ đã sớm âm thầm điều tra. Hôm nay bọn họ tra án tại Hình bộ, Mộ Bắc Yên đương nhiên sẽ tiện đường lại đến gặp người anh không ra anh, em không ra em của hắn.

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 178:

Thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng bất luận là án Nguyên Thanh Ly, hay là án cung nhân rơi xuống nước, thủy chung chưa có chỗ nào tiến triển.

Án cung nhân rơi xuống nước nguyên là Lương đế lệnh cho Trường Nhạc công chúa cùng A Nguyên cùng tra, nhưng Lương đế hiển nhiên đã không nhớ ra chuyện như vậy, căn bản chưa từng truy vấn qua.

Trường Nhạc công chúa lo lắng Tạ Nham bị Vương Tắc sanh câu hồn, cũng không cố tra án nữa.

A Nguyên không có nàng hỗ trợ, ngay cả cơ hội nhập cung cũng không có, chứ nói chi là tra án.

Mộ Bắc Yên đã xử lý hoàn tất những vụ việc cần thiết ở Hạ Vương phủ, quả nhiên tìm đến A Nguyên, cùng nhau đi tìm vợ con Bùi Tứ, lại đi đến căn phòng nhỏ của Ô Lục sống trước khi gặp chuyện không may để nghe ngóng, cơ bản có thể xác định, hai người hai ngày trước cướp của Nguyên Thanh Ly, quả thật đã nhận được một số tiền lớn.

Nhưng mà điều này cũng không có ích gì lắm, người biết chuyện đã chết hết, manh mối bị cắt đứt rất triệt để.

A Nguyên thử nghe ngóng từ Nguyên phu nhân, Nguyên phu nhân kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Lời khai đã từng đề cập, có người mua chuộc bọn hắn bắt cóc để bắt con? Như thế nào lại không ai nói với mẹ chuyện xảy ra?"

A Nguyên rốt cuộc không có cách nào khác hỏi.

Nguyên phu nhân rất thản nhiên, cũng không ngăn cản A Nguyên tra án, phát hiện Mộ Bắc Yên thường xuyên đi cùng, đại khái cho rằng A Nguyên có tâm muốn nối lại duyên cũ, rõ ràng có phần vui mừng, nói: "Kỳ thật ta thấy đứa nhỏ Bắc Yên này không tệ. Nếu như con thích, ở bên hắn cũng không ngại."

A Nguyên đáy lòng trầm xuống, hỏi: "Mẫu thân đã quên rồi ư? Con cùng Cảnh Từ còn có hôn ước."

Nguyên phu nhân không để ý mà cười khẽ, "A Nguyên, con đã quên rồi à? Bởi vì việc con đào hôn, Hoàng Thượng đối với việc hôn nhân của hai con cũng không xem trọng."

A Nguyên nói: "Vâng, ý tứ của Hoàng thượng là, muốn hỏi ý tứ của Cảnh Từ xem sao."

Đôi mắt màu đen của Nguyên phu nhân lưu chuyển, như một làn nước trong gió mát thoảng qua gương mặt nàng, ngắm hoa rơi ngoài phòng, "Ý tứ của Cảnh Từ, con vẫn chưa rõ sao?"

A Nguyên hạ thấp người, "Còn cần mẫu thân chỉ rõ."

Nguyên phu nhân thanh âm cũng trong suốt mà sắc lạnh như làn thu thuỷ nói, "Bảy tám ngày gần đây nhất, hắn đều bị Hoàng Thượng gọi ở lại trong nội cung, nói hắn bị bệnh, ở lại trong cung thuận tiện dưỡng bệnh. Nhưng hắn lúc trước bệnh nặng hơn, Hoàng Thượng có thể lưu hắn ở bên người dưỡng bệnh, như thế nào lại không nghe nói hắn ở lại trong nội cung?"

A Nguyên trầm mặc, cười nói: "Ý mẫu thân là nói, Cảnh Từ là vì có chút nguyên nhân thay đổi tâm ý, chính mình muốn ở lại trong nội cung?"

Nguyên phu nhân nói: "Cảnh Từ được sủng ái bao nhiêu, con cũng nên thấy được. Hắn nếu còn có tâm lấy con, nói rõ tâm ý trước mặt Hoàng Thượng, con cảm thấy Hoàng Thượng còn có thể ngăn trở sao?"

Đầu ngón tay A Nguyên rét run, khẽ cười nói: "Mẫu thân dường như đã từng nói qua, Tắc Sanh quận chúa sẽ gả cho một vị hoàng tử."

Nguyên phu nhân nói: "Ta đã từng nói. Ta còn từng nói, Cảnh Từ là vị hôn phu do con chọn, Hoàng Thượng phong hắn làm Đoan hầu, khả năng cũng có ngươi nguyên nhân. Hôm nay xem ra, ta sai rồi."

A Nguyên phiếm hồng đôi mắt, cười hỏi: "Có ý gì?"

Nguyên phu nhân nói: "Con có nhớ rõ ta từng đề cập qua, Trấn Châu từng gả hai tỷ muội đến Kinh Thành không? Tỷ tỷ gả cho Tạ gia, muội muội trở thành Lương vương phi."

"Đã nghe mẫu thân nói qua. Mẫu thân còn đề cập tới, hai tỷ muội mất sớm."

"Các nàng trên đường trở về nhà mẹ đẻ ở Trấn Châu thăm người thân đã gặp bọn cướp. Lúc ấy Tạ phu nhân sinh hạ Tạ Nham, mà Lương vương phi đã mang thai hơn tám tháng. Về sau Triệu vương hồi báo, tại nơi Tạ phu nhân bị hại, Lương vương phi mặc dù miễn cưỡng đào thoát, nhưng chưa tới Trấn Châu đã bị thương nặng không thể trị khỏi, một xác hai mạng."

A Nguyên không khỏi đứng dậy, thất thanh nói: "Mẫu thân hoài nghi......Lương vương phi không chết?"

Ánh mắt Nguyên phu nhân u ám, "Lương vương phi mỹ mạo lại cương liệt, nếu như không chết, không có khả năng nhiều năm như vậy không xuất hiện. Nhưng con của nàng ấy thì chưa chắc. Cảnh Từ họ Cảnh, lại lớn lên tại Trấn Châu, tuổi tác cũng tương đối. Lúc nhìn kỹ, mặt mày hắn rõ ràng cũng có vài phần giống nhau với Lương vương phi ngày đó."

A Nguyên càng kinh hãi, "Nói như vậy, Cảnh Từ......lại là hoàng tử? Vậy Hoàng Thượng như thế nào lại không tìm chàng trở về? Huống chi hiện tại Cảnh Từ không phải hồi kinh rồi ư? Nếu như chàng là hoàng tử, vì sao lại không cùng Hoàng Thượng nhận nhau?"

"Có thể là Triệu vương có ý định khác, tận lực giấu diếm, cũng có thể có thể là ta đoán sai rồi. Huống chi......" Nguyên phu nhân trực diện nhìn A Nguyên, thanh âm có chút khàn khàn, "Con gái à, Cảnh Từ người này, con thực sự hiểu không? Con chẳng lẽ không phát hiện, từ khi hắn vào cung, con đã hoàn toàn mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng?"

A Nguyên không thể giải thích vì sao, "Con? Hoàng thượng sủng ái?"

Có lẽ nàng thích hợp làm tiểu bộ khoái bắt tiểu tặc, mang theo Tiểu Lộc sống tiêu sái, nhìn xem Tiểu Hoài vui sướng bay lượn, ngắm cảnh bờ sông nở đầy hoa đào rực rỡ, mùa xuân chim én bay lượn, sống cuộc đời dân chúng bình thường cơm rau đạm bạc, bình thản hạnh phúc......

Hoàng thượng sủng ái, nghe kể chuyện cách nàng rất xa xôi, chưa bao giờ nàng mong cầu điều đó, nghĩ đến cũng đúng là nàng cầu không được. Trở về gần một tháng mới vào cung gặp Lương đế một lần, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Nhưng Nguyên phu nhân đã thở dài: "Mấy năm này, chỉ cần Hoàng Thượng ở kinh thành, con tháng nào không vào cung nhiều lần? Nếu con không cầu gặp, Hoàng Thượng cũng sẽ nhớ cho truyền con vào cung nói chuyện. Hôm nay, đừng nói con, ngay cả ta, Hoàng Thượng cũng ít gặp."

Bà dừng một chút, thanh âm càng phát ra càng thấp, "Ta không biết Cảnh Từ ở trước mặt Hoàng Thượng có nói vài lời hãm hại chúng ta hay không, chẳng qua, con à, hôn sự cùng Cảnh Từ, con tốt nhất đừng chờ mong nữa, ngày sau còn có thể ít thương tâm một chút."

A Nguyên chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh theo cột sống dâng lên, huyết dịch quanh thân cũng đông cứng lại. Nàng vẫn đang cười, chẳng qua là sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, "Không có khả năng! Cảnh Từ chàng......không có khả năng nói những lời làm chúng ta bị tổn thương! Chàng cực kỳ kiêu ngạo, trong nội tâm dù khinh thường thế nào, cũng chỉ sẽ chết giễu trước mặt, tuyệt sẽ không hãm hại sau lưng!"

Nguyên phu nhân bỗng dưng cười lạnh, "Con còn hiểu được trong lòng của hắn khinh thường! Ta rất chướng mắt cái dáng cố làm ra vẻ ngụy quân tử này, luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, hãy nhìn đến dung mạo đẹp mắt, lại có mấy phần cầm giữ được? Đối đãi thề non hẹn biển đem cô nương nhà người ta dỗ dành đến tay, trong lòng lại có thể trách cô nương nhà người ta không biết tự trọng, sau đó lại lấy nữ tử hiền lương thục đức trong lời nói của bọn họ......Ta lại không hiểu được, đến tột cùng là ai chẳng biết liêm sỉ!"

Bà nhìn A Nguyên, ánh mắt ngoài ý muốn lạnh như băng, "Trước khi con hồi kinh, Cảnh Từ đã dỗ dành con đến tay, đúng hay không?"

A Nguyên trong ngực buồn bực càng như không thở nổi, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật cũng không biết được là ai dỗ dành ai. Chúng con đã sớm ở cùng nhau, đúng hay không? Mà hắn......Kỳ thật chàng chỉ là một trong số rất nhiều tình nhân của con, đúng hay không?"

Nguyên phu nhân nhìn chằm chằm vào nàng, bên môi cũng dần dần mất đi huyết sắc, thanh âm nhưng dần dần nhu hòa xuống, "Đúng, chúng ta vốn cũng không quan tâm bọn họ muốn như thế nào, khoái hoạt sống cuộc đời của mình mới là điều trọng yếu nhất! Chúng ta cũng không cần chờ hắn từ chối chúng ta. Ngày mai ta liền đi cùng còn đến gặp Hoàng Thượng nói, trước đây không hiểu được hôn ước của các con, cũng đã làm cho người ta chê cười, càng không muốn hạ thấp tên tuổi chính mình."

A Nguyên yên lặng một lát, chậm rãi đứng thẳng thân thể, thẳng tắp lưng, "Mẫu thân, không cần mẹ đi nói, con sẽ tự đến hỏi chàng. Con không sợ bị người chê cười, cũng không sợ hạ thấp tên tuổi chính mình. Phú quý hư danh, vốn chỉ là vật ngoài thân. Con muốn, chẳng qua là dùng thật tâm của mình đổi lấy thật tâm của chàng. Nếu chàng phụ con, hoặc thủy chung coi rẻ tấm chân tình của con, con tự nhiên sẽ mau chóng dứt ra."

Nguyên phu nhân chậm rãi nắm chặt tay của nàng, "Nếu con có thể hiểu được những việc này, ở kiếp này nhất định có thể thoải mái hơn rất nhiều."

A Nguyên nói: "Con không hiểu được, nhưng con thấy được rõ ràng. Nếu chàng cũng không phải thật tâm, ngay cả khi chàng nguyện lấy, con cũng sẽ không gả. Kết thúc trước khi kết hôn, còn tốt hơn là sau khi kết hôn lại dây dưa không rõ."

Nguyên phu nhân cười nói: "Con có thể nghĩ như vậy thật không thể tốt hơn. Ta đã nói, bất luận là Tạ Nham, hay là Mộ Bắc Yên, đều so với Cảnh Từ phù hợp hơn nhiều."

A Nguyên mỉm cười, "Tạ Nham coi như thôi đi. Quân tử không đoạt người của bạn tốt, nghĩa khí ấy con vẫn còn có. Mộ Bắc Yên vẫn còn mặc áo đại tang, con cũng không muốn trêu chọc hắn phạm sai lầm, khiến người khác nói ra nói vậy. Cũng may nam nhân tốt trong thiên hạ còn nhiều lắm, nếu nói tìm không ra một người thật lòng, con thật không tin. Nếu như Cảnh Từ gần đây luôn ở trong nội cung, mẫu thân giúp con an bài, ngày mai con vào cung tìm chàng!"

Nguyên phu nhân ôn nhu nói: "Được rồi!"

Giây phút A Nguyên rời đi, Nguyên phu nhân ngắm nhìn bóng lưng thon gầy cô liêu biến mất trong tầm mắt mình, lúc này mới nhẹ nhàng kêu: "Nhập Thất."

Nhập Thất nhanh chóng từ trước cửa xuất hiện, khom mình hành lễ, "Phu nhân!"

Nguyên phu nhân trầm thấp nói: "Ngươi chắc cũng nghe được!"

Nhập Thất trầm giọng nói: "Đã nghe được! Nhưng điều này nằm trong dự liệu của phu nhân. Cảnh Từ tiếp cận A Nguyên tiểu thư, là có mưu đồ khác. Tiểu thư vì bị hắn tổn thương, tất nhiên sẽ cùng phu nhân thân cận, nhưng sau khi nàng khôi phục trí nhớ, rốt cuộc nàng cũng có chút quan hệ với âm mưu này, cũng sẽ nhớ rõ phu nhân là mẫu thân của nàng. Huống chi, mẹ con liên tâm, cốt nhục tình thân như thế, dù là ai cũng không cách nào dứt bỏ."

Nguyên phu nhân cười khổ, "Không cách nào dứt bỏ? Vậy thì Thanh Ly vì sao lại bỏ ta mà đi? Con bé...... trong lòng hận ta bao nhiêu, mới có thể cùng ngoại nhân thông đồng, thực hiện kế sách thay mận đổi đào này? Đáng thương cho A Nguyên của ta, cũng không hiểu được rốt cuộc nó là người có tính tình thế nào, nhưng hôm nay nhìn ra được, thật sự là......khiến người ta đau lòng...!"

Nhập Thất trả lời: "Vâng, A Nguyên tiểu thư tính tình cởi mở bình thản, làm việc quang minh đại khí, mặc dù không giống Thanh Ly tiểu thư đa tài đa nghệ, thế nhưng chí khí không thua đàn ông, quả thực khiến cho lòng người bội phục."

Nguyên phu nhân nói: "Nhưng ta lo lắng chuyện của Cảnh Từ, sẽ khiến nó biến thành Nguyên Thanh Ly thứ hai."

Nhập Thất kinh sợ, vội hỏi: "Phu nhân quá lo lắng rồi? A Nguyên tiểu thư có lẽ vốn đã từng cùng Cảnh Từ quen biết, phân phân hợp hợp không phải là lần thứ nhất, mặc dù khổ sở, cũng không đến nỗi thành bộ dáng như thế."

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio