Lưỡng Thế Hoan

chương 96: uyên ương phổ (17)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Nguyên cười rộ lên, "Người già thì thích xem binh khí, người trẻ thì thích xem mỹ nhân*, ai lại tới đọc sách? Cả giá đỡ đầy sách được dùng để trang trí bên ngoài thôi, nhìn qua nhìn lại cũng sẽ không có ai lật qua, như thế nào lại không sạch sẽ?"

*Ý nói Hạ Vương thích binh khí, còn Tiểu Hạ vương gia Mộ Bắc Yên thích mỹ nhân

Mộ Bắc Yên ôm vai nhìn khuôn mặt đỏ hồng nàng, khẽ cười nói: "Ai nói không ai lật ra?"

Hắn định nói cái gì, lại nhấp môi, ánh mắt đào hoa ảm đạm dần, bộ dáng tươi cười liền có chút u buồn.

Mà Lưu Ly đã cười nói: "Lúc trước tiểu thư thường đến nơi này đọc sách, có khi xem một lúc đã đến trưa, còn lệnh cho bọn nô tài ở ngoài cửa pha trà. Tiểu thư nói, hương trà này, làm tăng thêm hương hoa cỏ ngoài phòng, mùi mực của sách trong phòng, là mùi sạch sẽ nhất thế gian."

A Nguyên hít hà, "Ta nghe thấy được mùi thịt thỏ......"

Đôi mắt nàng nhìn quanh, đã thấy được trên bức tường đối diện có một bức họa, cười nói: "Có muốn con thỏ này nướng ăn luôn không?"

Tranh đề danh là《 Thường Nga》, nhưng trên tranh không vẽ mỹ nhân.

Một cửa sổ nửa mở, trên bàn gần cửa sổ bày biện một ván cờ dang dở, còn có một chú thỏ ngọc trắng như tuyết hướng ra phía ngoài nhìn xa xa. Ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng có một cành hợp hoan* với đến, lá nhẹ cuốn, hoa đang nở rộ, cành lá thấp thoáng sau một vầng trăng lạnh lẽo.

*Hoa hợp hoan:

A Nguyên mặc dù đang say, cũng có thể phẩm ra bức họa này vẽ phong cảnh thanh lệ u nhã, lại có nét buồn rầu tiêu tác, chưa phát giác ra lại thở dài: "Người vẽ bức tranh này, là nữ tử à? Nàng ước chừng là không dám nướng thỏ ăn."

Mộ Bắc Yên đang ngưng mắt nhìn nàng, nghe được lời này của nàng, thần sắc liền có chút quái dị.

Lưu Ly nhịn không được, nói: "Tiểu thư, bức tranh này......chính là người tự tay vẽ đó! Phần thi từ lạc khoản* đều là người tự tay viết......"

*phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ

A Nguyên vội nhìn lên, quả nhìn thấy bên cạnh ghi câu thơ của Lý Nghĩa Sơn*:

"_Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm,_

_Trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm._

_Thường Nga ưng hối thâu linh dược,_

_Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm."

*Bài thơ "Thường Nga" của Lý Thương Ẩn:

Dịch nghĩa:

Bóng nến in đậm trên bình phong bằng đá vân mẫu

Sông Ngân hà dần dần xuống thấp, sao sớm lặn chìm

Thường Nga chắc hẳn hối hận đã ăn trộm thuốc thiêng

Hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh, biển biếc

Dịch thơ:

_Nến in bình đá đêm dài_

_Sông trời dần thấp, sao mai lặn chìm_

_Thường Nga hối trộm thuốc tiên_

- Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng_

(Bản dịch của Trần Trọng San),

Điển tích: Thường Nga tức Hằng Nga, vợ của Hậu Nghệ. Hậu Nghệ xin được thuốc tiên bất tử của Tây Vương Mẫu, Thường Nga lấy trộm thuốc của chồng, chạy lên cung trăng.

Nguồn thivien.net ()

Lạc khoản, Thanh Ly cư sĩ.

Nguyên Thanh Ly, mãn chỉ thanh sầu ly hận.*

*Nỗi sầu ly hận khắp cả trang giấy

A Nguyên lui về phía sau hai bước, lại hai bước, nghiêng đầu kỹ càng tường tận xem xét sau nửa ngày, mới nói: "Đây không phải chữ do ta viết "

Lưu Ly nở nụ cười, "Tiểu thư quả nhiên say rồi! Bức họa này, là nô tài nhìn tận mắt người ngồi ở đây vừa vẽ vừa đề từ, làm sao lại không phải chữ của người được?"

A Nguyên thật sự đã quá say, có thể vì thế trong đầu đột nhiên tỉnh táo dị thường.

Nàng lần nữa nói: "Đây không phải chữ của ta! Đây tuyệt đối không phải bút tích của ta!"

Tiểu Lộc nhìn nàng chăm chú, vội hỏi: "Phải hay không phải, chúng ta ghi mấy chữ chẳng phải sẽ biết sao? Em tới mài mực cho tiểu thư!"

Nàng kéo tay áo đi mài mực.

Mộ Bắc Yên một mực ôm vai, lưu ý thần sắc của A Nguyên, lúc này cũng chậm rãi đi tới, lấy ra vài tờ giấy tiên phố đến trên thư án.

Đôi mắt hoa đào của hắn giống như cười mà không phải cười, phảng phất như đang thưởng thức vẻ say rượu của nàng, nhìn kỹ lại một chút cũng không vui vẻ, bất giác phát ra vẻ ngưng trọng.

--------------------

Một lát sau, ba chữ sống động lưu loát nhẹ nhàng hiện ra trên giấy.

A Nguyên thổi thổi nét mực, nâng lên bên cạnh bức Thường Nga, so sánh cùng lạc khoản.

Cũng là ba chữ "Nguyên Thanh Ly", cũng là thần thanh vận nhã, nhưng chữ ở phần lạc khoản uyển mị xinh đẹp, tự thành phong phạm, chữ A Nguyên vừa ghi phóng khoáng hơn nhiều lắm.

Chữ viết này, rõ ràng cho thấy xuất phái từ thủ bút của hai người khác nhau.

A Nguyên kinh ngạc nhìn chữ viết kia, chợt ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, "Ta trước kia rất thích viết chữ vẽ tranh? Nhưng sau khi ta bị thương tỉnh lại, giống như không thấy được trong phủ có tranh do ta vẽ?"

Lưu Ly nói: "Vốn là có. Trong phòng của tiểu thư, trong phòng ngủ, đều có tranh chữ của tiểu thư, còn có thêu thùa. Đặc biệt là trong thư phòng, chứa trên trăm bức tranh! Về sau phu nhân lại cho thu lại tất cả tranh chữ, niêm phong cất vào kho trong khố phòng, một tấm cũng đều không cho xuất hiện."

A Nguyên nghe được như rơi vào trong đám mây mù, nghi ngờ mình đang nằm mơ, "Em nói cái gì? Mẫu thân cho người đem tranh chữ cùng đồ thêu thùa của chính ta thu lại hết, không cho phép xuất hiện?"

Lưu Ly gật đầu, nói: "Phu nhân còn đặc biệt bắt bọn thiếp thân nô tì chúng em đến dặn dò, nói đầu tiểu thư bị thương, đã không nhớ rõ những tài nghệ lúc trước, đừng đặc biệt nhắc tới những chuyện này trước mặt tiểu thư, miễn cho tiểu thư thương tâm......Nhưng hôm nay tiểu thư đã hỏi, nô tài nói ra cũng không sao chứ?"

Tránh Tiểu Lộc trước kia không được lòng các tỷ muội lại cả ngày tự khoe, giả bộ ra bộ dáng như không gì không biết đích. Cũng không hiểu được tiểu thư vừa ý nàng ta cái gì, không hiểu sao đột nhiên liền biến thành nha hoàn tâm phúc của tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng đều tăng thành gấp đôi những người khác, nói nàng hôm kia lại đi theo tiểu thư chạy ngược chạy xuôi, quá cực khổ......

Tiểu Lộc quả nhiên không lên tiếng, chuyên chú tiếp tục mài mực cho nàng.

A Nguyên lui về trước thư án, chậm rãi hỏi: "Đại khái là chuyện khi nào?"

Lưu Ly nói: "Có lẽ không qua hai ngày sau khi tiểu thư tỉnh dậy!"

A Nguyên lấy bút, chấm mực thật đậm, dừng một lát, viết như bay, nhưng là ba chữ như nước chảy mây trôi: Phong Miên Vãn.

Như dải mây trắng mỏng trôi trên bầu trời cao trong vắt, như dòng suối mát khoan thai chảy giữa rặng núi, so với ba chữ "Nguyên Thanh Ly" vừa viết càng cảm thấy phong nhã xuất trần, phong thái bồng bềnh, ngược lại giống như đã từng viết hàng trăm ngàn lần vậy.

Miên Vãn, Miên Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn......

Phong Miên Vãn, Phong Miên Vãn......

A Nguyên nhìn chằm chằm ba chữ kia, cảm giác say cuồn cuộn dâng lên, như có vô số người từng cất tiếng gọi bên tai, lộn xộn hỗn loạn, như sóng triều từng đợt từng đợt bao vây nàng. Hình như có vật gì thình thịch thình thịch chui ra ngoài, muốn lao đến nơi nào đó đang khép kín trong não bộ; lại như có vật gì đó nặng nề đè xuống, nghiền qua nghiền lại trái tim nàng, đau đến không thở nổi.

Mộ Bắc Yên đã đi đến trước mặt nàng, nhìn ba chữ, quay lại nhìn nàng, nói khẽ: "Đây......là ai?"

A Nguyên hồi lâu mới thở ra một hơi, vuốt vuốt ngực không hiểu tại sao lại đang đau nhức, trầm thấp nói: "Hôm nay Vương Tắc Sênh lúc thẹn quá hoá giận, từng gọi ta bằng cái tên này. Tên này......rất quen thuộc."

Mộ Bắc Yên suy nghĩ kỹ càng một hồi, lắc đầu nói: "Trong kinh tuy có người họ Phong, nhưng chưa từng nghe qua cái tên này."

Lưu Ly cũng nói: "Trong số những người tiểu thư thường ngày kết giao, không có ai tên này."

Tiểu Lộc cũng chạy sang xem thử, tiếc rằng chữ kia nhận ra nàng, chứ nàng không biết chữ kia nghĩa là gì, chỉ đành hỏi: "Chữ này......viết gì thế?"

Lưu Ly xem thường trừng nàng, "Phong Miên Vãn. Chẳng lẽ ngươi từng nghe nói qua à?"

Tiểu Lộc mở to mắt, "Phong Miên Vãn? Ta đương nhiên từng nghe qua nha!"

Mấy người còn lại ngược lại ngơ ngẩn, cùng nhìn về phía nàng.

Tiểu Lộc cười nói: "Tiểu thư đã quên rồi sao? Người thuyết thư kia ở Thấm Hà, trong lúc kể chuyện từng nói qua Phong Miên Vãn!"

Lưu Ly không khỏi vỗ trán, liền Mộ Bắc Yên cũng cảm giác sâu sắc tiểu nha đầu này quá không đáng tin cậy, thở dài: "Tiểu nha đầu, ta đây là nói chuyện chính sự, chứ không nói mấy câu chuyện kể!"

Tiểu Lộc nóng nảy, "Tuy là thuyết thư, nhưng những chuyện hắn nói đều là chuyện thật mà! Đoạn kể chuyện kia, nói chính là hơn sự tình chư vị hoàng tử đoạt vị ở Yến quốc nửa năm trước."

Mộ Bắc Yên lắc đầu, ôm vai trêu đùa: "Tốt, vậy ngươi hãy nói nghe xem, Yến quốc lúc trước hoàng đế là ai, có mấy hoàng tử, hoàng tử nào đoạt được ngôi vị hoàng đế, họ tên là gì?"

Tiểu Lộc lập tức thẳng lưng lên, không chút hoang mang nói ra: "Yến đế Liễu Nhân Cung, hoàng tử có năm sáu người, nhưng có khả năng đoạt vị nhất, chỉ có Nhị hoàng tử Liễu Thời Văn, cùng Tam hoàng tử Liễu Thời Thiều. Liễu Thời Văn nhân lực rộng lớn, lại có được tương trợ từ danh sĩ Lục Bắc Tàng – người được Liễu Nhân Cung coi trọng, vốn nên nắm chắc thắng lợi trong tay. Huống chi Liễu Thời Thiều vũ dũng lại hoang đường, cùng với thứ mẫu La thị cấu kết, sau khi bị phụ thân hắn phạt trượng thì bị trục xuất U Châu, tuy có binh mã trong tay, nhưng xem ra cũng không có phần thắng. Ai ngờ Lục Bắc Tàng chết bệnh, nữ đệ tử Phong Miên Vãn......"

A Nguyên thất thanh nói: "Đúng, ta nhớ ra rồi, Phong Miên Vãn, người thuyết thư kia thật sự đã nói qua! Nàng bên ngoài là mưu sĩ của Nhị hoàng tử, trên thực tế là hồng nhan tri kỷ của Tam hoàng tử. Khi Liễu Nhân Cung bệnh nặng, nàng cố ý đáp ứng Nhị hoàng tử, ám sát Tam hoàng tử giúp hắn, nhưng lại âm thầm cùng Tam hoàng tử hợp mưu, tương kế tựu kế, trừ đi Nhị hoàng tử, lại giúp cho Tam hoàng tử Liễu Thời Thiều leo lên ngôi vị hoàng đế!"

Khung cửa sổ mở ra, thổi tới mức cả người say rượu cũng đổ mồ hôi ròng ròng, A Nguyên không khỏi rùng mình.

Người thuyết thư kể chuyện gì nàng còn nhớ rõ, chẳng qua là quên mất đã từng nghe đến tên nữ tử trong câu chuyện tranh quyền đoạt vị kia.

Phong Miên Vãn ba chữ này, quen tai như thế, chẳng lẽ cũng là bởi vì lúc trước đã từng nghe qua câu chuyện của người thuyết thư?

Nhưng Vương Tắc Sênh cũng chưa nghe qua người thuyết thư kể chuyện, như thế nào lại bỗng nhiên gọi ra cái tên như vậy?

Hương vị thịt thỏ cùng mùi rượu bỗng nhiên theo dạ dày cuồn cuộn đi lên, A Nguyên nôn ọe, hoảng hốt nhất thời không tiếp tục nói nữa.

Tiểu Lộc cũng đã vỗ tay nói: "Vốn tiểu thư cũng đã nhớ ra! Thế nhưng cái tên Phong Miên Vãn nhất định là không có quan hệ với tiểu thư. Liễu Thời Thiều sau khi kế vị, cũng không lấy Phong Miên Vãn, đã gả Phong Miên Vãn cho Tấn quốc Đại tướng Lý Nguyên rồi!"

Mộ Bắc Yên nghe Tiểu Lộc tự nói đến sự tình ở Yến quốc có đầu có đuôi, cũng không sai, ngoài kinh ngạc, còn tập trung tư tưởng để suy nghĩ lắng nghe, lúc này bỗng nhiên trợn mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Phong Miên Vãn gả cho ai?"

Tiểu Lộc lại càng hoảng sợ, sững sờ nhìn Mộ Bắc Yên, nhỏ giọng nói: "Lý Nguyên ấy, đệ đệ của Tấn Vương......làm sao vậy? Có cái gì không đúng?"

Mộ Bắc Yên trên trán gân xanh thình thịch trực nhảy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp duyên dáng như có đốm lửa đang lóe lên, không biết là hưng phấn, hay là bi ai. Hắn nhảy lên, kêu lên: "Đúng! Rất đúng! Hết thảy nên là như vậy! Ta đã nói, ta đã nói......"

Hắn lui lại hai bước, quay người đi đến cửa sổ, nhìn cây hợp hoan ngoài cửa sổ, đưa tay hung ác đấm vào cửa sổ hai phát, gần như muốn đem khung cửa sổ đánh cho tróc ra. Lồng ngực của hắn phập phồng, nắm chặt quyền thở gấp.

A Nguyên càng nghe càng nghi hoặc, vội đi qua hỏi: "Đúng chỗ nào? Lại không đúng chỗ nào? Có phải hay không ta say quá rồi, mơ hồ quá rồi, mà những người khác......sớm đã tỉnh?"

Mộ Bắc Yên quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt dần dần nhu hòa.

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 188:

Hắn cầm tay nàng, khẽ cười nói: "Không có, ta cũng say, cũng mơ hồ."

Hắn chợt giương cánh tay, ôm lấy nàng thật chặt, thanh âm kiềm nén, "Ta say, rõ ràng nghe nói nàng đã lập gia đình, vẫn là gả cho nam nhân nàng yêu nhất, ta......rất vui vẻ. Thanh Ly, nàng nhất định phải sống thật tốt, sống thật tốt......"

A Nguyên rốt cục nở nụ cười, vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: "Ngươi quả nhiên......say thật rồi!"

Mộ Bắc Yên uống bao nhiêu rượu, nhất định say đến quên trời quên đất.

Hắn rõ ràng lệ rơi đầy mặt.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung, nhành hợp hoan chập chờn, có người hầu rón rén đi qua, không dám quấy nhiễu một đôi người ôm nhau trong cửa sổ.

Nam tử tuấn tú, nữ tử thanh lệ, tuổi tác và diện mạo tương xứng, gia thế tương đương, hiểu rõ lẫn nhau, ai dám nói bọn hắn không phải một đôi bích nhân?

------------------

Nguyên phủ.

Nguyên phu nhân mới vừa từ trong nội cung trở về, mặt mày hơi đỏ, rõ ràng cũng có vài phần men say, lại tăng thêm vài phần phong nhã đa tình.

Nhập Thất đưa một phong mật tín tới, "Phu nhân, chúng ta lần theo Trấn Châu Triệu vương phủ cùng Đoan hầu, quả nhiên tra được hành tung lúc trước của A Nguyên tiểu thư!"

Nguyên phu nhân vội vàng mở ra, mỗi chữ mỗi câu nhìn thấy, khóe môi có chút giơ lên, cảm giác mê ly nơi đáy mắt khi say đã bị quét sạch, lại xông lên một mảng hơi nước lớn.

"Phong Miên Vãn, nó quả nhiên là Phong Miên Vãn......Ta biết ngay Thanh Ly......"

Nhập Thất ôn nhu khuyên nhủ: "Phu nhân, hành tung của Thanh Ly tiểu thư đã rõ ràng, cũng coi như tâm nguyện được đền bù, nhắc tới cũng là chuyện tốt. A Nguyên tiểu thư tuy bị người ta xếp đặt thiết kế, nhưng xem ra cũng không phải chuyện xấu."

Nguyên phu nhân nói: "Là bọn hắn xem thường nữ nhi của ta! Mặc dù là mèo con chó con, cũng có dã tính tự nhiên. Đã quên chuyện cũ, nó cũng không hề nhớ rõ tính cách ôn thuần bị buộc xuất hiện kia."

Nhập Thất đáp: "Vương Tắc Sênh hãm hại tiểu thư không thành, ngược lại làm cho tiểu thư sống lại cảnh giác, cũng cùng Đoan hầu nảy sinh hiềm khích càng sâu. Sau này Đoan hầu muốn bài bố nàng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!"

"Bài bố? Hắn nằm mơ!"

Nguyên phu nhân chậm rãi đem giấy viết thư đặt trên bàn, "Nghe nói Cảnh Từ sau khi trở về liền bệnh, Hoàng Thượng vừa vội vừa giận. Ta ra vẻ say rượu, người còn phiền não hơn, người lúc nãy không đành lòng trách cứ ta. Ngày mai ta sẽ tiếp tục cầu kiến Hoàng Thượng, nói cho người biết, A Nguyên bị chủ tớ họ cùng nhau đối xử như vậy đã bị kích động không nhẹ, đã ngủ lại tại Hạ Vương phủ. Làm việc hoang đường như thế, đương nhiên càng khó xứng đôi cùng Đoan hầu hơn nữa, suy nghỉ vì Đoan hầu, hay là trước tiên giải trừ hôn ước của bọn họ rồi nói sau."

Nhập Thất trầm ngâm nói: "Hoàng Thượng xem ra quả thực không thích A Nguyên tiểu thư, không hiểu được Tắc Sênh quận chúa cùng lão độc phụ kia rốt cuộc đã nói gì với Hoàng Thượng......"

Nguyên phu nhân thở dài: "Đáng tiếc chúng ta chỉ tra được A Nguyên từng cùng Cảnh Từ bái Lục Bắc Tàng làm sư phụ, theo hắn đi Yến quốc, lại ở Yến quốc náo loạn nhiều chuyện như vậy, cũng không hiểu được về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Chẳng lẽ Cảnh Từ về sau trọng thương bệnh nặng, thực sự có liên quan đến A Nguyên?"

Nguyên phu nhân lơ đễnh, cười lạnh nói: "Liên quan đến A Nguyên thì sao? Ngươi không nhìn thấy sắc mặt kia của Hạ cô cô kia, nhất định lúc nào cũng khắp nơi tìm cách hại A Nguyên. Không đề cập đến ân oán lúc trước, chỉ bằng việc bọn họ hôm nay gây nên, A Nguyên dù cho giết chết bọn họ cũng không quá đáng!"

Bà oán hận nói, đôi mắt tối như mực chuyển động, rất nhanh lại trở lại vẻ nhẹ nhàng vui vẻ, "Bất quá ta ngược lại đã nhìn ra, Hạ tiện nhân kia rất vừa ý Tắc Sênh, e sợ Cảnh Từ thật sự cưới A Nguyên; mà Cảnh Từ, bất luận là vì muốn thu thập A Nguyên hay là thật sự quan tâm A Nguyên, hắn xác thực rất muốn lấy A Nguyên......Ta liền làm theo như tâm ý của họ Hạ kia, thành toàn Cảnh Từ cùng Vương Tắc Sênh thì thế nào?"

Bà nhìn Nhập Thất, "Đem tin tức A Nguyên ngủ cùng tiểu Hạ Vương gia truyền ra ngoài đi a, truyền đi càng rộng càng tốt. Cần gấp nhất chính là, nhất định...... phải rơi vào tai Cảnh Từ!"

"Tin tức do Lưu Ly truyền ra, A Nguyên tiểu thư cùng Tiểu Hạ Vương gia mặc dù uống rượu say mèm, cùng ở thư phòng, nhưng là phân giường riêng mà ngủ......"

Nhập Thất đang do dự, chợt nghe thấy tiếng lườm của Nguyên phu nhân cùng nụ cười lạnh không cam tâm trên môi, lập tức hiểu tới đây, ngược lại nói, "Nhưng tin tức bọn họ cùng ngủ, thuộc hạ nhất định nghĩ cách để cho Đoan hầu chính tai nghe được. Nghe nói hắn bệnh rất nặng, chịu không nổi kích thích......Nếu là bệnh tình lại nặng thêm lần nữa, Tả Ngôn Hi nên được thả ra à?"

Nguyên phu nhân đối với việc khéo hiểu lòng người của hắn rất vui mừng, "Tả Ngôn Hi là ảnh vệ của Hoàng Thượng, ngày đó là hắn mang theo Cảnh Từ cùng hồi kinh. Lúc trước chuyện phát sinh tại Yến quốc, hắn nhất định có tham dự, như vậy sự tình A Nguyên mất trí nhớ, hơn phân nửa là do hắn động tay động chân. Cho người lưu ý hành tung của Tả Ngôn Hi, xem có thể tìm cơ hội để hắn khôi phục trí nhớ của A Nguyên hay không. A Nguyên thường xuyên đau đầu, nhất định cùng việc này có quan hệ."

Nhập Thất chần chờ, "Thế nhưng, phu nhân, A Nguyên tiểu thư lúc trước, chỉ sợ còn không bằng bây giờ A Nguyên tiểu thư cùng phu nhân tri kỷ. Nàng......là Cảnh Từ, cùng Hạ cô cô bọn họ một tay nuôi lớn."

"Cho nên, chúng ta phải mau chóng thúc đẩy Cảnh Từ cùng Vương Tắc Sênh! Hạ cô cô xếp đặt thiết kế hãm hại A Nguyên, Cảnh Từ lại phụ lòng, cũng che chở kẻ muốn hại A Nguyên là Vương Tắc Sênh......A Nguyên bị bọn hắn ngoài sáng trong tối ngầm đam nhiều đao, nhớ lại tình nghĩa ngày xưa thì như thế nào? Còn có thể theo chân bọn họ làm tri kỷ?" Nguyên phu nhân mặt mày hơi mỉm cười, thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy, "Cho nên, ta rất muốn cám ơn Tri Hạ bọn họ, như vậy từng bước một, đẩy A Nguyên trở về bên cạnh ta......"

Nhập Thất sờ đầu, do dự một chút, lại hỏi: "Chúng ta......có cần nghĩ cách liên hệ với Thanh Ly tiểu thư không?"

Nguyên phu nhân lặng im một lát, cười nói: "Chỉ sợ......nó cũng không cam tâm tình nguyện để ta nhúng tay vào cuộc sống hôm nay của nó đâu?"

Bà nở nụ cười, vành mắt cũng đã đỏ lên, lúc vội vàng nghiêng mặt qua, nước mắt sớm đã chảy thành dòng rơi xuống, rốt cuộc không ngăn được.

Nhập Thất lẳng lặng ngưng mắt nhìn bà.

Sau đó, đôi bàn tay vừa thô vừa to của hắn giơ ra phía trước, đem một tấm khăn lụa trắng thuần mềm mại khăn lụa theo mặt bàn đến trước mặt bà.

Nguyên phu nhân cầm lấy, đem khăn che lại đôi mắt.

Thật lâu, lúc bà nâng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục vẻ thanh nhàn xinh đẹp nho nhã ban đầu.

Bà nói: "Dù thế nào, nên làm gương cho nó, làm mẹ như ta đay cũng phải chuẩn bị cho nó một chút? Tìm hai tên tâm phúc tin được mang theo hai rương châu báu, mang mấy tên cao thủ đi theo, nghĩ cách đi đường vòng từ Triệu Châu, lẻn vào Tấn quốc. Nếu như nó sống tốt, liền đem châu báu để lại cho nó với tư cách đồ cưới, sau đó lại lặng lẽ trở về, không cần quấy nhiễu nó. Miên Vãn tại Yến quốc cùng Trấn Châu cũng không được coi trọng, đưa vào Tấn quốc hòa thân, gương trang điểm tất nhiên phải mỏng, Thanh Ly tiêu tiền như nước đã quen, nhất định không quen như thế, huống chi mới tới chỗ lạ, nhất định phải chuẩn bị một chút. "

Nhập Thất vội đáp: "Vâng! Nô tài để cho A Thu cùng Đại Đông đi, hai người bọn họ xưa nay đối với tiểu thư trung thành và tận tâm, mà một người làm việc cẩn thận, một người võ nghệ cao siêu, lại đều thường thấy sóng gió, mặc dù đang ở dị quốc, gặp được chuyện gì cũng không trở nên luống cuống tay chân, không chừng còn có thể giúp đỡ Thanh Ly tiểu thư giải quyết chút ít phiền toái."

Nguyên phu nhân cười khổ, "Ngươi cũng nghĩ đến nó có thể sẽ gặp phiền toái?"

Nhập Thất trầm mặc một lát, mới nói: "Liễu Nhân Cung phụ tử vọng tự xưng đế, Tấn Vương vốn là có tâm tiêu diệt. Miên Vãn tiểu thư nói là bị đưa đi hòa thân, kỳ thật tiễn đưa hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đếm quyết tâm diệt Yến của Tấn Vương. Nói cho cùng, việc này rất có thể chính là vì Lý Nguyên phát hiện Miên Vãn tiểu thư cùng Thanh Ly tiểu thư trông giống nhau, trực tiếp nói cùng Yến đế muốn người. Tấn quốc thế lớn, Yến đế không dám không nghe theo. Thanh Ly tiểu thư trong mắt người Tấn là từ chỗ đám phản thần gả đi, bên người vừa không có một ai có thể dựa vào, chỉ sợ đặt chân không dễ."

Nguyên phu nhân vươn tay ra, chậm rãi đè lại ngực, nói khẽ: "Còn có, nghe nói Tấn Vương huynh đệ rất đông, mà Lý Nguyên chẳng qua là con nuôi của lão Tấn Vương, hôm nay rất được Tấn Vương coi trọng, chư huynh đệ lại không hề phục, rất hay sinh sự. Ngày đó hắn đang ở Đại Lương, biên cảnh hai nước chợt nghe thấy nảy sinh khai chiến, chính là Tấn quốc có người âm thầm động tay chân. Huống chi, nghe nói Lý Nguyên kia ở lâu tại quan trường, trong phủ không thiếu cơ thiếp xinh đẹp sủng ái......"

Nhập Thất âm thanh càng nhu, "Phu nhân đừng lo lắng, Thanh Ly tiểu thư rất tự ý lấy nhu khắc cương. Lý Nguyên nếu phát hiện đó chính là tiểu thư, nhất định cũng sẽ thương tiếc gấp bội. Nếu như nàng thực gặp phiền toái, hãy để cho A Thu bọn hắn ở lại đó chờ, nghe mệnh lệnh của nàng mà tuỳ cơ ứng biến, nàng cũng không trở thành không chỗ nương tựa!"

Nguyên phu nhân thở dài: "Đành phải như thế! Nhất định phải dặn dò bọn hắn một mực nhớ kỹ, tại Tấn quốc, nó chính là Phong Miên Vãn bị Liễu Thời Thiều mang đến Tấn quốc hòa thân, mà bọn hắn chính là những nô bộc xưa cũ cùng nó ở tại Trấn Châu hầu hạ, cùng Đại Lương hoặc Nguyên phủ không có nửa điểm quan hệ, hiểu không?"

Nhập Thất Tâm rùng mình, vội hỏi: "Phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận châm chước cho người chọn lựa, cần phải tìm chọn người trung tâm cẩn thận, tuyệt không gây chuyện cho Nguyên phủ hoặc Thanh Ly tiểu thư!"

Nguyên phu nhân nhịn không được trầm thấp rên rỉ: "Đứa nhỏ này, lúc nào có thể làm cho ta yên tâm đây? Cuối cùng......"

Cuối cùng A Nguyên đã trở về, cuối cùng A Nguyên đã ở ngay trước mặt bà, cuối cùng bà cảm giác được, những cử chỉ sau lưng của A Nguyên hết sức chân thành hiền lương.

--------------------

Ngày thứ hai, Mộ Bắc Yên tự mình đưa A Nguyên về Nguyên phủ, cũng không cố kỵ khả năng lưu truyền những lời đồn truyền miệng phiền toái.

Có lẽ, căn bản không cần phải cố kỵ.

Cái kinh thành này, nào có quý công tử nào phong lưu so được Mộ Bắc Yên quần áo lụa là? Nào có thiên kim tiểu thư nào vô sỉ so được với Nguyên đại tiểu thư?

Chuyện hoang đường của bọn họ dù thật hay giả đã đồ khai vị trong những câu chuyện phiếm ở kinh thành này, mà đàm luận về họ ở đầu đường cuối ngõ chẳng qua cũng chỉ như món nhắm lúc trà dư tửu hậu của người ta mà thôi.

Nhưng A Nguyên khi trở về sắc mặt không được tốt, Mộ Bắc Yên thần sắc cũng có chút không đúng lắm.

Nguyên phu nhân thấy hai người đều tới, cũng là gãi đúng chỗ ngứa, lặng lẽ hướng Nhập Thất liếc mắt một cái.

Nhập Thất Tâm lĩnh thần hiểu xong, tự đi tìm người hầu của Hạ vương phủ.

Nguyên đại tiểu thư cả đêm không về, Tiểu Hạ Vương gia lưu luyến, thân đưa về Nguyên phủ, chuyện này nghĩ đến cũng đã đủ hương diễm, lúc truyền vào trong nội cung chắc hẳn càng hương diễm......

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Editor: Hàn Mai

Cuối cùng cũng đã lộ ra một vài bí mật rồi. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio