Lúc Tư Mệnh tìm đến, Thiên Âm đang chùi rửa lại đồ gốm vừa mới sửa, kiếp này nàng xuất thân trong một gia đình sống bằng nghề tu sửa đồ gốm hỏng, đời này qua đời khác, cuộc sống cứ nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai như thế. Cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục, qua những ngày đói không có gì để ăn, việc kiếm được tiền càng không dễ, vô cùng khó khăn. Sửa chữa tỉ mỉ gần ba tháng nay, phụ thân mới tu sửa được một bình duy nhất.
Lau đi lau lại hơn mười lần mới đứng dậy, nàng chợt thấy một đám mây trên không trung dần hạ xuống, ánh sáng chói lòa thẳng góc chiếu về phía mình, không lâu sau, giữa khoảng không xuất hiện một nam tử mặc huyền y lơ lửng, bay cách mặt sông chừng mười trượng, chân đạp trên đám mây bảy màu, vẻ mặt trầm tĩnh.
Nếu không phải hắn toàn thân tiên khí, lại vì tiên nhân không thường mặc áo bào huyền y, Thiên Âm suýt nữa đã không nhận ra, đây chẳng phải là vị thần chưởng quản vận mạng nhân gian – Ti Mệnh Tiên Quân sao?
Hắn cau mày, vốn là một bộ mặt không tùy tiện nói cười lại càng lộ ra vẻ nghiêm trọng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt không giấu vẻ chán ghét. Như kiểu người phải chịu cuộc sống thảm cảnh do hắn hạ bút này, không phải nàng mà là hắn vậy.
Trong chốc lát, Tư Mệnh cuối cùng cũng tìm được lời mở miệng, thản nhiên nói:
“Duyến Đức Thiên Quân, thệ liễu”
thệ liễu: đã chết.
Tay Thiên Âm run run, món đồ duy nhất trong ba tháng qua rơi vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng tung tóe, ghim vào người nàng, máu chảy ròng ròng. Dường như không cảm thấy, nàng cứ đứng sững sờ, mặc cho không biết bao nhiêu vết thương rỉ máu, nhìn đến ghê người.
Đầu mày Ti Mệnh càng cau chặt, sự chán ghét trong mắt càng đậm hơn, không phải vì thương tích của nàng, mà vì chính con người ấy. Nâng tay theo thói quen che mũi, hắn nói : “ Thiên Quân có lệnh, ngươi nhanh theo ta về thượng giới đi”.
Thiên Âm vẫn ngơ ngẩn đứng im một chỗ, không động đậy. Bên tai quanh đi quẩn lại lời hắn vừa mới nói : “Duyến Đức Thiên Quân, đã mất…. Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân…..sư phụ…”