Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tổ sư gia uống nhiều hơn đi, nhỡ may uống vào là chữa được Trường Sinh Đan thì sao."
Người bình thường hay có kiểu tâm lý khách quan dựa vào vận mệnh như này: Nó không làm được là do nó ngu / số đen / sai thời điểm / thái độ không đứng đắn... Nhỡ may mình làm lại thành công thì sao. Kiểu tâm lý này khó nghe thì gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dễ nghe thì là dám đối mặt với khó khăn.
A Bảo chính là một thanh niên gan dạ dám đối mặt với khó khăn như vậy đấy.
Cậu kéo Ấn Huyền từ trên thân Cá Chép Tinh xuống, đẩy bong bóng tiến về phía nhà gỗ từng chút một.
Cá Chép Tinh ở đằng sau thở ngắn than dài, cảm thấy thời buổi này não người còn dùng còn không tốt bằng não cá, có thể thấy được chất lượng và dung lượng không tỉ lệ thuận với nhau. Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã đến đây rồi thì đành ở lại xem kết cục của người ta.
Nó đứng nguyên tại chỗ, chờ bong bóng kia đột ngột bị dịch truyền đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Song, một phút, hai phút đồng hồ đã qua, bóng dáng hai con người kia vẫn vững vàng tiến lên như cũ.
"???"
Cá Chép Tinh không mê tín, nhủ thầm chả nhẽ kết giới đã bị dẹp bỏ rồi? Nó quẫy cái đuôi to, từ từ bơi đến gần...
Thình lình nó hoa mắt chóng mặt một hồi, đợi lúc tỉnh táo lại, trước mắt đâu còn ngôi nhà gỗ nào, chỉ có một hàng cọ cao lớn và một đám nam nữ mặc đồ bơi đang chơi đùa trên bãi biển.
Cá Chép Tinh phụt phụt phụt phun hết nước trong miệng ra.
Lại ra biển rồi.
A Bảo đẩy bong bóng đến cạnh nhà gỗ, Ấn Huyền ôm cậu nhảy lên bục trước nhà. Cánh cửa nhà gỗ đang đóng chặt lặng lẽ tự mở ra, một con tôm hùm gấp bằng giấy nhảy dựng lên: "Chủ nhân nhà ta đang bế quan, các ngươi có lời thì nhắn, ta sẽ truyền đạt lại cho chủ nhân."
A Bảo dí sát mặt vào nhìn nó. Râu, càng, mắt, tất cả đều sinh động như thật, so với người giấy của mình xịn xò hơn không biết bao nhiêu lần, tán thưởng: "Nếu tô màu lên là giống tôm thật như đúc."
Tôm hùm giấy nói: "Các ngươi là lũ người trần mắt thịt dốt nát! Ta là thần sử, sao có thể so với sinh vật thấp kém trong biển? Ngươi nói xàm nhiều như thế làm gì, đưa đồ đây rồi cút đi."
A Bảo đứng lên, toan nói mày chỉ là một con tôm hùm mà sao dám láo lếu như vậy, chợt thấy Ấn Huyền búng ngón tay, con tôm hùm đó đã lật ngửa, lăn vào trong cửa.
"... Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân! Tà ma ngoại đạo đánh đến cửa rồi! Cứu mạnggg!"
Tiếng tôm hùm giấy như được trang bị loa phóng thanh, mặt hồ bị chấn động gợn sóng.
A Bảo che lỗ tai: "Cái âm thanh làm em nhớ đã đến mùa ăn tôm hùm đất rồi."
Trong nhà sau ba giây im lặng đến quỷ dị, nó phát ra tiếng kêu càng chói tai hơn: "Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài mà không thức tỉnh là bảo bối tôm hùm đáng yêu của ngài sẽ bị con người đáng ghét ăn mất đó!"
A Bảo: "... Rõ ràng vừa nãy giọng điệu của nó không ghê tởm thế này."
Người có thể chịu được tính tình này của nó, không phải chủ nào tớ nấy thì cũng là bị ăn một vố lừa nặng rồi.
Dù là kiểu nào thì cũng không phải chuyện tốt.
A Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng bụp nhau nếu chủ nhân tôm hùm vô cớ lao ra đánh.
Nhưng tiếng của con tôm hùm dần từ khóc to thành kêu nhỏ rồi gần như im lìm mà vẫn chẳng có cái gọi là chủ nhân xuất hiện.
A Bảo thấp giọng hỏi Ấn Huyền: "Mình đặt thư ở đây rồi đi thôi ạ?"
Dù sao Tứ Hỉ nhờ bọn họ gửi thư chứ có bảo nhìn người ta đọc thư đâu. Mặc dù xem xét thái độ của tôm hùm với bọn họ, khả năng bức thư này được đưa đến tay người nhận không cao lắm.
Nhưng Ấn Huyền lại kéo cậu đi vào bên trong.
Bước qua ngưỡng cửa là phát hiện nhiệt độ trong nhà chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài rất nhiều. Bên ngoài là mùa xuân tháng ba hai mươi độ, bên trong thì y hệt mùa đông khắc nghiệt gần không độ.
Tuy nhiên, A Bảo và Ấn Huyền đều không phải thể chất người bình thường, chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại bình thản ung dung ngắm nhìn căn phòng này.
Căn phòng vuông vức, chính giữa treo một bức tranh phong cảnh sơn thuỷ, hai bên treo câu đối:
Lên trời xuống đất, chỉ mong đôi ta một chữ hợp.
Trèo đèo vượt biển, chẳng nhìn quá khứ tương lai.
Trước bức tranh đặt một cái bàn, trên đó có một con tôm hùm giấy đang nằm sấp, nó nhấc đầu phẫn nộ trừng bọn họ.
(Tranh phong cảnh sơn thuỷ)
Ba mặt còn lại của căn nhà không có cửa sổ, ngoại trừ cánh cửa mà bọn họ đi vào, cả căn phòng trông y hệt kết cấu mật thất. Không biết chủ nhân của tôm hùm trốn ở đâu.
Tôm hùm giấy tức đến phát run: "Lũ các ngươi dám tự tiện xông vào..."
A Bảo xoè tay, vẻ mặt bó tay: "Bọn tao đến đưa thư, mày trốn ở trong không chịu ra nên tao đành phải vào thôi."
Tôm hùm dậm chân: "Ai mời mà vào? Lũ ngươi là bọn tà ma ngoại đạo, chắc chắn có ý định xấu xa."
A Bảo nói: "Nếu bọn tao thật sự là tà ma ngoại đạo, lòng mang ý xấu thì sao mày còn có cơ hội ở đây ý kiến ý cò với bọn tao, có mà đã bị đốt cháy thành tro từ lâu rồi."
Đạo lý rõ rành rành thế này, nhưng tôm hùm giấy nào chịu nhận. Lúc nó đang moi hết cõi lòng ra để mà nghĩ những lời mắng chửi đuổi người ta đi, chợt nghe thấy một tràng cười khẽ, trên bức tranh sơn thủy có làn sương khói tràn ra, vương dưới mặt đất. Một tiên nhân bước ra từ làn sương. Vạt áo bay bay, gương mặt tuấn tú trong trẻo, khi cười nở rộ hai má lúm đồng tiền, vẻ mặt ôn hoà thân thiện.
Hắn vừa xuất hiện, độ ấm trong phòng tăng lên nhanh chóng, về lại với thời tiết mùa xuân hoa nở.
Tôm hùm giấy thấy hắn, như mông bị lửa đốt gặp được chậu nước lạnh, thần tốc nhào đến, ôm cổ chân hắn hu hu ăn vạ.
Tiên nhân nói: "Chuyện gì xảy ra ta đều biết hết. Do mày vô lễ trước, đừng trách người ta tức giận."
Giấy tôm hùm lẩm bẩm: "Tại chủ nhân bế quan mấy năm, một mình lẻ loi ở đây nên em có hơi nóng nảy thôi mà."
Tiên nhân bị chỉ trích cũng không tức giận, cười nói: "Tất cả là lỗi của ta." Dứt lời quay đầu về phía A Bảo, Ấn Huyền nói lời xin lỗi thay tôm hùm giấy.
Duỗi tay không đánh người đang cười.
A Bảo cũng hòa hoãn lại, nói: "Tôi đến đưa thư, không biết là ngài đang bế quan, đã làm phiền ngài rồi." Nói đoạn, mang bức thư của Tứ Hỉ ra.
Tiên nhân nhìn thấy bức thư, sắc mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc, đưa tay nhận lấy, mở ra ngay. Ấn Huyền và A Bảo thấy thế, sợ sẽ phạm đến quyền riêng tư của hắn, vội chào tạm biệt, nhưng tiên nhân ấy đã lưu loát đọc xong thư, mở miệng gọi người lại: "Khoan đã."
Hắn cầm thư, ngỏ lời khó xử: "Việc thần hữu nhờ, ta vốn không nên từ chối, chẳng qua ta đang vướng chuyện quan trọng, thật sự là không thể phân thân ra được. Đành phải nhờ hai người trở về giải thích cặn kẽ với thần hữu giúp ta."
"Vướng chuyện quan trọng, không thể phân thân" tổng cộng có tám chữ, ai đấy nói cho cậu biết cái này phải giải thích kĩ càng kiểu gì được không?
A Bảo nói: "Không cần về, giờ tôi nói luôn cho y cũng được."
Cậu bước ra bục cửa ngoài, cầm người giấy, chuẩn bị mở cổng Địa phủ nhưng tốn công vô ích.
Tiên nhân nói: "Tuy đang ở dưới trần gian nhưng hồ này tự tách thành một khoảng trời đất riêng, không thông đến Địa phủ." Hắn phất tay áo, thu hồi kết giới bao quanh Tiểu Trúc Vọng Nguyệt, trên mặt hồ dựng lên một cây cầu gỗ, cuối cầu xuất hiện một cái cổng cầu vồng. "Đi từ đây ra là nơi hai người đến. Khi hai người về cũng có thể đi con đường này, ta sẽ ở đây chờ tin."
A Bảo và Ấn Huyền đi qua cổng cầu vồng, đến phía bắc dân cư thưa thớt của thôn kia.
A Bảo thi pháp triệu hồi Tứ Hỉ.
Lối vào Địa phủ dần dần hiện ra, nhưng cổng đóng chặt, bên trên còn dán một tờ giấy ghi: Đang đóng cửa cải tạo...
A Bảo trợn mắt há mồm: "Không phải chứ?" Cậu có nhớ mang máng Tứ Hỉ đã nói chuyện này, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.
Cậu hỏi Ấn Huyền: "Làm sao bây giờ Tổ sư gia?"
Ấn Huyền nói: "Nói đúng sự thật thôi."
Lúc trở về, tiên nhân đúng thật vẫn tuân thủ hứa hẹn, đứng đợi ở chỗ cũ, thậm chí tư thế cũng không thay đổi. Hắn thấy A Bảo xuống tinh thần, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
A Bảo nói: "Địa phủ nâng cấp hệ thống, đang tạm thời đóng cửa sửa sang rồi."
Tiên nhân ngỡ ngàng, hỏi: "Vậy thì sao? A, chẳng nhẽ bây giờ thần hữu đang làm khách ở Địa phủ?"
Không phải làm khách, là làm công.
Nếu quỷ bình thường được làm quỷ sai thì đúng là có tí nở mày nở mặt thật, nhưng Tứ Hỉ là thần tiên, chuyện này gần giống như bị giáng chức làm quan vậy. Suy nghĩ cho mặt mũi của bạn chí cốt, A Bảo ậm ờ cho qua chuyện, hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"
Tiên nhân ngẫm nghĩ nói: "Thần hữu nhờ ta hai việc, một việc khác ta không tiện đi làm ngay, nhưng việc hợp tác với hai người vẫn nằm trong khả năng của ta. Có điều hai người phải chịu thiệt một chút, tạm thời đi theo ta đến chỗ này."
A Bảo đáp: "Êm xuôi luôn, ngài hợp tác với chúng tôi làm gì?"
Tiên nhân hỏi: "Hai người không biết việc Kỳ Ly xuất hiện sao?"
A Bảo trả lời: "Tất nhiên tôi biết, tôi còn từng đấu với gã nữa kìa."
Tiên nhân gật đầu nói: "Thế thì đúng rồi. Kỳ Ly lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nếu hai người đã đắc tội gã, chắc chắn gã sẽ tìm mọi cách để trả thù. Chúng ta ở cạnh nhau, cũng tiện lo cho nhau."
Ấn Huyền nói: "Sao có thể để ngài bị liên luỵ được."
Tiên nhân cười khổ: "Gã mà nhìn thấy ta ở cạnh hai người sợ sẽ làm liên lụy hai người nhiều hơn. Cũng may ta còn sức chiến một trận với gã, còn có thêm hai người hỗ trợ, không việc gì phải sợ gã đến."
A Bảo nói: "Còn một việc y nhờ ngài làm là gì?"
Tiên nhân thở dài: "Là đối phó Kỳ Ly."
A Bảo đoán được vài thứ: "Kỳ Ly là kỳ lân, vậy ngài là..."
Tiên nhân nói: "Ta là Ao Thừa, chỉ là một con giao chưa kịp hoá rồng."
Tôm hùm giấy nghe mãi mới có cơ hội xen mồm: "Nhưng chủ nhân của ta không giống giao bình thường, trời sinh đã có sừng rồng, mới sinh ra đã được lên Thiên Đình. Tuy chưa hóa rồng nhưng còn lợi hại hơn nhiều so với rồng!"
Ao Thừa nói: "Chớ nói linh tinh khiến người ta chê cười."
"Vốn là thế thật mà." Tôm hùm giấy nói thầm.
Giá mà biết trước nhân gian có nhiều thần thú như vậy, lúc đánh Thượng Vũ gọi hết ra là nhẹ cả người, làm gì phải chật vật đến nỗi thế kia cơ chứ?
A Bảo tích một bụng bực tức, hận không thể trút thẳng lên Tứ Hỉ ngay bây giờ.
Bởi vì không thể hoàn thành việc bạn cũ nhờ vả, trái lại còn bắt A Bảo với Ấn Huyền chiều theo ý bản thân mình, Ao Thừa cảm thấy cực kỳ áy náy, tiếp đãi càng ân cần hơn. Chẳng những mời họ vào kết giới trong bức tranh do mình vẽ nghỉ chân, mà còn pha một ấm trà tiên mà tôm hùm giấy vẫn cứ nhắc mãi để thết đãi bọn họ.
Tôm hùm giấy vừa rót trà, vừa lải nhải dài dòng: "Các ngươi đúng là vận cứt chó mà, dù có ở trên Trời cũng khó được uống trà này nha, nghe nói bởi vì sản lượng một năm không được nhiều lắm, còn có thần tiên vì tranh hàng mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán."
A Bảo uống một hớp, cả người nháy mắt có cảm giác dễ chịu không nói nên lời, so với rượu hoa đào của Quách Trang Lão Tửu còn thoải mái hơn. Cậu thấy Ấn Huyền nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói: "Tổ sư gia uống nhiều hơn đi, nhỡ may uống vào là chữa được Trường Sinh Đan thì sao."
Ấn Huyền biết rõ không có khả năng, nhưng dưới ánh mắt quan tâm của cậu, hắn vẫn uống hết chén này đến chén khác.
Tôm hùm giấy nhìn thấy thế thì không khỏi lẩm bẩm trong lòng: Đúng là chưa trải sự đời.