Thương Hoài Nghiên cũng không ngờ được mình sẽ gặp Dịch Bạch Đường ở Thịnh Thế.
Cũng không phải khi vừa bước vào y đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường, Dịch Bạch Đường và ông chủ Thịnh Thế lựa chọn một vị trí khá khuất, vách ngăn chạm trổ hoa văn khá lớn, trong khi lối vào hình vòm lại khá nhỏ, vừa vặn che khuất bọn họ, nếu như không phải ngồi đối diện nhau, quả thật rất khó để nhìn thấy tình huống bên trong.
Lúc Thương Hoài Nghiên tiến vào, Dịch Bạch Đường đang cùng Lưu lão tiên sinh nói chuyện, y cũng không lập tức nhìn thấy Dịch Bạch Đường, chỉ đến khi nghe được giọng của Dịch Bạch Đường, đồng thời nhận ra đối phương đang vô cùng bất mãn và tức giận.
Sau đó ánh mắt của y nắm được chính xác thân ảnh của Dịch Bạch Đường.
Y hơi lo lắng, không biết vì sao Dịch Bạch Đường lại tức giận?
Bên trong, Lưu lão tiên sinh liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Khương tổng đang đứng bên cạnh Thương Hoài Nghiên.
Đều là người quen cả.
Lưu lão tiên sinh nở nụ cười: "Tiểu Thương, Tri Xuyên, hôm nay hai người cũng đến đây à? Ngược lại lại rất đúng lúc, đến đây đi, để tôi giới thiệu một chút.
Dịch tiên sinh, vị này chính là Thương tổng Thương Hoài Nghiên, tuổi trẻ tuấn ngạn; còn vị này là Khương Tri Xuyên, là một lão tham ăn."
Tiếp theo, Lưu lão tiên sinh lại nói: "Tiểu Thương, Tri Xuyên, vị tiên sinh này họ Dịch."
Hai người chờ Lưu lão tiên sinh nói xong.
Thế nhưng sau đó, cũng không có sau đó nữa, Lưu lão tiên sinh im lặng, chuyển hướng về phía Dịch Bạch Đường mỉm cười.
Thương Hoài Nghiên cùng Khương Tri Xuyên: "..." Ông giới thiệu chúng tôi kĩ càng như vậy, vậy mà lại giới thiệu cậu ta sơ sài như thế, thật khiến cho người ta cảm thấy có điều gì đó không được đúng cho lắm?
Lưu lão tiên sinh không quan tâm đến hai người kia, tiếp tục nhìn về phía Dịch Bạch Đường, tiếp tục mỉm cười, trong nụ cười mang theo cảm giác lấy lòng không dễ phát hiện.
Dịch Bạch Đường cuối cùng vẫn nhịn xuống, liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên, lạnh nhạt nói với Khương Tri Xuyên: "Dịch, Dịch Bạch Đường."
Cuối cùng Khương Tri Xuyên cũng coi như có thể nở nụ cười: "Dịch tiên sinh, Bạch Đường là trong hoa hải đường phải không? Danh tự này nghe có hơi quen tai..." Ông ta nói đến đây, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, nhìn về phía Lưu lão tiên sinh đang nhìn Dịch Bạch Đường, "Dịch tiên sinh, ngài đến đây có việc gì à?"
Lưu lão tiên sinh tằng hắng một cái: "Tri Xuyên à, tôi và Dịch tiên sinh còn có vài việc muốn nói."
Trong đôi mắt khôn khéo của Khương Tri Xuyên chợt sâu hơn vài phần, ông ta vốn đang không xác định, nhưng có câu nói này của Lưu lão, trong nháy mắt đã ý thức được suy đoán của mình là chính xác, thật sự là kích động ngay lập tức, tiến nhanh hai bước về phía trước, nắm chặt tay của Dịch Bạch Đường: "Hóa ra thật sự là Dịch tiên sinh! Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Dịch tiên sinh đúng là tuổi trẻ tuấn ngạn, không biết "Vị kia" có khỏe không, hiện giờ đang ở đâu?"
Tuổi trẻ tuấn ngạn Thương Hoài Nghiên: "..."
Dịch Bạch Đường liếc mắt một cái qua Khương Tri Xuyên: "Không dám, không chết được, đang dưỡng lão trong thôn."
Khương Tri Xuyên kinh ngạc, thái độ này hình như không đúng lắm, Dịch Bạch Đường không phải là truyền nhân duy nhất của vị kia à?
Lúc này Lưu lão tiên sinh lại tằng hắng một cái, cưỡng ép chen vào cuộc đối thoại giữa Dịch Bạch Đường và Khương Tri Xuyên, nói: "Dịch tiên sinh, chỉ cần cậu đồng ý ở lại Thịnh Thế, ngoại trừ chứng nhận đầu bếp khách sạn sao, còn lại tất cả đều có thể nói chuyện!"
Gương mặt Dịch Bạch Đường không chút cảm xúc: "Ngoại trừ việc thứ kia, tất cả cái khác đều dễ nói."
Lưu lão tiên sinh cười khổ nói: "Đây cũng không phải là ý kiến của tôi, thật sự là vị kia đã nói..."
Khương Tri Xuyên ở bên cạnh nghe nửa ngày, nắm được hai điểm mấu chốt, một là "chứng nhận tư cách đầu bếp khách sạn sao", còn lại là "Vị kia lên tiếng", có hơi tiếc nuối phát hiện mình vừa không có khách sạn sao, cũng không có dũng khí chống lại lời nói của vị kia, mà những điều này cũng sẽ không gây khó khăn cho việc ông ta đả kích bạn vong niên kiêm đối thủ cạnh tranh, vì vậy ông ta điều chỉnh lại tâm thái, tiếp tục tham gia trò vui: "Lão Lưu, không phải chứ, cái này ông thật sự sai rồi, Dịch tiên sinh nếu như có thể vượt qua thử thách của khách sạn, đạt được tiêu chuẩn của đầu bếp, như vậy yêu cầu một cái chứng thực đầu bếp sao cũng là hợp lý mà, nếu không phải nhà hàng tư gia của tôi không thể đánh giá sao, tôi cũng muốn cấp chứng thực này cho cậu ta! – Đúng rồi, Dịch tiên sinh đã thông qua khảo hạch của các người phải không?"
Lưu lão tiên sinh liếc mắt nhìn Khương Tri Xuyên một cái.
Tại sao nơi nào có náo nhiệt là nơi đó có ông vậy, thật sự là ngựa không biết mình dài mặt, bản thân không biết mình thật đáng ghét.
Ông ta tức giận nói: "Đã sớm thông qua rồi, điểm sát hạch là điểm, Dịch tiên sinh có điểm."
Đôi mắt Khương Tri Xuyên lập tức sáng lên: "Ồ, vậy tôi cũng muốn nếm thử món Dịch tiên sinh nấu, để xem đánh giá điểm và điểm của các người có sự khác nhau thế nào?"
Hóa ra đây mới là mục đích trong nội tâm tăm tối của đối phương, ông giận đến mức bật cười, lời nói đầy khí phách: "Không có!"
Nhưng đúng vào lúc này, Dịch Bạch Đường lại nâng mắt liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, đột nhiên nói: "Có."
Lưu lão tiên sinh: "..."
Khương Tri Xuyên bất ngờ vô cùng: "Thật sao?"
Lúc này, Dịch Bạch Đường cũng đã tỉnh táo lại từ trong sự tức giận vừa rồi.
Nói ra cũng thật là kì lạ, vừa nãy bởi vì liên quan đến đại ma vương, hắn mấy lần muốn phát hỏa, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Thương Hoài Nghiên, ngọn lửa chuẩn bị phun trào lại chậm rì rì rụt trở lại, cho nên mới có thể nói câu được câu không với một người xa lạ lâu như thế.
Cảm giác này thật giống như đối phương là một hệ thống cung cấp nước, có thể dập tắt được lửa vậy.
Có lẽ là vì, đối mặt với đồng loại yếu ớt như thế, bản thân mình sẽ không nhịn được lo lắng, lo rằng to tiếng ở đây có thể sẽ khiến cho đối phương bị tổn thương...
Dịch Bạch Đường nghĩ như vậy, sau đó thuận tiện nói qua: "Có một ghế cố định." Đây là hắn chuẩn bị cho cây non, cho nên, "Trong phòng bếp còn một phần đầu sư tử."
Lưu lão tiên sinh: "..." Canh hoàng kim của tôi, đầu sư tử của tôi!
Khương Tri Xuyên cười rực rỡ như một đóa hoa nở rộ.
Thương Hoài Nghiên vẫn luôn bàng quan không chen lời vào: "..."
Rõ ràng đối phương cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong một giây đó y lại có thể hiểu được ý định của đối phương.
Thật giống như có một quả cầu lông đột nhiên được người ta ném về phía người y, một cục bông mềm mại ấm áp nhào lên mặt y!
Trong chớp mắt, không kịp phản ứng lại, y lại có thể cảm giác được lỗ tai của mình đang nóng lên, cùng với một điều gì đó khác nhàn nhạt xuất hiện, sau đó lý trí của y quay trở lại, sự phức tạp dâng đầy trong đầu Thương Hoài Nghiên.
Cái này phải nói thế nào đây.
Chính chủ, ????ủ bạn đọc ch????ng ﹏ ????????Um???????????? yện.????n ﹏
Đại khái chính là, bản thân muốn làm một tổng tài bá đạo đến giải vây cho Tiểu Đường, kết quả là Tiểu Đường lại đột nhiên lắc mình một cái, so với y còn bá đạo hơn, toàn bộ vinh quang đạt được đều đem cho y...
Nói chung là hướng gió này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi xác định được khách sạn sao này không thể cho mình được mục tiêu quan trọng nhất, Dịch Bạch Đường đã không muốn ở lại nữa.
Tiếp theo, cũng không quan tâm đến đủ loại khuyên can của Lưu lão tiên sinh, thần sắc của hắn từ đầu đến cuối đều không có biến hóa gì, toàn bộ hành trình đều đem hồn đặt lên mây, mãi đến khi đối phương không còn gì để nói nữa, hắn mới từ từ nói tiếp: "Cảm tạ đã ưu ái, ta đi trước."
Lưu lão tiên sinh: "..."
Ông đã nhìn thấy Khương Tri Xuyên mỏi mắt nhìn về phía nhà bếp, lại nhìn Dịch Bạch Đường rõ ràng không để tâm tư ở nơi này, không thể làm gì hơn, chỉ có thể đứng lên nói: "Để tôi tiễn Dịch tiên sinh, nếu như Dịch tiên sinh thay đổi ý định..."
Dịch Bạch Đường đi thẳng.
Trước khi rời đi, lúc đi qua Thương Hoài Nghiên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn đối phương một cái.
Cái nhìn này giống như một cái móc câu nhỏ, lập tức câu mất tâm của Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên chỉ mất giây đồng hồ để do dự giữa Dịch Bạch Đường và Khương Tri Xuyên.
Sau ba giây đồng hồ, y vô cùng bình tĩnh đứng lên, đối diện với Khương Tri Xuyên cùng với Lưu lão tiên sinh, áy náy cười nói: "Khương tiên sinh, Lưu lão, tôi còn có chút việc..."
"Đi đi, đi đi." Khương Tri Xuyên thuận miệng nói, "Hiện tại tôi còn phải nhanh chóng đi nếm thử đồ ăn, lần sau chúng ta lại bàn chuyện làm ăn."
Ngược lại, Lưu lão tiên sinh lại phát hiện ra điểm không đúng, nhưng đáng tiếc người ông quen biết là Khương Tri Xuyên, không hiểu rõ về Thương Hoài Nghiên, cũng không tiện nói chuyện về Dịch Bạch Đường với đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương biến mất trong tầm mắt của mình, cuối cùng là tiếc nuối thở dài một tiếng.
Khương Tri Xuyên cười cười: "Lão Lưu nghe tôi nói một câu, nhìn thoáng chút đi, ai cũng biết một đầu bếp tốt đối với khách sạn là không thể thay thế, có điều nếu đã là dòng dõi kia, bản thân với truyền nhân của mình với nhau, nhà người ta tranh đấu cũng như thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta tốt nhất là tự động tránh đi..."
Lưu lão tiên sinh rên một tiếng: "Đừng nói chuyện không đau eo." Một lát sau, lại hỏi Khương Tri Xuyên, "Ông nói thử xem, trong thành phố này có phải đồ ăn Hoài Dương ở chỗ tôi là ngon nhất không?"
Khương Tri Xuyên: "Đúng đúng đúng —— "
Lưu lão tiên sinh có phần ngóng trông: "Ý của vị kia là, tôi nhất định phải cùng với những nhà khác, toàn bộ đều từ chối, như vậy chờ đến khi Dịch tiên sinh loanh quanh chung quanh một vòng trở về, thấy mỗi nơi đều có một bộ dạng giống nhau, nói không chừng có thể sẽ quay lại nhà hàng của tôi cũng nên."
Ngụm trà Khương Tri Xuyên vừa uống suýt chút nữa thì phun ra ngoài, ông ta nghĩ, có cần thiết phải như vậy hay không, cũng chỉ là một truyền nhân mà thôi, đâu phải là vị kia."
Lúc này, canh gạch cua đầu sư tử cũng đã được đầu bếp mang lên.
Hai mắt Khương Tri Xuyên tỏa sáng, cũng không quan tâm vì sao món ăn lại được bản thân đầu bếp mang lên mà không phải nhân viên phục vụ, đầu tiên, ông ta nhìn canh màu nước trà, là một màu trà hoàn mỹ; lại nhìn đến thịt viên, thịt viên hoàn mỹ.
Ông ta xoa xoa tay, vui vẻ nói: "Được rồi, dù sao cũng là truyền nhân của vị kia, để tôi đánh giá thử xem, xem đến tột cùng thì có được - phần điêu luyện của người trong truyền thuyết kia không."
Dứt lời, một ngụm canh lớn đã được cho vào trong miệng, canh trong chén nhỏ đã vơi đi /.
Đầu bếp mang canh ra đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy thật muốn lôi người ra đánh cho một trận: Ngài uống chậm một chút được không, canh hoàng kim này chúng tôi cũng chỉ có nửa nồi thôi, mấy đầu bếp trưởng mỗi người một phần, còn lại cũng chỉ có một phần mang đến đây cho ngài thôi.
Sau đó ——
"A —— a—— a ——!"
Sau khi nếm ra được hương vị, Khương Tri Xuyên kích động đến mức quên mất cách nói tiếng người!
Hối hận lúc này giống như sóng biển muốn nhấn chìm ông ta.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Lưu lão tiên sinh lại tiếc nuối như vậy, hiện tại bản thân mình cũng đang hối hận không thể xuất linh hồn ra khỏi cơ thể, nhanh chóng bay ra ngoài, bay một đường đến trước mặt Dịch Bạch Đường để cản người lại.
Đầu bếp có tay nghề như vậy, cũng không thể dùng từ "Cực kì quan trọng", "Không thể thay thế" để hình dung, rõ ràng cậu ta có thể trở thành hạt nhân linh hồn, thành cột chống trời cho cả một nhà hàng!
Sớm biết đối phương có tay nghề điêu luyện như thế, vừa nãy vì sao bản thân lại không nói lời nào cơ chứ!
Tuy rằng nhà hàng của ông ta không được cục du lịch quốc gia đánh giá sao, nhưng đối với đầu bếp trong nghề mà nói, sao do cục du lịch quốc gia đánh giá có là gì, đó là cấp nghề phục vụ nhà hàng, bản thân đầu bếp trong nghề đánh giá sao mới chính là vinh quang ngành nghề thật sự!
Ông ta, vừa rồi ông ta muốn nói hơn hai câu, là để Dịch Bạch Đường vào làm cho nhà hàng của mình, sao này chẳng lẽ lại không lấy được hay sao?
Trong phút chốc, Khương Tri Xuyên giống như đang nằm giữa hai tầng băng hỏa.
Hối hận chính là hối hận, kích động cũng vô cùng kích động; còn lại là có cả khoan khoái, lại có cả đau khổ.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi ông ta đã có thể cảm nhận được cảm giác và ý nghĩ của Lưu lão tiên sinh!
Quay lại khoảng thời gian vào mấy phút trước.
phần chắc chắn bỗng nhiên phát sinh thay đổi, đặc biệt là sự thay đổi này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình, tâm tình của Dịch Bạch Đường quả thật là đang rơi xuống đáy vực, cho nên ngay cả Thương Hoài Nghiên bên cạnh hắn cũng không có đủ sức lực nghĩ đến.
Một đường không thay đổi sắc mặt, Dịch Bạch Đường cứ thế đi qua phòng ăn của khách sạn, đi đến trước cửa thang máy, vừa định ấn nút thì lại thấy một cánh tay khác đeo đồng hồ vươn đến trước, thay hắn ấn nút cầu thang máy.
Thương Hoài Nghiên đã đuổi kịp từ phía sau.
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn đối phương một cái, không lên tiếng, tâm tình lại càng trầm thấp, không khí chung quanh lại càng trở nên ngột ngạt.
Thương Hoài Nghiên cũng tạm thời không lên tiếng.
Y đứng bên cạnh Dịch Bạch Đường, cùng chờ thang máy với đối phương, đợi đến khi thang máy đến rồi, hai người cùng tiến vào, sau khi có một không gian tương đối riêng tư, Thương Hoài Nghiên lại tiếp tục ấn một nút lệnh xuống tầng ngầm, nói với Dịch Bạch Đường: "Làm sao vậy?"
Không làm sao.
Dịch Bạch Đường mặt không hề cảm xúc nghĩ.
"Vừa rồi tôi nghe lão Lưu nói chuyện, "Vị kia" là ai? Có thể khiến cho khách sạn sao không cho cậu chứng thực tư cách đầu bếp..." Thương Hoài Nghiên hơi trầm ngâm, "Đây là có ý gì?"
Không có ý gì.
Dịch Bạch Đường tiếp tục mặt không hề cảm xúc nghĩ.
Thương Hoài Nghiên còn muốn hỏi Dịch Bạch Đường thêm một số chuyện.
Thế nhưng thang máy đã nhanh chóng đến nơi, sau hai câu, đã đến tầng ngầm, "Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Dịch Bạch Đường ra khỏi thang máy trước, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Thương Hoài Nghiên kéo lại từ phía sau.
Cũng không nói được Thương Hoài Nghiên của giây phút này bị cái gì xui khiến.
Nhưng sau khi kéo Dịch Bạch Đường lại, y lại nhanh chóng ôm lấy người vào lòng, giơ tay giữ lại đầu đối phương, vừa vò tóc đối phương, vừa hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên thái dương của đối phương.
Đó là một nụ hôn thoáng qua.
Sau khi hôn xong, y cũng không thả người ra mà nửa ôm nửa nói: "Không có gì ghê gớm cả, không có chuyện gì là không thể giải quyết..."
Nói xong lại tiếp tục một nụ hôn như vừa nãy.
Liên tiếp hôn nhẹ hai lần thành công, nội tâm Thương Hoài Nghiên quả thật nở rộ một đóa hoa mang tên là vui sướng.
Y nhận ra một điều, Dịch Bạch Đường thật ra không hề bài xích tiếp xúc thân mật với y, e rằng...
Y lại dùng tay xoa nhẹ trên tóc đối phương mấy lần, sau đó ngoài mặt biểu hiện vô cùng quang minh chính đại, bên trong nội tâm lại lén lén lút lút, thật muốn hôn một cái lên khóe mắt của đối phương.
Cây non nhào lên an ủi mình.
Dịch Bạch Đường cho tay vào trong túi, vì nụ hôn của Thương Hoài Nghiên mà híp mắt lại.
Không vui.
Không vui.
...!Thế nhưng hình như cũng không đến mức không vui như vậy (≧▽≦)ツ? Cây non bởi vì đồng tình với mình cho nên mới làm như vậy sao?
Cây non thật sự là một người tốt.
Nếu như được đồng tình có thể tốt như vậy, vậy lần sau có phải mình nên cơ trí một chút, để cho cây non biết được rõ ràng hơn, rằng thật ra mình thương tích đầy người, cần được trợ giúp gấp?
Dịch Bạch Đường rơi vào trầm tư.
Ồ.
...
Ồ.
Vậy mình đây là đang quyết định để cho Thương Hoài Nghiên đùa bỡn bản thân à?!
Đến cuối cùng thì mình đang suy nghĩ gì vậy?
Lẽ nào mình cũng giống như cây non, cũng coi mình như vậy, cũng muốn để cho cây non có thể nở hoa sao?!
Dịch Bạch Đường đột nhiên ý thức được ý nghĩ của bản thân, lâm vào sự sợ hãi tột độ.
Ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm, từ xa có hai mẹ con đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, người mẹ cảm khái, nói với con mình: "Thật là một đôi anh em có tình cảm tốt đẹp, con và anh của con cũng phải giống như bọn họ vậy, hiểu chưa?"
Người con: "Ha ha, anh em tốt? Là bạn gay tốt thì đúng hơn."
Người mẹ: "Con nói cái gì?"
Người con: "Con không nói gì cả, con biết, anh em tốt vừa mới chết.".