Đồng Đồng đến nơi, Lệ Trọng Mưu lái xe ra tận sân bay đón con. Vừa mở cửa Đồng Đồng liền lao vào Ngô Đồng, may có Tư Kì đằng sau túm lấy áo thằng bé.Thấy Ngô Đồng, câu đầu tiên Cố Tư Kì thốt lên là: “Sao lại gầy thế này, chả béo lên gì cả?”
Đồng Đồng mếu máo: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm!”
Câu tiếp theo thì ngược lại hoàn toàn Tư Kì: “Ơ sao mẹ béo lên nhiều thế?”
Vừa dứt câu, Đồng Đồng lại ôm lấy mẹ, song vẫn bị Tư Kì nhanh chóng kéo áo: “Trong bụng mẹ con đang có em bé đấy, Đồng Đồng nên cẩn thận một chút.”
Đồng Đồng ngạc nhiên mở lớn miệng, không thể nào tin nổi. Lệ Trọng Mưu đỗ xe xong đi đến cửa thấy vậy, anh đưa tay khép miệng Đồng Đồng lại.
Đồng Đồng nghiêng đầu suy tư, cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết “À” một tiếng, rồi ngoan ngoãn kéo hành lý của mình vào nhà.
Tới trước mặt Ngô Đồng, thằng bé ngẩng đầu nhìn rất lâu, không kìm được sờ sờ chiếc bụng nhô ra của mẹ.
Vẻ mặt thằng bé rất cẩn thận, rất giống ba nó. Ngô Đồng bật cười, ôm mặt con hôn chụt lên má: “Sao thế? Con không vui à?”
Lệ Trọng Mưu đứng phía sau lặng lẽ nhìn, chỉ thấy nụ cười rạng rỡ của cô trôi vào lòng, anh cũng cười.
Ngô Đồng thấy anh cười, cô giật mình.
Đồng Đồng hơi buồn bã: “Thế không phải cứ nghịch lửa thì em bé xuất hiện luôn ạ? Sao em bé lại ở trong bụng mẹ thế này?”
Thằng bé cau mfy lẩm bẩm khiến Ngô Đồng á khẩu.
Lệ Trọng Mưu bật cười ngắm Ngô Đồng ngẩn ngơ.
Đồng Đồng không nghe được đáp án bèn vứt luôn hành lý, kéo kéo vạt áo Lệ Trọng Mưu: “Mẹ có em bé rồi, con cũng đến đây rồi, ba đừng đi nữa được không?”
Lệ Trọng Mưu nghe vậy thì đưa mắt nhìn người nào đó, anh xoa đầu con trai: “Không phải chúng ta đã thươgn lượng xong lúc ở trên xe rồi sao? Ba có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, xử lý xong ba sẽ nhanh chóng quay về với mẹ con con.”
Nói xong còn không quên quan sát phản ứng của Ngô Đồng. Cô chỉ nắm tay, không nói gì.
Thấy ba mẹ như vậy, Đồng Đồng tự thấy độ tin cậy trong lời nói của hai người lớn khá thấp, bỏ lại một câu “Đáng ghét” rồi bĩu môi bỏ đi.
Cố Tư Kì thức thời đi vào nhà, để hành lý của mình vào góc nhà,ngồi lên sô pha
Trước cửa lúc này chỉ còn lại Lệ Trọng Mưu và Ngô Đồng, anh không dám bước vào như trước, Ngô Đồng nhíu nhíu mày.
Ngay sau đó cằm của cô bị nâng lên, Lệ Trọng Mưu đặt một nụ hôn trên trán Ngô Đồng.
Động tác của anh luôn nhanh nhẹn, không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt. Lần này Ngô Đồng không đẩy anh ra làm Lệ Trọng Mưu ngạc nhiên, vội ho một tiếng: “Anh đi đây.”
“…”
“…”
“Tạm biệt.”
“Thật sự không quan tâm anh định đi đâu à?”
Cô lựa chọn im lặng.
Haiz, người phụ nữ này tra tấn anh nhiều quá đấy – Lệ Trọng Mưu cúi đầu, dùng sức hôn thật sâu, như thể bùng phát hết tất cả những bất mãn anh phải chịu. Đầu lưỡi Ngô Đồng run lên anh mới chịu buông ra. Không nói thêm câu nào, anh xoay người đi thẳng.
Người giúp việc cất hành lý cho Tư Kì, Ngô Đồng rót cho bạn cốc nước: “Sao cậu lại rảnh rỗi chạy đến đây?”
“Chơi với cậu.” Cố Tư Kì uống cạn cốc nước lạnh, “Tất nhiên còn phải kết hợp công tác theo lệnh sếp nữa.”
Không cần nói cũng biết vị “sếp” này là ai. Ngô Đồng không nói gì, Tư Kì thở ra một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sung của Ngô Đồng, đột nhiên bật lên một câu: “Thật là hâm mộ hai người, chiều cao vừa đủ, tư thế hôn nhau đẹp chết đi được.”
Ngô Đồng bị cười nhạo bèn đẩy vai Tư Kì, lúc này cô bạn mới trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Tết âm lịch cậu về Nam Kinh đi.”
“Bụng mình như này nào dám trở về.”
Cố Tư Kì rất hiểu tính tình của ba Ngô, cô gật đầu đồng tình: “Vậy chờ đến tháng năm, sinh con xong đưa cả Lệ tổng của chúng ta về nhận sai là được.”
Lại bị trêu, Ngô Đồng định đứng lên, Đồng Đồng tung tăng chạy từ thư phòng ra, sau một hồi lĩnh ngộ thông tin từ Internet cuối cùng cũng hiểu ra, đến ôm cánh tay Ngô Đồng: “Mẹ ơi là em trai hay em gái ạ?”
Cố Tư Kì cảm thấy thằng nhóc này không đơn giản, không đợi cô kéo áo, Đồng Đồng vô cùng sảng khoái nói: “Tốt nhất là em trai. Chờ sau này Khả Khả về nhà mình thì nhiều con gái quá, thêm một em trai mới công bằng.”
Tư Kì ngồi bên cạnh đã nghe Đồng Đồng nhấc đến cái tên “Khả Khả” nhiều lần, hiện tại thấy Ngô Đồng ngơ ra, cô nàng vỗ vỗ vai bạn: “Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật.”
Vấn đề “em trai” không thấy ai ủng hộ, Đồng Đồng rầu rĩ: “Nếu ba ở đây nhất định sẽ đồng ý phải là em trai.”
Nghe con nhắc đến, Ngô Đồng không nhịn được hỏi: “Ba có nói ba định đi đâu không?”
“Dạ không ạ, ba chỉ bảo phải đi làm việc quan trọng thôi.” Cuối cùng còn bổ sung: “Ba cũng thật là, lâu như thế mà còn chưa dỗ được mẹ.”
Ngô Đồng lơ đễnh không nghe con nói, cô cố gắng hồi tưởng lại đêm qua, Lệ Trọng Mưu nói “một thời gian”, rốt cuộc là bao lâu?
Một ngày, một tuần, Lệ Trọng Mưu vẫn chưa xuất hiện.
Cô bắt đầu mất ngủ.
Có con không thể uống thuốc ngủ, không ngủ được sắc mặt Ngô Đồng ngày càng kém. Cố Tư Kì rất lo lắng, bảo dì giúp việc tẩm bổ cho Ngô Đồng, thỉnh thoảng còn trêu: “Nếu nói cho Lệ Trọng Mưu biết anh ta vừa rời đi cậu liền biến thành thế này, chắc anh ta sướng lắm nhỉ?”
Ngô Đồng vội phản bác: “Không được nói cho ấy ấy.”
Đến lúc đó anh tưởng không có anh cô không sống được, mất mặt lắm…
Sau vài ngày tẩm bổ, Ngô Đồng béo lên rất nhiều, nhưng càng ăn nhiều cô lại càng không ngủ được, chẳng qua thấy mọi người bận rộn vì mình, cô không nỡ từ chối.
Đêm nay, cô lại trằn trọc, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cô bừng tỉnh.
Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng ngoài hành lang yếu ớt lọt vào khe cửa, cô mơ màng ngồi tựa vào đầu giường: “Lệ, Trọng Mưu?”
“…Là con ạ.”
Lúc nhận được câu trả lời, Ngô Đồng cảm thấy hơi thất vọng, bỗng cô nhận ra, mình lại nực cười đến vậy.
Đồng Đồng chạy vào phòng, trèo lên giường: “Mẹ cũng nhớ ba ạ?”
Ngô Đồng không trả lời, nhìn khuôn mặt ngái ngủ của con: “Muộn thế này sao còn chưa ngủ? Con muốn mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe à?”
Đồng Đồng xụ mặt, vỗ ngực nói: “Con là đàn ông, không thèm nghe chuyện cổ tích!”
Ngô Đồng bật cười. Để chứng minh, Đồng Đồng giơ tay lên, gồng mình: “Ba đưa con đến phòng tập gym nhá, mẹ nhìn tay của con đây này – “
Thằng bé khoa tay múa chân khiến Ngô Đồng cười đau cả bụng, đành phải gật đầu lia lịa.
Đêm nay trò chuyện cùng con trai về cuộc sống mấy tháng qua, Ngô Đồng dần chìm vào giấc ngủ.
Thực ra từ khi cô đến đây, thằng bé vẫn hay nói cho cô, nhưng được nghe trực tiếp lại là một cảm giác khác.
Bắn tên, cưỡi ngựa, bơi lội… Đồng Đồng hưng phấn kể lại, trước khi Ngô Đồng ngủ hẳn, cô còn nghĩ không biết anh chỉ có một cơ thể, sao còn có thời gian đưa con lên núi xuống biển như thế.
“…Đến ba còn phải khen con, bảo sau này đưa mẹ đi, con sẽ dạy cho mẹ…”
Nói đến đây, Đồng Đồng dừng lại, thấy mẹ đã ngủ say, thằng nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ cực kì thành công, rón ra rón rén xuống giường đi ra cửa.
Đồng Đồng về phòng của mình gọi điện, đối phương vừa nghe máy, thằng bé liền khoe khoang: “Mẹ được con dỗ đi ngủ rồi nhá!”
Quả nhiên Lệ Trọng Mưu thấp giọng cười: “Đồng Đồng càng ngày càng lợi hại.”
“Thế con có được thưởng gì không?”
Lệ Trọng Mưu đoán chắc con trai lại có chủ ý gì tinh nghích, anh cười: “Nói đi.”
“Ba phải trở về sớm một chút nhé.”
Sau một hồi trầm mặc, Đồng Đồng vội vàng bổ sung: “Du thuyền của ba đến đây rồi, ba không về, không có ai chơi với con.”
Lệ Trọng Mưu không phải không biết con anh mong chờ điều gì. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là buổi sáng ở New York, thời tiết vừa âm u vừa rét lạnh.
Mặt trời ấm áp của anh đang ở châu Úc xa xôi, người phụ nữ và đứa con chưa ra đời của anh không ở nơi này.
“Dạo này ba bận nhiều việc quá, ba hứa với con nhất định sẽ nhanh chóng trở về, được chưa?”
Không muốn để con mình lo lắng, anh chỉ đành giấu giếm mọi chuyện.
Lệ Trọng Mưu hàn huyên cùng con trong chốc lát, dỗ con ngủ xong, anh vừa tắt máy thì nghe tiếng gõ cửa.
Anh liếc nhìn cửa phòng, không cần mời, Lương Kì đã đi vào phòng bệnh: “Lát nữa là vào phòng phẫu thuật rồi, vậy mà anh còn có thời gian gọi điện cơ à?”
Vài ngày không gặp, tiếng Trung của cô nàng tiến bộ không ít, Lệ Trọng Mưu từ chối cho ý kiến về vấn đề này, anh nói: “Sao em lại ở đây?”
“Em cùng Mark tới mà. Anh ấy đi thăm Hướng Kiên Quyết, em tranh thủ sang đây.”
“…”
Anh lười đáp lại, Lương Kì tự thấy hơi mất mặt, cô không cam lòng: “Nếu Mark hoặc là Hướng Kiên Quyết biết anh là người hiến gan, anh đoán xem sẽ thế nào nhỉ?”
“Gigi!” Lệ Trọng Mưu trầm giọng.
Lương Kì bỗng cười: “Yên tâm, em không nói cho họ đâu mà lo. Nếu người hiến tặng là Mark… thôi bỏ đi.”
Đúng là cô gái hư hỏng, nụ cười cũng nham hiểm như vậy, Lệ Trọng Mưu vô thức vuốt ve di động, vẫn kiệm lời như trước.
“À đúng rồi, cái cô Ngô nghiếc gì của anh đâu? Lúc kiểm tra cô ấy không đi cùng, bây giờ anh vào phẫu thuật cũng chả thấy mặt thế?”
“…”
Anh lại im như thóc rồi, Lương Kì bực mình: “Anh nói hay không với em quan trọng, a lô một cái thìm thám tử tư ở Mahattan chẳng đầy ra đấy? Ngay đến chuyện xưa của Hướng Kiên Quyết họ còn moi ra được cơ mà.”
“Đừng nhiều chuyện.”
Cô gái này rất khó đối phó, thích tọc mạch lung tung, gan lại càng to.
Anh có đe dọa cũng chẳng có tác dụng, Lương Kì cười tủm tỉm: “Ôi ôi, em sợ quá sợ quá!”
“…”
Lúc này Lương Kì vô cùng đồng tình với cô Ngô gì gì đó, người đàn ông này tính tình lạnh lùng, ở cùng một chỗ chắc một tí tẹo lạc thú cũng chẳng có.
Cô sa sầm mặt: “Ai cũng nói anh IQ cao, em chả thấy đâu. Người ngu ngốc nhất chính là anh mới đúng. Lệ Chi Trữ đối xử với Mark còn tốt hơn với anh, chờ Hướng Kiên Quyết xuất viện, bọn họ vui mừng đoàn tụ đón năm mới, một mình anh biết làm sao bây giờ?”
Lệ Trọng Mưu bị hỏi bất ngờ.
Khoảnh khắc ấy, trái tim anh đập lên những nhịp đau đớn.
Anh im lặng rất lâu mới trả lời: “Anh quen rồi.”
Lương Kì thấy anh quá mức ngạo nghễ, nhưng ít nhất câu hỏi của cô cũng có hiệu quả. Nhưng nghe anh nói vậy, cô cảm thấy thương thay cho anh.
Ở Wollongong (một thành phố duyên hải thuộc bang New South Wales, Úc) đa phần là Hoa kiều, không khí tết âm lịch khá rộn rã, dì giúp việc, Cố Tư Kì và Ngô Đồng thay phiên nhau nấu cơm. Đây là thời gian cha mẹ và chị gái Tư Kì được nghỉ, sau kì nghỉ này Tư Kì phải về nước. Ngô Đồng ra mở cửa, chỉ thấy có Tư Kì, cô nhìn xung quanh: “Mọi người đâu rồi?”
“Họ đâu được ở đây.”
Thấy Ngô Đồng kinh ngạc, Cố Tư Kì bèn đóng cửa thay, kéo tay cô: “Anh ta không nói với cậu à?”
Cô nàng nói nửa chừng.
“Nói với mình chuyện gì?”
“Căn nhà này anh ta mua lại từ lâu rồi, bất động sản đều đứng tên của cậu.”
Chuyện này quả thật rất phù hợp với phong cách của Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng không khỏi lo lắng: “Anh ấy gây khó dễ với cậu à?”
Cố Tư Kì cười: “Mình mà lại để bản thân chịu thiệt thòi á? Bán với giá cao hơn mức thị trường mấy lần, ba mẹ mình còn sung sướng đi mua nhà mới kia kìa.”
Buổi sáng tổng vệ sinh căn nhà bên cạnh của Lệ Trọng Mưu, thỉnh thoảng có thời gian, Ngô Đồng tiện thể quét tước lại một lần. Chỉ là tiện thể thôi, không có ý gì khác.
Vào nhà của anh mới phát hiện việc cô định làm quả là thừa thãi. Mọi phòng sạch sẽ tinh tươm, đồ đạc sáng bóng, hiển nhiên có người thường xuyên dọn dẹp. Không có việc gì làm, Ngô Đồng đành ngồi lên chiếc sô pha làm bằng da thật màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, Ngô Đồng hơi thất vọng.
Cố Tư Kì đi từ trên lầu xuống: “Sạch thật đấy.”
“…”
“Nhưng mà mình phát hiện.”
Cố Tư Kì đưa cho Ngô Đồng một chiếc hộp, cô mở ra liền giật mình – đó là tờ giấy đăng kí kết hôn của họ.
Mặt hộp được chạm khắc rất tinh xảo, bên trong đựng một chiếc nhẫn kim cương chỉ có duy nhất một đôi trên cõi đời này. Chính là chiếc nhẫn cô làm mất ở quán bar đã từng bị anh ném ra ngoài cửa sổ.
Cố Tư Kì vung vung tờ đăng kí kết hôn trước mặt Ngô Đồng: “Không xem à?”
Gợi lại những kí ức không vui, Ngô Đồng không muốn. Cô chậm chạp không động đậy, nhưng vẫn mở nó ra, cô chỉ dám nhìn thoáng qua.
Hai chiếc nhẫn đều nằm trong đó.
Thiết kế độc nhất từ tay danh gia. Ngô Đồng cẩn thận cầm lên xem xét, chiếc nhẫn nam đã hơi mòn, bên trong có khắc một dòng chữ tiếng anh, là tên của nhau.
“Đặt nó lại trên giường.”
“…”
“Có thể là anh ta để lại cho…”
“…”
“Ngô Đồng? Ngô Đồng…”
“Rất xin lỗi, mất công cậu đi cùng, chúng ta về thôi.” Ngô Đồng phục hồi tâm trạng, vừa nói vừa cầm chiếc nhẫn đứng dậy.
Cố Tư Kì không nói gì theo cô ra về.
Buổi chiều gặp lại, chị gái Cố Tư Kì và cô đưa bọn trẻ đi chơi.
Đồng Đồng thích nhất chạy dọc bờ biển, đến lúc hai người các cô đi ra cửa mới chạy về. Thằng bé mặc quần áo mát mẻ, đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo ba lô, đạp xe đạp, hô lên một tiếng rồi đạp xe đến trước mọi người.
Cháu gái Cố Tư Kì bằng tuổi Đồng Đồng, nhìn thấy thằng bé thì cười rộ lên.
Ngô Đồng bế con ngồi vào xe. Hai đứa trẻ ngồi phía sau trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cô nhóc cúi xuống ngắm nghía chiếc đồng hồ mới toanh của Đồng Đồng. Giọng nói lanh lảnh: “Đây là gì thế?”
“Cái này mình cài thời gian quay ngược. Xem này, còn bốn ngày nữa ba mình trở lại đáy.”
Ngô Đồng ngồi ở vị trí phó lái, một chữ cô cũng không bỏ qua. Cô cười mà không biết, đến khi Cố Tư Kì liếc mắt một cái, cô mới hoàn hồn.
“Cậu ấy, đúng là kì cục.”
“Có đâu?” Ngô Đồng cãi lại.
Cố Tư Kì thức thời nói: “Mình á, chờ thêm bốn ngày nữa thôi, đến lúc đó cái tính khẩu thị tâm phi này để dành cho người đàn ông của cậu hưởng thụ đi.”
Tại thời khắc vui sướng nhất, chẳng ai ngờ được Lệ Trọng Mưu lại thất hứa với con trai.
Bốn ngày, năm ngày… Đến tận đêm Trừ tịch , anh vẫn chưa trở về. Pháo hoa vẽ rực bầu trời, ánh sáng chói lòa như những viên ngọc lấp lánh, Ngô Đồng lại cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Đồng Đồng gọi điện thoại toàn bị chuyển hướng đến quản lí của Lệ Trọng Mưu, năm mới mà tâm trạng không chút vui vẻ.
Tâm trạng cô không tốt, ngày đầu tiên của năm mới gọi điện cho mọi người chúc tết, giọng điệu cũng không quá mừng rỡ. Gọi về nhà suýt chút nữa còn bị mẹ phát hiện.
Đồng Đồng cũng hờ hững nói chuyện với bà ngoại, Ngô Đồng bị hỏi: “Có phải thằng bé bị ốm không?” Sau đó trách móc thêm một hồi.
Đồng Đồng chạy lên trên lầu, Ngô Đồng gác máy ngồi ở phòng khách, nghĩ đến trưa phải đưa Đồng Đồng đến nhà mới của Tư Kì, không biết Đồng Đồng có muốn ra khỏi nhà không – thằng bé chỉ muốn ở nhà chờ ba.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
Cuộc gọi nào cũng là chúc tết.
Ngô Đồng hơi mệt khi phải tiếp chuyện liên tục, chuông reo vài lần cô mới nghe: “Xin chào.”
Đối phương đáp lại bằng tiếng anh: “Excuse me,are you relatives of EricLi? This is. . . . . .” (Xin lỗi bà có phải là người nhà của ông Eric Li không? Đây là…)
Sau này, mỗi khi Ngô Đồng nhớ lại khoảnh khắc đó, thứ cô nhớ rõ nhất chính là sự khủng hoảng đáng sợ.
Cô nghe rõ mồn một người đó nói gì, sự mâu thuẫn xé rách cơ thể Ngô Đồng, không cho cô một con đường sống.
Lệ Trọng Mưu, bệnh tình nguy kịch…
Cô không hề nghe lầm.