Lưu Luyến Ngàn Năm

chương 31: cha?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bernus tỉnh lại giữa trưa ngày thứ hai.

Lúc ấy là Dyers chăm sóc hai mẹ con cô, sau khi cô tỉnh lại Dyers lập tức gửi thư cho Rowena bọn họ, khi đó Snape đang nghỉ ngơi – anh làm độc dược đến hơn nửa đêm, mà Harry ngay ở bên cạnh nhìn anh, đuổi thế nào cũng không đi, bảo cậu ngủ cậu cũng không ngủ, mà ép thì tên nhóc con này sẽ khóc cho anh coi, làm Snape bất đắc dĩ.

Cho đến hơn nửa đêm anh điều chế xong, sau khi anh cho hết độc dược vào bình tên nhóc này chắc chắn anh sẽ không bận nữa mới kéo anh đi nghỉ ngơi, tên nhóc này ngã người cái liền ngủ, Snape biết tên nhóc con này cũng rất mệt, nhưng phải đợi anh làm xong độc dược mới bằng lòng đi ngủ.

Snape bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy ấm áp với hành động của Harry, vì thế anh ôm Harry vào trong ngực, dần dần ngủ.

Sau khi nhận được Rowena thông tri anh vội vàng rời giường rửa mặt chải đầu, Harry ngủ mơ mơ màng màng, dù không tỉnh nhưng kéo anh không cho rời đi, Snape không còn cách nào, chỉ có thể ôm cậu đi qua.

Bernus đã ăn xong bữa sáng, Rowena đang kiểm tra cho cô, Snape mang toàn bộ độc dược đã làm xong tối qua, những thứ này là do Rowena phân phó làm, rất nhiều độc dược bản thân Snape cũng chưa từng nghe qua, nên anh làm xong tìm rất nhiều thời gian đi nghiên cứu.

“Uống những thứ này, có thể lùi thời gian phát tác pháp thuật hắc ám trên người hai người.” Rowena lấy vài loại từ độc dược Snape mang tới, đưa cho Bernus, “Bên kia cậu ấy mình đã cho người tìm hiểu, sau khi các hai người chạy đi bọn họ đuổi theo các cậu ra ngoài, bên kia không có chuyện gì.”

Bernus thở ra một hơi, “Cám ơn cô, tiểu thư Rowena.” Trên thực tế cô nên xưng là nữ sĩ Rowena, vì Rowena đã có một đứa con gái nhỏ nhưng Rowena lại không kết hôn, cũng nói người chung quanh không được gọi cô là nữ sĩ nên đại khái cô là ‘tiểu thư’ duy nhất có đứa nhỏ ở thời đại này.

Nghe được Bernus nói, Rowena lắc đầu, tỏ vẻ cô không cần nói lời cảm ơn, rồi cô hỏi, “Cô có biết làm sao họ tìm được hai người không?”

Bernus lắc đầu, “Anh ấy thu được tin tức nói người gia tộc Gryffindor tìm tới trước vài giờ, sắp xếp tôi và Tina rời đi, nhưng đường bên ngoài bị phong tỏa, dường như có vật phẩm luyện kim thuật ngăn cản chúng tôi độn thổ, nếu không phải anh ấy chống đỡ thì tôi và Tina không trốn thoát được.”

“Bộ tộc Gryffindor gần đây chia làm hai phái, một là Godric, một là do nhị trưởng lão cầm đầu, cho rằng không nên giao hảo với đám phù thủy hắc ám Slytherin, nhưng âm thầm lại cấu kết với gia tộc Black gọi là chính phái. Lần trước Kes âm mưu ra tay với Harry bé nhỏ chọc giận Salazar, cậu ấy diệt Kes, xem ra nhị trưởng lão sốt ruột, bắt đầu hành động rồi.” Rowena đơn giản giải thích chuyện đã xảy ra trong thời gian này, “Vì thế mới ra tay với hai người, Godric đã đuổi hai người đi xem như là một lời gièm pha với gia tộc, nếu thật sự hai người ở trong tay bọn họ thì họ liền có lý do ép Godric thoái vị.”

“Ơ…” Bernus kinh ngạc, “Tộc trưởng ngài ấy ở đâu?”

“Ra ngoài rồi.” Rowena có chút đau đầu nói, “Chính là vì cậu ấy không ở đây nên tâm phúc của cậu cũng không tìm được nhiều và không khống chế được như vậy, mới làm đám người kia gây ra chuyện này.”

“Chúng tôi đã thông tri cho họ, rất nhanh họ sẽ trở về, hai người cứ yên tâm ở lại đây.” Helga khẽ nói.

Bernus gật gật đầu.

Lúc này, một gia tinh xuất hiện giữa họ.

“Chủ nhân tôn quý.” Gia tinh cúi người với Helga, “Tộc trưởng gia tộc Prince đưa thư tới, gửi cho ngài Snape.”

“Tôi?” Snape có hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tộc trưởng gia tộc Prince phái gia tinh tới, yêu cầu gửi thư này cho ngài Snape.”

Snape có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy thư.

Sau đó, họ nhìn thấy chân mày anh cau lại.

“Làm sao vậy, Severus?” Rowena nhìn sắc mặt của anh không tốt, có chút lo lắng hỏi.

“Ngài Alves Prince xin gặp mặt tôi.” Snape nói, “Nghe nói là chuyện của gia tộc Prince.”

“Vậy có liên quan gì tới thầy?” Helga không rõ.

Snape khẽ nhếch môi, sau đó có hơi cứng ngắc nói, “Tôi là máu lai, dòng máu phù thủy chính là gia tộc Prince.”

Sau khi nói xong, anh thấy Rowena bọn họ có chút kinh ngạc mà nhướng mày.

“Cho nên, thầy là đời sau gia tộc Prince?”

“Bọn họ không muốn thừa nhận đời sau như tôi.” Snape châm chọc nói.

“Đây là nguyên nhân thầy bài xích gia tộc Prince?” Mấy ngày này nói tới gia tộc Prince, Severus đều có vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt còn đen hơn trước, hai cô không ngờ Severus lại là đời sau của Prince, mà có vẻ có khoảng cách rất lớn với đối phương mới có thể dẫn tới tình huống hiện tại.

“Không, chính là không muốn có quan hệ với họ mà thôi.” Snape nói.

“Vậy thì thầy muốn đi theo hẹn sao?” Rowena nhìn thư trong tay Snape, hỏi.

Snape nhìn thư,trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Không biết Harry tỉnh lại lúc nào, thấy sắc mặt Snape không tốt cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong ngực nhìn anh.

Thật lâu sau, Snape gật gật đầu, “Đi xem họ có mục đích gì, nếu không về sau họ vẫn sẽ tiếp tục nghĩ cách tìm tôi.”

“Ngược lại thầy rất rõ ràng ý của nhóm Prince.” Helga che miệng cười khẽ.

Snape chưa đáp lại, anh chú ý thấy Harry đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn anh, đáy mắt có lo lắng.

Snape bỗng nhiên cảm thấy cõi lòng rối loạn của mình dường như cứ thế an ổn, anh nhéo nhéo hai má Harry.

“Ta phải ra ngoài một lúc, trò ngoan ngoãn ở lại đây, biết không?” Anh nói.

Harry cái hiểu cái không gật đầu, nhưng tay vẫn chưa buông áo chùng Snape.

“Ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.” Snape nói với cậu.

Lúc này Harry mới gật gật đầu buông áo chùng Snape ra.

Dyers tiến lên dắt Harry đi tới cạnh mình, Snape lập tức đè điểm nổi lên trên thư.

Thư mời này chính là Khóa Cảng, đè lên điểm này có thể chuyển hoán.

Khóa Cảng đưa Snape tới biệt thự Prince, nơi đó, Alves và Phany đã chuẩn bị tốt bữa sáng nhỏ.

“Severus, rất vui có thể đón cậu đi vào biệt thự Prince.” Alves nhiệt tình nói.

Khi mới gặp được Severus, ông cũng không biết tên của đối phương, nhưng không có nghĩa là ông không thể đi tìm hiểu.

Snape lạnh nhạt nhìn ông, gật gật đầu xem như chào hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“A, đừng như vậy mà đứa nhỏ, tôi nghĩ chúng ta nên dùng ít trà bánh trước không phải sao?”

“Không cần,” Snape từ chối, “Harry còn đang chờ tôi trở về, tên nhóc này trong khoảng thời gian gần đây chịu ít sợ hãi.”

Alves và Phany nhìn nhau một cái, chuyện liên quan tới Harry trong nhà đã sớm không còn là bí mật, ngài Slytherin lại một lần nữa vì con trai của mình – dù chỉ là con nuôi – mà giận dữ rất nhiều người đã biết, cũng lại cảm thán nếu không phải tộc trưởng Gryffindor thân hơn người khác, chỉ sợ từ lúc tộc trưởng Slytherin tìm được con nuôi nhà mình thì bộ tộc Gryffindor đã không tồn tại nữa.

Mà có liên quan tới con nuôi của ngài Slytherin, sớm đã khiến rất nhiều gia tộc lùi bước, vốn muốn đánh chủ ý đều dằn toàn bộ xuống đáy lòng.

“A, được rồi.” Alves nói, “Nếu cậu đã kiên trì, nhưng cậu sẽ không để ý ngồi xuống rồi nói chứ?”

Snape trầm mặc ngồi đối diện bọn họ.

Alves rót cho cậu chén trà,

“Severus, tuy rằng hỏi như vậy có hơi đường đột nhưng tôi muốn hỏi, cậu có phải người gia tộc Prince không?” Alves hỏi.

“Vì sao lại nhận ra?” Hai tay Snape giao nhau đặt trên bàn, nhìn bọn họ.

“Viên tháp kia.” Alves có ý chỉ, “Khi không cần thì đồ vật đó chỉ là sản phẩm luyện kim thuật bình thường, chỉ khi dùng chìa khóa mở nó ra mới có thể giúp chúng ta chế tác độc dược, nhưng không ai biết viên tháp còn một công năng nữa, chính là bắt giữ dao động pháp lực cùng loại.” Alves nhìn chằm chằm Snape nói.

Snape chợt giật mình.

“Chỉ có người gia tộc Prince mới có thể sử dụng nó, người trong gia tộc Prince có tuần hoàn pháp lực riêng biệt, mà tuần hoàn pháp lực riêng biệt này khiến chúng ta có thiên phú dị bẩm trong lĩnh vực độc dược.” Prince không có tuần hoàn pháp lực này cũng có thể lấy được thành tựu trên lĩnh vực độc dược, nhưng Prince có tuần hoàn pháp lực riêng biệt này không thể nghi ngờ là có thiên phú ưu dị hơn người khác.

“Severus,” Phany buông chén trà trong tay. “Tối qua cậu đang làm độc dược bên cạnh Harry đúng không?”

Snape gật gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, viên tháp trên người Harry bắt được pháp lực cậu sử dụng khi điều chế độc dược, vì pháp lực của cậu rất gần với tuần hoàn pháp lực gia tộc Prince cho nên chúng tôi cho rằng cậu là người trong gia tộc chúng tôi. Những năm trước đây quả thật gia tộc có vài thành viên đi ra ngoài chưa trở về, không loại trừ có thể họ bị sự cố hay gì đó cho nên chúng tôi cho rằng rất có thể cậu là con rơi của gia tộc chúng tôi, bởi vậy hôm nay mới mời cậu tới đây.”

Snape giật giật môi, rồi hỏi, “Nếu đúng vậy thì hai người định làm thế nào?”

“Nếu đúng vậy…” Vẻ mặt Alves dần dần nghiêm túc, “Gia tộc Prince tuyệt sẽ không để bất cứ thành viên nào lưu lạc bên ngoài, chúng tôi muốn đón cậu trở về gia tộc Prince. Tuy tôi không biết quá khứ cậu đã trải qua chuyện gì làm cậu dường như không tin tưởng vào gia tộc nhưng tôi muốn nói, nơi này mới là nơi thích hợp nhất để cậu phát triển, nếu cậu muốn lên cao thì chúng tôi sẽ trở thành hậu thuẫn cứng rắn nhất của cậu.”

Snape nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Alves, dường như muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.

“Severus, nếu cậu thật sự là đứa nhỏ trong gia tộc, chúng tôi thật sự chân thành đề nghị cậu trở về gia tộc, đương nhiên, nếu cậu không phải thì đối với nhân tài như cậu, gia tộc chúng tôi cũng vô cùng chào đón cậu.” Phany thành khẩn nói.

Snape dường như nở nụ cười, ít nhất Alves thấy khóe môi anh đang giơ lên trên.

Lập tức ông nghe thấy Snape nói, “Tôi từ chối.”

“Vì sao?” Alves hơi kinh ngạc hỏi.

“Gia tộc Prince không phải là nhà tôi.” Bắt đầu từ lúc mẹ của anh bị gia tộc xóa tên, anh đã định trước vô duyên với gia tộc Prince rồi.

“Severus, có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân không?” Alves cau mày hỏi.

“Tôi là máu lai.” Anh nói.

“Cái này thì liên quan gì tới máu lai?” Phany nghi hoặc, “Tuy quan hệ giữa phù thủy và Muggle những năm gần đây vẫn rất không tốt nhưng gia tộc bọn tôi cũng không bài trừ chuyện này. Đối với chúng tôi mà nói, bồi dưỡng nhân tài có thể gặp được trên phương diện độc dược là khát vọng lớn nhất, người đó có hải máu lai hay không cũng không quan trọng.”

“Nhưng, ở thời đại kia của tôi thì quả thật chuyện này cực kỳ quan trọng.” Snape nói, “Một ngàn năm sau, gia tộc Prince tuyệt không thừa nhận một thành viên gả cho Muggle, cùng với kiên quyết không thừa nhận con trai của họ là một thành viên.”

“Ngàn năm… sau…”

Snape dường như cảm thấy sung sướng với Alves hơi mê man giọng điệu trống rỗng, anh cười khẽ một tiếng – dù thanh âm này tràn ngập châm chọc – nói, “Đúng vậy, chính là ngàn năm sau, khi đó gia tộc Prince cũng không nhận ra có một máu lai là sự kiện quang vinh cỡ nào.”

“Những tên chết tiệt đó.” Alves vỗ bàn, “Cũng vì huyết thống mà bài xích một đứa trẻ có thiên phú tuyệt hảo trên phương diện độc dược?”

Vì Snape liếc mắt một cái có thể nhận ra nhân ngư lệ, cho nên Alves kết luận đứa bé này có thiên phú tuyệt hảo trên lĩnh vực độc dược.

Mà hiện tại, tộc trưởng Prince tức giận nghiến răng nghiến lợi với đời sau không thừa nhận Snape, lại trực tiếp bỏ qua sự thật giật mình Snape đến từ ngàn năm sau.

“Thật đáng tiếc,” Snape nói, “Bọn họ xóa tên mẹ từ gia tộc, do đó họ cũng không thừa nhận huyết mạch sau của mẹ, cho nên nói, tôi không cho rằng tôi là người gia tộc Prince, tôi họ Snape.” Dù tôi chán ghét người đàn ông kia và mọi thứ của ông ta.

“Ôi, đừng như vậy đứa nhỏ, chúng tôi cũng biết cậu rất tốt.” Alves xoa đầu nói.

“Không,” Snape ác ý nói, “Hai người không biết, hai người không biết tôi đã làm gì đâu.”

Anh đã từng ra sức liều lĩnh đuổi theo vị kia, do đó mà hại chết tia sáng của anh, anh đã từng phạm phải tội rất nặng, không phải là người tốt mà họ nói.

“Ơ, cái này…”

“Tôi nghĩ trước đó chúng ta đã nói rất rõ, tôi không hy vọng hai người lại đề cập chuyện này với tôi, tôi tới từ ngàn năm sau, sẽ không ở lại đây.” Snape nói, đứng lên gật gật đầu với họ, “Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi phải đi rồi.”

“Severus.” Ngay khi Snape muốn độn thổ tới Hogwarts – Salazar bọn họ đã cho anh đặc quyền ngay khi nghỉ hè bắt đầu, để anh có thể trực tiếp độn thổ tới trường học – Alves gọi anh lại.

Snape nhìn Alves, ý bảo đối phương nói hết.

“Nếu một ngày nào đó, cậu cần giúp đỡ, biệt thự Prince vẫn luôn mở rộng vì cậu.” Alves nghiêm túc nói.

Snape khôg nói gì, trực tiếp độn thổ.

“Em yêu à, anh nghĩ, chúng ta không thể để hậu đại làm vậy được.” Alves bình tĩnh nói sau khi Snape đi khỏi.

“Vậy thì anh yêu, anh muốn làm thế nào?” Phany hỏi.

“Chắc sẽ có biện pháp…” Alves nói, “Đến tột cùng bắt đầu từ khi nào coi trọng huyết thống chứ, xem nhẹ cả năng lực của bọn nhỏ, thời đại Severus sinh ra, chẳng lẽ nhóm phù thủy muốn chạy theo xu hướng tự đóng cửa lại sao?”

“Anh yêu à, chúng ta làm sao mới có thể khiến Severus sau khi trở về đến gia tộc đây? Anh biết không, đứa bé này dường như cũng không phải quá để ý tới gia tộc.”

“A, chúng ta cần phải nghĩ kỹ lại xem.”

Bên kia vợ chồng Prince đang buồn rầu, bên này Snape cũng buồn rầu.

Snape tình nguyện mình trở về muộn một chút. Vậy sẽ không nhìn thấy trường hợp làm người ta cảm thấy đầu óc mình sẽ ngưng trệ.

Khi anh trở về đúng lúc đụng phải Salazar và Godric.

Anh tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ với trạng thái hai người cùng nắm tay nhau.

Nhưng khiến anh khiếp sợ hơn là, khi hai người vừa mới vào phòng hai mẹ con Bernus kia, cô nhóc đột nhiên nhảy dựng lên chạy tới cạnh Godric, ôm chầm lại vui vẻ kêu ‘cha’.

Snape cảm thấy đầu óc mình thật sự trong nháy mắt đó không kịp thời vận chuyển.

Merlin cái gì cũng được, chuyện gì đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio