Thoáng một cái đã mấy tháng trôi qua, Borg dần dần quen có Ryan luôn luôn lắc lư bên cạnh mình.
Tuy rằng Ryan thỉnh thoảng sẽ rất ồn ào, thế nhưng chung quy vẫn tốt hơn chỉ có một mình dưới đáy hồ. Borg đã trên trăm năm mù mịt không thấy ánh sáng mặt trời, hắn cũng không biết ngày tháng thay đổi, cho nên có lúc hắn sẽ rơi vào giấc ngủ liên tiếp mấy ngày liền, nếu không phải Ryan đột nhiên xông đến, trò chuyện cùng hắn, có lẽ Borg sẽ phải đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Mà đối với Ryan, vị thái tử hoàn toàn không hoà hợp với tộc dân tinh linh lạnh lùng này, Borg là người duy nhất có thể giao lưu cùng cậu. Chỉ có đi tới thuỷ lao, cậu mới không trở nên cô độc hơn trong cung điện của vương tộc tinh linh tựa như phần mộ kia.
Mọi người đều biết, trong lục giới không ai có thể so được với năng lực điều khiển hai nguyên tố hệ kim và hoả của long tộc. Sau khi biết rõ điểm này, Ryan cũng chỉ học tập hai loại phép thuật nguyên tố trong thuỷ lao. Vừa có Borg chỉ bảo, cậu có thể làm ít mà đạt hiệu quả nhiều, thêm nữa nếu như Borg lại đuổi cậu đi, cậu mới có lý do chính đáng để cho mình ở lại.
Ryan trời sinh thông tuệ, mà Borg cũng là một vị long tộc có trình độ phép thuật cực cao. Dưới sự giáo dục của Borg, năng lực ngự kim cùng ngự hoả của Ryan tăng nhanh như gió, sử dụng việc luyện tập hai loại phép thuật này ứng dụng đến những phương diện học tập khác, lại khiến tố chất toàn thể của Ryan tăng lên rõ rệt.
Trên tâm trí không nói, chỉ từ năng lực mà nhìn, so với trước đây Ryan càng thêm nhanh chóng tiếp cận danh hiệu “vị vua ưu tú nhất trong lịch sử của tinh linh tộc”.
Ryan cũng không ý thức được sự thay đổi của bản thân, nhưng phụ thân Ed thường xuyên đến kiểm tra việc học tập của cậu lại phát hiện ra điểm này.
“Ma pháp hệ kim của ngươi tiến bộ rất nhiều.” Ed nói.
“Cảm ơn phụ thân.” Rất ít khi được Ed biểu dương, Ryan không khỏi cong ánh mắt. Cậu chú ý tới nét mặt càng thêm lạnh lùng của Ed, vội vàng tháo xuống khoé miệng đang giương lên, cũng giả vờ làm ra biểu tình hờ hững.
“Thế nhưng, sách ma pháp mà ngươi có thể tiếp xúc được trong thư khố không đủ để pháp thuật của ngươi đạt đến trình độ này. Đặc biệt là ma pháp hệ hoả.” Ed nhìn chằm chằm vào hai mắt Ryan, “Là nhận được sự chỉ bảo của ai sao?”
Ryan giật mình, theo bản năng căng cứng nét mặt thờ ơ: “Không có, thưa phụ thân.”
“Ta cần phải nói với ngươi, cơ sở ma pháp cần chính ngươi lĩnh ngộ.”
—— Nhưng đây đã không còn là phạm vi của cơ sở ma pháp.
“Vâng, thưa phụ thân.” Ryan hơi cúi đầu, dáng vẻ một mực cung kính.
“Nhất định phải hoàn thành việc học theo yêu cầu của ta, môn học khác cũng phải như vậy.” Ed nói, “Đây là cách thức giáo dục tốt nhất dành cho các đời thái tử sở hữu tố chất đế vương.”
“Đã rõ, phụ thân.”
“Cứ như vậy đi, ta đi đây.” Ed nói rồi đứng dậy.
“Phụ… Phụ thân!” Ryan cũng vội vàng đứng lên, “Sắp đến lúc dùng bữa, liệu người có thể lưu lại… Cùng nhau dùng cơm.”
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Không có, nhưng mà ——”
“Không cần.” Ed nói rồi đi thẳng ra khỏi tẩm điện của Ryan.
Ed không có nói ra lý do cự tuyệt. Nói cách khác, ông từ chối Ryan, chỉ đơn giản là vì không muốn cùng Ryan dùng bữa mà thôi.
Kỳ thực đây là thái độ bình thường của tinh linh tộc. Khi không có chuyện gì quan trọng cần phải đàm luận trên bàn ăn, đưa ra lời mời cùng dùng bữa như Ryan mới có vẻ hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí của tinh linh tộc.
Ed đi rồi, trong tẩm điện to lớn chỉ còn một mình Ryan. Cậu ngồi bên cạnh bàn tròn giữa tẩm điện, cúi đầu lẳng lặng gảy ngón tay của chính mình. Một lát sau, cậu bỗng dưng đứng lên như không chịu được sự tĩnh mịch như thế này, bỏ bình nhỏ Borg làm cho cậu vào trong túi rồi đi ra ngoài.
Lúc Ryan đi ngang qua cung điện, dọc đường tình cờ gặp phải mấy vị tinh linh, bọn họ cũng không chào hỏi với Ryan, thậm chí cũng không có bất kỳ tiếp xúc bằng mắt nào với cậu. Trên mặt bọn họ phủ đầy lạnh lẽo, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, bước đi lễ độ thoáng qua Ryan. Nắng trưa sáng rỡ chiếu vào trên người, khiến cho mỗi vị tinh linh trông thoáng qua tựa như thần tiên.
Ryan bước nhanh băng qua chủ điện, đi qua hành lang, dọc theo cầu thang xoay quanh cây sinh mệnh mà đi xuống dưới. Hôm nay trời nắng rất đẹp, thế nhưng Ryan một lòng chỉ muốn đi tới đáy hồ, nơi ánh sáng kia không thể đến được.
Borg cảm thấy hôm nay Ryan có chút kỳ quái, dù cậu cũng không có hành động gì khác thường, nhưng xem ra lại giống với tinh linh bình thường —— Đây chính là vấn đề lớn nhất, Ryan không thể nào cũng giống như các tinh linh khác.
“Tại sao ngươi phải nghiêm mặt?” Borg vẩy đuôi.
Dứt lời, Borg cảm thấy nét mặt của Ryan xảy ra một loại biến hoá rõ ràng nào đó. Tuy vẫn là biểu tình không có gì, thế nhưng cơ mặt căng cứng quá chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
“Ngươi nhìn xem, ngươi cũng chịu không được.” Ryan nhỏ giọng nói.
“Ta cũng không phải chịu không được —— Tinh linh không phải đều là như vậy sao?” Borg nghiêng đầu về phía Ryan, “Thế nhưng ngươi làm ra vẻ mặt như vậy liền rất kỳ quái.”
“Vậy à?” Ryan rũ mi mắt.
Một sự yên lặng ngắn ngủi.
“Borg.” Ryan nói, “Ngươi đã biết cách rời khỏi thuỷ lao, tại sao còn muốn ở lại nơi đây?”
“Tinh linh đã nhốt ta nhiều năm như vậy, có thể không lâu nữa việc cầm tù này liền kết thúc. Nếu như lúc này bỏ đi, có thể sẽ lại gây nên chiến tranh giữa long tộc cùng tinh linh, như vậy ta cũng không có cách nào đặt chân vào long tộc.” Borg nhìn Ryan đang cúi đầu đăm chiêu, “Ngươi không sợ sao?”
“Ta?” Ryan ngẩng đầu lên.
“Nếu như ta trốn ngục, tất nhiên là dùng máu của ngươi. Ngươi phải làm sao giải thích với vương tộc?”
“Nếu như ngươi trốn ngục…” Ryan lẩm bẩm nói, “Nếu như ngươi trốn ngục, ta phải làm sao đây?”
“…” Hắc long sững sờ.
“Không thể dẫn ta đi sao?” Đáy mắt Ryan chứa đựng cầu xin cùng khát vọng ươn ướt, “Bỏ ta một mình ở nơi này, ta sẽ sống không nổi.”
“Ngươi đang nói bậy cái gì, người làm sao có thể sống không nổi.” Borg dùng móng cào trên vàng cát, “Ngươi sẽ trở thành tinh linh vương, thống trị tinh linh tộc đến trăm năm. Mãi đến khi ngươi có người nối dõi, ngươi sẽ bồi dưỡng hắn thành một vị vua tinh linh ưu tú giống như ngươi, ngươi là tinh linh tộc vĩ đại nhất ——” Borg còn chưa nói hết lời, Ryan liền đột nhiên đưa hai tay ra, chặn lại mõm rồng của Borg.
“Câm miệng.” Thân thể Ryan không cách nào kiềm chế mà run run. Lông mày của cậu mạnh mẽ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn nhăn thành một cục.
Ryan luôn ngoan ngoãn nghe lời, Borg không nghĩ tới Ryan sẽ nói chuyện một cách hung dữ như vậy với mình. Hắn mở miệng muốn nói, nhưng Ryan đã trực tiếp nhấn miệng Borg xuống bãi vàng cát, dạng chân ngồi trên miệng hắn: “Ngươi muốn ta ở trong phần mộ này mấy trăm năm?” Cậu kề sát vào con mắt của Borg, “Dựa vào cái gì?!”
Borg trầm mặc nhìn Ryan.
Nước mắt của Ryan đã đảo quanh trong hốc mắt, lông mi ngoan cười giữ lấy những hạt lệ, trước sau không để nó rơi xuống.
Borg không nói gì thêm. Trong con ngươi híp lại của hắn chứa đầy thương cảm.
Borg cảm thấy Ryan biết mình muốn nói cái gì. Borg nghĩ Ryan cũng rõ ràng cậu thật sự không cần hỏi ra câu “Dựa vào cái gì”.
Ryan sở dĩ ở đây gào la với Borg, chỉ đơn giản là đang phát tiết bất mãn của chính mình mà thôi. Chờ đến khi Ryan được như nguyện, được Borg dùng phương thức an ủi cậu thích nhất mỗi khi hắn bị cậu làm ồn không được yên tĩnh, Ryan lại có thể trở về trong cái ôm của Borg, lại có thể yên lặng ở trong “phần mộ” kia một lúc —— Cho đến khi bị phụ thân cùng tộc nhân lạnh lùng kích thích, lại một lần nữa khóc sướt mướt chạy xuống đây.
Nếu như Borg đi rồi, còn ai có thể nói chuyện cùng mình đây.
Sau đó lúc cảm thấy cô quạnh, cũng chỉ có thể nằm trên vàng cát mênh mông vô bờ mà hồi tưởng ôm ấp cùng hôn môi của Borg sao.
Ryan cúi đầu thật thấp, cắn môi không nói một lời.
Borg không biết Ryan lại đang khó chịu cái gì, hắn nhìn chằm chằm Ryan một lúc, không nhịn được nói: “Ngươi ngày hôm nay, không có khóc.”
Thật thần kỳ, nước mắt lăn nhiều vòng như vậy vẫn không rơi xuống.
“Phụ thân nói.” Ryan muốn khóc nhưng không khóc nên nấc cụt, “Thân là đế vương, phải thực hiện tốt, hức, biểu hiện của một người cai trị.”
“…” Mắt đỏ đến mức sắp như con thỏ, còn biểu hiện cai trị cái gì. Ed phỏng chừng cũng sẽ bị nhóc làm tức chết đi.
Borg tựa như rất bất đắc dĩ nhún vai xuống. Hắn đưa vuốt rồng nhẹ nhè vỗ trên gáy của Ryan: “Ngươi không khóc, ta làm sao an ủi ngươi được?”
Borg vừa mới vỗ hai lần, Ryan liền đột nhiên duỗi tay ra, cầm thật chặt lấy móng Borg như người chết đuối nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng: “Không an ủi cũng không sao.”
“…” Borg há miệng.
“Chỉ cần lúc ngươi rời đi,” Ryan ngẩng đôi mắt đỏ bừng nhìn Borg, “Mang theo ta.”
“…”
“Borg?”
Borg trầm mặc nhìn Ryan.
Hắn không biết làm sao để trả lời cậu. Bởi vì Ryan cũng rõ ràng nguyện vọng của cậu vốn chỉ là một lời nói suông —— Trong đôi mắt nhìn hắn của cậu hiển nhiên không hề có một tia mong đợi.
Vuốt rồng của Borg nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Ryan, hắn kéo cậu lại gần mình, lúc Ryan rớt xuống hắn đã biến thành hình người, vững vàng khảm Ryan trong ngực mình.
Thời điểm thân thể mềm mại của Ryan thân thiết dựa vào hắn, Borg mơ hồ nghe thấy âm thanh của cái gì đó chui lên từ dưới đáy lòng của bản thân.
Là cái gì đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Thuỵ: Phỏng vấn một chút nào, Ryan ngày hôm nay cậu có khóc không?
Ryan: Không có! Hức!
Thuỵ: Đều khóc đến nấc cục mà vẫn nói là không khóc à ~
Borg: Nước mắt chưa rơi xuống vẫn tính là không có khóc, cô có ý kiến?
Thuỵ: … Tui không dám nha, hức.