Lưu Manh Hóa Idol

chương 30: chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếp điện thoại xong, Dương Ngân Hạ ở một bên che miệng không nhịn được cười, Trương Quang Bảo ở đứng ở đằng kia một bộ mặt nhăn nhó, có chút không biết làm sao, nơi đó có nóng lòng như vậy cha mẹ vợ? Lúc này mới lần đầu nói chuyện điện thoại đã kêu tôi và đàn chị mấy ngày nữa về nhà một chuyến.

Thế này không phải rõ ràng là bố mẹ vợ muốn gặp con rể sao?

Trương Quang Bảo thật sự có chút hối hận, mới vừa rồi làm sao lại kêu lên một tiếng "mẹ" cơ chứ?

Tất nhiên Dương Ngân Hạ sẽ không nghĩ như vậy, chuyện khác không dám nói, Trương Quang Bảo cậu thì tôi vẫn hiểu.

Chắc chắn mới vừa rồi là nhất thời tình thế cấp bách nên gọi nhầm, đáng tiếc là bà mẹ đó của tôi còn tin là thật, la hét muốn gọi con rể.

Nhìn Dương Ngân Hạ tự mình ở bên cạnh hết sức thẹn thùng, dáng vẻ một bên muốn chuyện một bên cười trộm, Trương Quang Bảo cũng biết chuyện này nguy rồi.

Chẳng lẽ qua vài ngày thật sự kêu tôi đến nhà chị sao? Chuyện này vừa xong, lập tức chui ra hai bà mẹ.

Gặp phải Tiểu Mã một lần nữa đã là chuyện ba ngày sau.

Hình như người anh em này chỉ có buổi trưa là có thể online một lát, Trương Quang Bảo đợi anh ta nhiều lần, đã thăm dò ra quy luật này, như vậy có thể phán đoán người anh em này có thể là một người làm công ăn lương, lợi dụng thời gian ăn trưa để lên mạng.

Không cần phải nói, chắc chắn hai người lại dùng miệng lưỡi sắc bén tranh luận một phen, cuối cùng làm cho hai người đều mệt mỏi.

Hỏi thăm tình huống đối phương, Trương Quang Bảo lừa nửa ngày mới lừa ra được một chút xíu tư liệu, gần ba mươi tuổi, cũng là làm âm nhạc, nhưng mà cụ thể là làm gì thì không chịu nói.

Khi Trương Quang Bảo nói cho anh ta rằng mình chỉ học thêm âm nhạc ở trung tâm một thời gian ngắn vào năm cấp ba, biểu hiện của anh ta hơi sửng sốt, nói gì mặc dù nhìn ra được Trương Quang Bảo không được huấn luyện một cách chính thống về âm nhạc, nhưng chỉ học một thời gian ngắn hồi cấp ba thì có thể coi như rất giỏi.

"Ừ, thật ra thì không được huấn luyện âm nhạc một cách chính thống trái lại cũng không được xem là chuyện xấu.

Người xuất thân từ khoa chính quy sáng tác ra tác phẩm đều quy củ, bị trói buộc quá nhiều.

Cậu thì lại tự do, không câu thúc, nghĩ đến đâu là viết đó, âm nhạc như vậy có sức hút một cách đáng sợ hơn.

Haizz, cân nhắc xong chưa, sau này có muốn triển hay ở phương diện này không?"

Trương Quang Bảo ngồi ở đằng kia bật cười lên, tôi chỉ học cấp ba được mấy ngày, còn muốn phát triển ở phương diện này? Anh đừng đùa tôi, ở trên mạng hô hào hai tiếng còn được, phát triển ở phương diện này, làm gì, muốn làm ca sĩ à? Vậy không phải để người ta cười rụng răng à.

"Cũng không thể nói như vậy, cậu chưa được huấn luyện về âm nhạc một cách chính thống, sau này có thể học mà, bây giờ các công ty âm nhạc lớn đều có lớp huấn luyện nghệ thuật chuyên môn, ít nhiều có chút giúp ích, huống chi chỗ đáng quý của cậu chính là không bị trói buộc, người có xuất thân chính quy nhiều hạn chế như vậy.

Haizz, người anh em, tôi nói thật, cậu cho rằng tôi nói đùa sao?" Tiểu Mã nói cứ như thật, Trương Quang Bảo ở bên này cũng sắp cười ra nước mắt.

Ôi chao, mẹ của tôi ơi, lại có người kêu tôi đi ca hát, ha ha, chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều nhỉ.

Anh nói chỉ với tướng tá lưu manh này của tôi, vừa đứng lên đài đã kiếm được bao nhiêu mặt mũi cho tổ quốc xã hội chủ nghĩa kiếm của chúng ta chứ, một tên lưu manh cũng có thể lên đài ca hát, vậy không phải đầy đường đều là Beethoven à, vào nhà vệ sinh cũng có thể đụng phải Pavarotti, ha ha...

Tiểu Mã giống như cũng bị Trương Quang Bảo chọc cười, ha ha cười to nói: "Đúng vậy, coi như tôi chưa nói.

Haiz thật là hâm mộ cậu, xem âm nhạc là trò chơi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.

Haiz, cậu Bảo, sau này thường liên lạc, nếu có tác phẩm gì phải cho tôi xem trước, được không?"

Trương Quang Bảo nhận lời ngay: "Được rồi, không thành vấn đề, con người của anh cũng không tệ lắm, chân thật, không giống có người rõ ràng toàn là bài hát do mình tạo ra, hết lần này tới lần khác giả vờ giả vịt."

Những lời này giống như đưa tới sự chú ý của Tiểu Mã, lúc ấy nói một câu: "Hả? Nghe thấy lời này của anh, có phải là liên quan đến tố cáo tranh giải trên trang web lần này không? Có phải chính là như vậy..."

Trương Quang Bảo tự biết nói lỡ miệng, lập tức nói lại: "Không có đâu, tôi nói là tin tức gần đây được marketing quá trời, chuyện ban nhạc đạo nhái." Dù sao gần đây tin tức truyền thông khắp nơi đều đang lăng xê, ban nhạc nào đó nổi tiếng trong nước đã bị nhận định là đạo nhát, nhân viên chủ chốt lại liều chết không hé miệng, còn cần công ty âm nhạc ra giảng hòa.

"Ồ, như vậy sao? Vậy được rồi, tôi phải công tác, lần sau trò chuyện." Tiểu Mã nói.

Trương Quang Bảo ừ một tiếng, cùng anh nói 886, cũng tắt QQ, bận bịu chuyện của mình.

Hệ thống điện ảnh Vod kia đã làm xong, bây giờ phải lắp đặt hệ thống máy khách, kiểm tra điện ảnh một chút, điện ảnh bom tấn gần đây gần như đều có, còn cố ý sưu tập tất cả hài kịch của Châu Tin Tinh, Lưu Thiên Vương, cộng thêm các tiết mục gameshow khá nổi như 《 tôi đoán 》, 《 Khang Hy 》, hẳn đủ là đủ xem một đoạn thời gian.

Nói tới tiết mục gameshow này, Trương Quang Bảo lại rất có hứng thú, con người anh trời sinh thích tiết mục hài, chẳng những là anh, mấy người anh em của anh đều như vậy.

Giống như game show Đài Loan Thiên vương Hiến ca hát, mỗi kỳ anh đều phải xem, tiết mục gameshow Đài Loan nghệ khởi bước tương đối sớm, đã tạo thành một bộ phương án vận hành thành thục.

Hơn nữa bởi vì một số nguyên nhân mọi người đều biết, tiết mục của bọn họ có hạn chế cũng tương đối ít, người chủ trì có thể phát huy không chịu ràng buộc ở trình độ lớn nhất, tất nhiên theo đó cũng sẽ có rất nhiều đặc sắc, về phương diện này trong nội địa còn kém rất nhiều.

Nhưng mà nghe nói gần đây anh Hiến nhận được lời mời của đài truyền hình trung ương, đảm nhiệm vị trí MC, hy vọng sẽ mang đến cho gameshow trong một chút mới mẻ.

"Chú Trần, quẹt thẻ hết tất cả các máy không có khách đi, con phải cài đặt máy khách." Trương Quang Bảo kêu lên với chú Trần đang ở chỗ quầy phục vụ, chú Trần đáp một tiếng, trở về chỗ ngồi làm việc.

"Anh quản lý quán net, làm gì vậy?" Khi Trương Quang Bảo đang bận rộn, một cô em gái ngồi ở bên cạnh anh hỏi.

Quay đầu nhìn lại, mỗi ngày con bé này đều ngâm mình trong internet, không phải là chơi game đặt bom chính là video call với bạn trên mạng, tướng mạo cũng không tệ lắm, cũng dám ăn mặc, mười bảy mười tám tuổi mặc một chiếc áo không tay thấp ngực, nhìn thấy Trương Quang Bảo nhiều lần không muốn dời ánh mắt.

"Ồ, đang cài đặt phần mềm đây này, sau khi cài, các cô có thể xem điện ảnh miễn phí." Trương Quang Bảo một bên cài đặt phần mềm, một bên trả lời.

"Ồ, thật sự có phim Hàn sao? Tôi thích nhất là xem phim Hàn." Vừa nghe có thể xem phim, em gái đột nhiên hứng thú.

Cậu chủ Trương phim Hàn? Thứ kia có gì để xem, đoạn thời gian có bộ phim tảng lớn gì đó lăng xê nổi tiếng ghê lắm, Trương Quang Bảo bị buộc xem ba tập, rốt cuộc vẫn không kiên trì tiếp.

Phim Hàn, lại đặc biệt là phim thần tượng Hàn Quốc đều chán, mới xem còn cảm thấy mới mẻ, nhưng càng xem càng lộ rõ, nhân vật chính gần như đều là cùng một motip mà ra, biệt là nhân vật nữ chính, sẽ không phải là do cùng một mẹ sinh ra chứ?

Còn cả kịch tình, ông trời của tôi ơi, vai nam chính đều là con trai chủ tịch này, cháu trai này, bởi vì hồi còn nhỏ gia đình có biến cố gì, bị vứt bỏ rồi, sau đó lại tìm ra.

Nữ chính hơn phân nửa là xuất thân bình thường không có gì lạ, lại bị nam chính điên cuồng si mê, có khi cò thêm một tình địch, hai nam tranh một nữ...

Người Trung Quốc chúng ta đã không coi như giải trí mấy trăm đầu rồi mà bọn họ còn mang ra như của quý, hừ.

"Phim Hàn có gì để xem, tôi tấu mấy bộ phim truyền hình trong nước, chờ lát nữa là có thể xem." Trương Quang Bảo thuận miệng nói

Em gái vừa nghe lập tức bĩu môi, nói lầm bầm: "Phim trong nước mới dở ấy, ít ngày trước tôi xem thần điêu bản mới, suýt chút nữa nôn ra, vai nam chính lúc nhỏ cực kỳ thô bỉ, sau khi lớn lên đi, lại cứ như ông già năm mươi, đứng chung với nữ chính giống như là chú của cô ta.

Đúng rồi đúng rồi, còn có thanh kiếm kia, tôi chơi game trên internet không dưới mấy chục trò, ngay cả trong trò chơi cũng không khoa trương như vậy, nói thật, cứ như một tấm ván, toát cả mồ hôi..."

Trương Quang Bảo cười một tiếng, cũng không phản bác lời cô ta, phải nói như thế nào đây? Chuyện ngang trái kinh điển nhất chính là phí nhiều công sức nhất nhưng không được cảm ơn, bạn quay tốt thì người xem nói là nguyên tác viết tốt, không liên quan gì đến bạn.

Quay không được hay, vậy thì nước miếng có thể làm bạn chết chìm, một bộ phim mới ra không tới một tuần, bảo đảm trên internet khắp thế giới đều là bài viết phê phán bạn, tìm các xuyên tạc cảnh quay, phê bình kỹ thuật diễn của nhân vật chính, có người độc ác còn có thể làm ra mấy phiên bản ra cho bạn, làm cho bạn tức chết.

Nhớ trước kia có một người anh em rất có tài, cũng bởi vì nhận mấy phim cổ trang tảng lớn, sống sờ sợ bị bạn bè trên mạng mắng ra giới giải trí, tìm một ngày cưới vợ sinh đứa con nít chơi.

Phim truyền hình trong nước nếu nói về chuyện yêu đương cũng không dễ dàng.

Mặc dù mình không thích phim Hàn, nhưng làm ăn là làm ăn, khách hàng muốn chính là bạn phải làm, lúc ấy Trương Quang Bảo đã bằng lòng sau này tải xuống mấy bộ.

Lúc đó em gái la hét muốn xem mấy bộ kia, Trương Quang Bảo cố gắng bận bịu chuyện mình, cũng không nghiêm túc lắng nghe.

Vẫn bận cho đến quá trưa, cuối cùng đã xử lý xong toàn bộ, điều chỉnh thử, hehe, thành công.

Lúc này kêu khách mở ra thử một chút, xem điện ảnh xem có mượt không, khách đều miệng đầy khen ngợi, chú Trần vui vẻ mặt mày hớn hở, chỉ kém không bế Trương Quang Bảo tung lên.

"Ừ, được rồi, lại đổi mới nội dung điện ảnh của chúng ta đi, chắc chắn có thể hấp dẫn nhiều khách hơn." Trương Quang Bảo lau mồ hôi trên đầu nói.

Chú Trần cũng sảng khoái, vỗ đầu vai Trương Quang Bảo một cái, nói: "Buổi trưa hôm nay đừng đi, chú Trần mời khách, chú kêu vài món thức ăn, cầm một két bia, hai chúng ta uống một trận ăn mừng một lát." Nói xong, cũng không quan tâm Trương Quang Bảo có bằng lòng hay không đã đi ra khỏi quán internet, đến quán ăn đối diện kêu thức ăn.

Trương Quang Bảo cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra vội gọi một cú điện thoại cho Dương Ngân Hạ.

"Đàn chị, buổi trưa tôi không về ăn cơm, ông chủ mời khách, đúng vậy, chính chị đi ăn đi, tốt, vậy thôi." Nói tới chỗ này lập tức cúp điện thoại, ngay khi anh vừa định tắt máy, hình như nghe thấy Dương Ngân Hạ vẫn còn đang kêu anh.

Có phải là có chuyện gì còn chưa nói hết không?

Nghĩ tới đây mà lại gọi một cuốc.

"Đàn chị, có phải là còn có chuyện gì chưa nói?" Trương Quang Bảo hỏi.

Đầu kia Dương Ngân Hạ im lặng thật một trận, lúc này mới lên tiếng nói: "Không có chuyện gì, cậu ăn cơm đi, ít uống rượu một chút, dạ dày của cậu không tốt." Nghe vậy, Trương Quang Bảo ấm áp trong lòng, lúc này mới cúp điện thoại.

Nhưng mà anh luôn cảm thấy Dương Ngân Hạ giống như có chuyện gì muốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại quyết định không nói, là chuyện gì chứ?

Phụ nữ chính là phiền toái, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, hết lần này tới lần khác muốn làm cho cực kỳ thần bí.

Có phải là kinh nguyệt tới, tâm tình có chút phiền não? Không đúng nha, tháng trước cũng không phải là mấy ngày nay mà.

Vậy thì là thời kỳ mãn kinh, xùy, lại càng không đúng.

Suy nghĩ kỹ lung tung một trận, rốt cuộc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, tôi nghĩ những thứ này làm gì? Tôi quan tâm một chút chuyện nhỏ của cô ấy như vậy làm gì? Trương Quang Bảo ơi Trương Quang Bảo, anh có thể đừng bị phụ nữ ăn đến sít sao vậy không, bị thua thiệt còn chưa đủ à? Tình cảm sẽ cắn người!

Đang suy nghĩ thì chú Trần đã bưng một cái mâm lớn đi vào, ôi chao, đúng là chịu chơi, thịt kho, gà Cung Bảo, gà chiên mắm, còn có bia SNOW, bữa này nhưng đủ phong phú.

Chỗ máy chủ chuyên dụng của Trương Quang Bảo có một khu trống, hai người bưng một cái bàn, tựa như bày tiệc rượu.

Trời nóng mà chú Trần lại không cho mở máy điều hòa không khí, quạt trần trên đỉnh đầu xoay két két.

Hai người đều cởi áo, ở trần ra trận.

Mấy ly bia vừa xuống bụng, cảm giác kia thật thoải mái.

Đầu tiên chú Trần còn trò chuyện internet với Trương Quang Bảo, vừa trò chuyện một chút đã hàn huyên tới trên người Trương Quang Bảo.

"Cháu và con bé Tiểu Dương có tính toán gì?" Chú Trần hỏi những lời này rất đột nhiên, hơn nữa giống như cũng không phải là vấn đề mà anh ta nên hỏi, đại khái nhìn ra Trương Quang Bảo có chút kinh ngạc, ông ấy lại bổ sung một câu: "Ồ, chú không coi con là người ngoài, cho nên quan tâm một chút."

Trương Quang Bảo đổ một ly bia, lắc đầu thoải mái.

"Chậc chậc, chuyện này phải nói thế nào đây, con và đàn chị không phải là bạn trai bạn gái, chuyện này không thể xác định mà, haha, cũng không phải là con nên bận tâm." Trương Quang Bảo là nói thật, anh biết chú Trần sẽ không tin.

Quả nhiên chú Trần nhìn anh một cái, ăn một miếng thức ăn, cũng không để ý miệng đầy dầu: "Thằng nhóc con tương lai đừng hối hận.

Chú nhìn ra được cô bé Tiểu Dương này đối xử với con không tệ, phụ nữ tốt cũng không là mỗi ngày đều có thể gặp phải.

Chỉ cần nói đến dì con và chú này, con biết không, năm đó bà ấy là phần tử trí thức cao cấp trong thôn chúng ta đấy, toàn thôn chỉ có một mình bà ấy học xong cấp ba.

Suýt chút nữa thi lên đại học nha!"

Trương Quang Bảo cười một tiếng, xen miệng nói: "Cháu chắc chắn là dì có thể thi lên đại học thì cũng không có phần của chú Trần."

Chú Trần cười hehe, lau miệng: "Vậy cũng đúng, con nói xem chú là một thằng nhóc nghèo, có thể leo lên một bà vợ như vậy còn có thể nói gì? Đừng xem bình thường dáng vẻ của chú tựa như rất sợ bà ấy, dùng lời nói của người có ăn học của bọn con thì đó gọi là tôn trọng.

Phụ nữ, mãi mãi không thể nào so với đàn ông, bây giờ không phải cứ nói nam nữ bình đẳng gì ấy à, nói bậy! Nam nữ mãi mãi không thể nào bình đẳng.

Haizz, con cũng đừng cười, lời này của chú là có căn cứ.

Cháu nhìn xem, người đàn ông trời sinh đã cao tao hơn so với phụ nữ, có đúng hay không? Còn nữa, trời sinh đã thông minh hơn so với phụ nữ, điều này cũng không là chú nói, qua báo chí, nói là trải qua khoa học nghiên cứu chứng minh.

Cho nên đàn ông mãi mãi đều sẽ là người chủ chốt.

Vậy phụ nữ nên làm gì? Lời này thì phải nói lại lại, phụ nữ trời sinh là người yếu, cần đàn ông chúng ta bảo vệ.

Nhưng mà phụ nữ có một điểm mạnh hơn đàn ông chúng ta chính là tỉ mỉ nha, hai người thành một gia đình, nam chủ ngoại nữ chủ nội, người đàn ông ở bên ngoài giành thiên hạ, phụ nữ ở nhà duy trì gia đình.

Cháu chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, không hai lòng, cô ấy tuyệt vọng với con thế nào được chứ."

Nghe ông ấy nói một đoạn dài như vậy, chắc lại muốn khuyên mình cái gì, dứt khoát không cần ông ấy mở miệng, tự mình hỏi rồi.

"Chú Trần à, chính chú nói hết rồi, lại không phải là người ngoài, có lời gì chú cứ việc nói thẳng được, cần gì phải vòng vo chứ?"

Chú Trần cầm đôi đũa trong tay chỉ chỉ Trương Quang Bảo: "Nhóc con à, cái gì cũng có thể để con nhìn ra.

Được rồi, chú nói thẳng đi.

Tiểu Dương thích con, con nên thừa nhận chứ? Cháu cũng thích con bé có đúng vậy không? Vậy còn giấu giếm làm gì, hai đứa vừa ý rồi, góp thành một đôi thôi.

Mấy người trẻ tuổi các con cứ thích chơi thủ đoạn, thật ra thì chuyện tình cảm, nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần hai người các con nguyện ý, a, đúng rồi chồng lên tiếng vợ hưởng ứng, tốt biết bao.

Lượn quanh nhiều vòng như vậy làm gì chứ? Chú nói với con, chú thấy phiền nhất chính là đống nam nam nữ nữ giày vò trong phim ảnh, chơi đùa chết đi sống lại, giống như chẳng hành hạ mấy lần cũng không gọi là tình cảm.

Lời này lúc đầu không nên do chú nói, nhưng chú nhìn cậu nhóc con quả thật cứng đầu quá, không muốn con lại hối hận."

Trương Quang Bảo sợ ông ấy nói thêm gì nữa, giơ lên ly rượu nói: "Nào nào chú Trần, cụng ly một cái."

Chú Trần nhìn anh một chút, chắc anh cũng không nghe vào, dù sao nên nói đều nói rồi, làm thế nào là chuyện của bản thân anh, cũng không nhiều lời, chỉ lo tự uống rượu.

Không thể phủ định là lời nói của chú Trần có đạo lý nhất định, nhưng mà đứng ở lập trường của ông ấy, là lập trường hơn ba mươi năm trước, xã hội đang thay đổi, người cũng đang đổi.

Cây giờ người trẻ tuổi đã không giống như trước nữa rồi.

Người học càng nhiều, cái nhìn đối với sự vật lại càng khác biệt.

Đạo lý này bản thân Trương Quang Bảo cũng biết, nhưng anh cũng biết rằng anh còn chưa tới trình độ mổ xẻ bề ngoài để xem bản chất.

Cho nên anh còn phải giày vò.

Trong mắt anh tình cảm nên giống như là một cuộc tranh tài, có người đang chạy, có người đang truy đuổi, lúc này mới thú vị, một khi kết quả tranh tài vừa ra, chuyện có kết cục, vậy thì không thú vị nữa.

Có ý nghĩa là một quá trình trong đó.

Nhìn chú Trần, hình như có mấy phần say rồi, trong lòng thầm thở dài nói, những chuyện này thì những người sinh ở thời của chú Trần sẽ không hiểu, có lẽ đây chính là cái gọi là khoảng cách thời đại.

"Chú Trần, chú đi lên ngủ một hồi đi, phía dưới có con trông nom, không có chuyện gì." Thấy chú Trần giống như đứng không vững, Trương Quang Bảo khuyên nhủ.

Chú Trần cũng không từ chối, cũng chưa nói gì, lay động thoáng một chút đi lên lầu.

Trương Quang Bảo ăn cơm xong, thu thập đồ vật một chút, cũng đi làm ăn.

Vào lúc này đúng là thời gian ngủ trưa, cũng không có người nào tới lên mạng, len lén mở máy điều hòa không khí ra, không ít khách trong quán net đều nháy nháy mắt cười với Trương Quang Bảo.

Quản lý quán net chính là người tốt, một khi ông chủ không có ở đây lập tức mở máy điều hòa không khí ra cho chúng ta.

Ngồi trước máy tính chuyên dụng của mình ở quán net, xuất thần nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc Trương Quang Bảo chuyển động thật nhanh.

Vừa uống một chút rượu nên đầu óc hơi choáng váng, những lúc thế này có linh cảm tốt nhất.

Lúc này trong đầu anh có hai bóng người bay tới bay lui, cứ như tiên nữ trong phim ảnh, một người tiến đến một người rời đi.

Ai à? Tất nhiên là Dương Ngân Hạ và Trương Ngọc Tâm.

Suy nghĩ một chút cuộc sống lúc trước bên Trương Ngọc Tâm, làm bạn nghịch nước trong sông ở huyện Phù Giang, cảnh sắc trong hồ kia, ánh trăng ngà, mười dặm trường đê đã để lại bao nhiêu ký ức tốt đẹp về thời niên thiếu của bọn họ.

Đáng tiếc là tất cả đều đã trở thành quá khứ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio