Lưu Manh Hóa Idol

chương 34: chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Tiểu Mã cũng online, Trương Quang Bảo nói chuyện vài câu rồi nhắc đến chuyện bài hát mới của mình.

Tiểu Mã vừa nghe Trương Quang Bảo ra tác phẩm mới, lập tức hỏi phong cách gì, nếu như có thể thì cho anh ta xem thử được không.

Trương Quang Bảo dứt khoát đồng ý, gửi phổ nhạc và lời qua đó.

Vừa gửi chưa được ba phút, tiểu Mã đã gửi lại một tin khiến Trương Quang Bảo vô cùng ngạc nhiên.

“Quang Bảo, bài hát này do anh sáng tác?”

Kỳ lạ, rõ ràng là nói là của mình rồi, sao cậu ta còn hỏi vậy? Trương Quang Bảo bày tỏ đó là bài hát của mình viết chưa được năm ngày.

Vì đã hứa với trạm trưởng, phải đăng lên trang web của anh ấy.

Tiểu Mã im lặng hồi lâu, sau đó, anh ta gửi đến một đường link.

Trương Quang Bảo nghi ngờ ấn vào trang web đó, là đường link của liên minh sáng tác âm nhạc Trung Quốc.

Hình như đây là bài hát mới, tên mạng của tác giả là Tiêu Thái Khôi, Trương Quang Bảo không hề quen biết, nhìn thấy lời bài hát cảm giác vô cùng quen.

Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, ấn vào nghe thử.

Vừa nghe thì ngạc nhiên vô cùng! Bài hát này...!sao giống với Tập Nguyệt của mình vậy? Tuy rằng rõ ràng đã sửa đổi nhiều chỗ nhưng tổng thể thì lại giống y đúc bài hát của mình! Trên thế giới không thể có chuyện nào trùng hợp như vậy, vậy thì, chỉ có một khả năng đó là đã bị đạo nhạc.

“Tiểu Mã, cậu có tin tôi không?” Sau một tràng cười lạnh lùng, Trương Quang Bảo hỏi Tiểu Mã.

Tiểu Mã thành thật đáp: “Quang Bảo, nói thật thì, chúng ta quen biết không lâu, vốn dĩ là người ta ra mắt trước, cho dù nói về mặt nào thì bài hát này vẫn là của người ta, nhưng với hiểu biết của tôi về anh thì, tôi tình nguyện tin anh.

Này, anh nghĩ xem, ngoài anh ra thì còn ai biết bài hát này không?”

Trương Quang Bảo nghĩ ngay đến Jay, anh ta là khán giả đầu tiên của bài hát này.

Chỉ có anh ta mới có khúc phổ và lời.

Không phải là người anh em này chứ? Nhưng tên mạng của tác giả đó là Tiêu Thái Khôi mà! Nhìn thấy tác phẩm mình bị đạo, trong lòng vô cùng bực bội.

Trương Quang Bảo lập tức kể hết mọi chuyện ra, bao gồm cả việc anh giúp anh ta sửa bài hát trước đây.

“Tôi nói mà, rõ ràng phong cách của bài hát đó không giống, tôi vẫn luôn nghi ngờ có người động tay động chân, thì ra là anh đã sửa giúp.

Quang Bảo, chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng anh đang ở thế bị động.

Người ta ra mắt trước anh.”

Trương Quang Bảo lắc đầu, biết người biết mặt không biết lòng, con người này, không thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung nữa rồi.

Bài hát do mình sửa đổi giúp mà còn nhận là tự sáng tác, vậy thì thôi đi, bây giờ còn giở trò này, được rồi, coi như là biết anh rồi.

Nếu đã đạo nhạc thì trong tay anh ta cũng có bản thảo, bây giờ đi báo cáo thì cũng không có ích gì, coi như là mình đen đủi đi.

“Bỏ đi, biết ai là được rồi, tôi không truy cứu nữa.

Này, Tiểu Mã, cậu nói xem cách nhìn của cậu với bài hát này đi.” Tức giận thì tức giận nhưng Trương Quang Bảo vẫn muốn nghe cách nhìn của anh ta với bài hát này.

Trước đây có nhắc vài lần với Tiểu Mã, thấy tố chất âm nhạc của người anh em này không tệ, có khả năng là đã được huấn luyện chuyên nghiệp qua.

“He he, Quang Bảo, anh là người nghĩ thoáng nhất mà tôi từng biết đấy.

Được, tôi nói nha, cho dù là phổ nhạc hay lời đều ở mức trung cấp trở lên.

Nhưng, thứ cho tôi nói thẳng, phong cách bài này không hề nổi trội, vẫn đi theo lối nhạc thị trường, để người khác nghe thì được, nếu như lên thị trường thì he he, không thể đoán trước được.”

Trương Quang Bảo nghiêm túc đánh giá lời của anh ta, không có phong cách nổi trội, đi theo lối nhạc thị trường, đây là vấn đề thói quen sáng tác, trong thời gian ngắn rất khó sửa.

Vậy thì, ở cách xử lý chi tiết có vấn đề gì không?

“Ừm, nói vậy thì đúng là ý tưởng rất tốt, nhất là từ, người anh em, tôi phục cậu! Đúng là rất tốt! Về mặt khúc phổ, tôi hỏi chút, anh đã tự hát qua chưa?” Tiểu Mã hỏi.

“Đương nhiên là hát qua, bài hát này là tôi viết cho một người bạn, tôi đã hát cho cô ấy nghe vào hôm sinh nhật cô ấy.”

Hình như Tiểu Mã đoán ra được gì đó, gửi qua một biểu cảm đôi mắt sáng rực: “Hi hi, là bạn gái đúng không? Ừm, như vậy, anh có thể tải phần mềm ghi âm trên mạng, phần mềm ghép nhạc gì đó, ghi lại bài hát này, rồi tự hát, đến khi đó gửi cho tôi, tôi xem giúp anh, được không?”

Trương Quang Bảo nghĩ ngợi, cũng tốt, dù sao cũng để chơi, cứ thử đi, rồi anh lập tức đồng ý.

Nói chuyện với Tiểu Mã xong, Trương Quang Bảo tìm đến QQ của Jay, trong lòng suy nghĩ nên nói gì với anh ta.

Chuyện này không cần nghi ngờ gì nữa, ngoại trừ Jay ra thì sẽ không còn ai.

Người anh em này, làm người không biết điều gì hết.

Trương Quang Bảo nghĩ tới nghĩ lui rồi để lại một câu: “Người anh em, xin tự trọng.” Sau khi để lại câu nói đó thì chặn luôn anh ta.

Sau đó, đi lên mạng tìm phần mềm ghi âm và phần mềm ghép nhạc, rồi tìm luôn hướng dẫn.

May là mình học công nghệ thông tin, học những thứ này cũng không phí.

Chưa đến nữa ngày đã nắm được gần hết rồi.

Môi trường quán net không tốt, anh định về ký túc xá, ghi âm ở máy tính Lý Đức.

Trương Quang Bảo mấy ngày kế đó, khi không có việc gì thì đi xem tình hình của bài hát đó.

Có thể nói là hot vô cùng trên các bảng xếp hạng, bài hát đạo đó có tên là Đêm trăng đã chiếm cả một vùng.

Được rất nhiều đánh giá tốt từ cư dân mạng, nên rất nhanh sau đó đã chiếm đầu bảng.

“Làm người đã có vấn đề rồi còn làm nhạc.” Trương Quang Bảo để lại bình luận cho tác giả.

Đương nhiên, câu này đã bị chìm ngập trong những lời mắng chửi của những người ủng hộ Tiêu Thái Khôi.

Mắng anh ngu ngốc, mắng anh đố kị.

Quá đáng hơn là người tự xưng Đội bảo vệ của Tiêu Thái Khôi lại phân tích tâm lý của Trương Quang Bảo, sau cùng nhận định, tâm lý của Trương Quang Bảo có vấn đề, cần đến bệnh viện chữa trị.

Đương nhiên, Trương Quang Bảo không để ý đến những thứ này.

Anh vẫn tiếp tục làm việc, thu bài hát của mình.

Sau khi thu bài hát xong, anh gửi cho Tiểu Mã, hai người tranh luận không ngừng, đã mấy lần khiến cho Trương Quang Bảo tức giận, cuối cùng trong lúc Tiểu Mã tức giận đã để lộ thân phận người chế tác của mình.

Tuy Trương Quang Bảo sớm đoán ra được người anh em này huấn luyện chuyên nghiệp qua nhưng lại không ngờ anh ta là người chế tác.

Sau khi biết được chuyện này, đương nhiên có lòng muốn thỉnh giáo người ta.

Tiểu Mã cũng rộng rãi nhận lời, không đặt chuyện không vui đó vào lòng, ra rất nhiều ý kiến cho Trương Quang Bảo, thu hoạch lần này của anh rất nhiều.

Trương Quang Bảo nhớ hôm đó là mười một tháng mười, lúc tám giờ tối, cùng Dương Ngân Hạ đi dạo bên ngoài hai tiếng đồng hồ, mệt chết đi được.

Dạo phố cùng phụ nữ là một chuyện khổ sai.

Bọn họ thích đi đến các cửa hàng quần áo, giày, đồ trang điểm, trang sức.

Vừa vào thì mất ít nhất nửa tiếng mới đi ra, nếu như muốn mua thì thôi nhưng vấn đề ở đây là họ không hề muốn mua, chỉ đi vào xem thôi.

Đi từng cửa hàng từng cửa hàng mà xem, Trương Quang Bảo đáng thương, cứ như cái đuôi nhỏ đi phía sau.

Cuối cùng, anh đi không nổi nữa, Dương Ngân Hạ đi vào một cửa hàng, anh ngồi ở ngoài cửa.

Khó khăn lắm mới đợi được bà cô dạo xong, Trương Quang Bảo được thả đi, vội vàng chạy về trường.

“Ôi, mấy anh em, tôi muốn ngủ rồi, mẹ nó, chạy cả buổi chiều, mệt chết đi được.” Trương Quang Bảo tháo giày, nằm lên giường.

Lý Đức đang lên mạng, Lương Cẩm đang đọc sách, Lưu Quyết vẫn không biết ở đâu, chắc là ra ngoài thuê phòng rồi.

Không ai nghe lời Quang Bảo nói, làm cho Quang Bảo hừ lạnh một tiếng rồi xoay người ngủ.

“..., tim tôi như đang say, ánh trăng khuyết đẹp như mày ngài, ánh trăng như nước,...!chữ tình trên thế gian, ngàn năm mấy người hiểu, biết bao lần chợt quay đầu,...” Một tiếng hát quen thuộc vang lên, Trương Quang Bảo còn nghĩ mình nghe nhầm nhưng nghe kỹ lại thì không sai! Đó là Tập Nguyệt của mình!

Vội vàng ngồi dậy mới thấy Lý Đức đang hát! Tôi nói sao mà bài hát của tôi lại có mùi thô thiển ở đây, thì ra là tên nhóc này.

Ể? Không đúng, sao anh ta lại biết bài hát này? Bài này tôi từng hát cho chị Dương nghe, khi đó bọn họ ở xa vậy không thể nào nghe được.

“Lý Đức! Lý Đức!” Gọi tên anh ta liên tục mà anh ta đeo tai nghe, không nghe thấy.

Trương Quang Bảo tức đến mức nhảy lên chiếc bàn ở giữa phòng, tháo tai nghe của Lý Đức, lớn giọng gào lên: “Cậu điếc à?”

Lý Đức bị dọa một phen hú vía, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng màu trắng, bực bội hỏi: “Gì?”

“Cậu hát gì vậy?” Trương Quang Bảo hỏi, Lý Đức lấy lại tai nghe, lầm bầm: “Phí lời, đương nhiên là hát rồi!”

“Sao cậu biết bài này?”

Lý Đức trừng mắt: “Xùy, còn là quản lý mạng nữa không? Ngày nào cũng lên mạng mà không biết? Bài này đang rất nổi, có mấy trạm cho tải về rồi, tôi đang nghe ở QQ163 nè.

Đi ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”

Trương Quang Bảo nghe vậy thì thấy không đúng, lập tức nhảy khỏi bàn, đi đến bên cạnh Lý Đức nhìn thì thấy đúng là trên QQ163, đã được thêm vào các ca khúc thịnh hành, tên là Đêm trăng, người hát là Tiêu Thái Khôi! Nhìn anh ta kìa, mới đây mà đã được QQ163 thu vào rồi! Sau tên ca khúc còn thêm một chữ “Hot” nữa!

“Quang Bảo, sao vậy? Cậu căng thẳng cái gì?” Lý Đức thấy Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm vào màn hình, dáng vẻ rất căng thẳng.

“Bài hát này là của tôi.” Trương Quang Bảo nói.

Đúng là ngạc nhiên, anh vừa nói câu này, hai anh em trong phòng đã há hốc mồm, khó hiểu nhìn anh.

“Bài hát này vốn dĩ là tôi viết cho chị Dương, bị một người bạn trên mạng đạo rồi đổi tên lại.”

Lý Đức nhảy cẫng lên, lớn tiếng nói: “Vậy thì đi báo cáo đi! Mẹ nó, đúng là không có hậu! Nếu biết tên này là ai, tôi sẽ đánh một trận!”

Trương Quang Bảo lắc đầu, thở dài: “Không còn cách nào khác, phổ nhạc và lời của tôi đưa anh ta rồi, anh ta còn bản thảo ở đó, hơn nữa cũng đăng lên mạng rồi, không thể báo cáo được.

Hơn nữa, có chút chuyện thôi, không cần thiết!”

Lý Đức trông còn lo lắng hơn Quang Bảo, giơ tay chỉ vào Quang Bảo: “Tôi nói tên nhóc cậu có phải ngốc không? Biết Dương Thành Cương không? Biết Bàng Long không? Mẹ nó, không phải toàn là đi lên từ mạng sao? Đúng rồi! Đúng rồi!” Đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta lại ngồi xuống, mở trang web ra.

“Cậu xem! Cậu xem!” Lý Đức chỉ lên màn hình, dùng sức kéo Trương Quang Bảo.

Qua đây xem đi, thì ra là tin tức của QQ Tencent, trang giải trí.

“Đêm trăng đột ngột xuất hiện, lượt tìm kiếm Baidu tăng vọt, thu hút rất nhiều sự quan tâm của công ty công ty đĩa hát.”

Ngay đoạn tóm tắt trong tin tức, nói ca khúc thịnh hành mạng Đêm trăng nổi khắp mạng trong vòng một tuần, được truyền bá khắp các trang mạng, trước mắt đứng trong top 50 trên bảng tìm kiếm của Baidu, không thể cưỡng lại được.

Nghe nói có công ty công ty đĩa hát đã bắt đầu để ý đến việc này, không loại trừ khả năng là đang tìm tác giả.

Việc này nói lên điều gì? Nói lên việc có khả năng công ty đĩa hát sẽ ký hợp đồng với tác giả này.

Lạ lùng, bài hát này chưa ra được bao lâu, sao mà truyền đi nhanh vậy? Tuy nói tốc độ truyền bá của mạng rất nhanh nhưng như vậy quá khoa trương rồi, trừ khi có người đang thuận nước đẩy thuyền.

Nghĩ đến đây, Quang Bảo kéo Lý Đức dậy, rồi ngồi xuống mở trang web của liên minh sáng tác âm nhạc Trung Quốc ra.

Vừa nhìn thì đã thấy đáp án.

Bài hát này được đề xuất ở trang Flash, thân là Liêm minh sáng tác của âm nhạc trực tuyến trong nước, lượng truy cập mỗi ngày của trang web này đã lên tới hàng chục triệu.

Ở vị trí nổi bật trên trang như vậy, với đề xuất quy mô lớn của Flash, đạt được hiệu quả này cũng là điều hiển nhiên.

“Quang Bảo, cậu xem, buổi tọa đàm!” Lý Đức chỉ vào một hàng trên màn hình rồi nói, anh nhìn rồi thì ra là trang web này sắp xếp buổi tọa đàm cho tác giả Đêm trăng, mời tất cả cư dân mạng cùng tham dự, thời gian là tám giờ tối.

Nhìn thấy thời gian trên bản nhiệm vụ, tám giờ hai mươi, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi.

“Quang Bảo, tên nhóc này, đúng không?” Lý Đức hỏi, Quang Bảo gật đầu.

Lý Đức hừ một tiếng, vỗ bàn nói: “Giao cho tôi, xem ông đây xử lý tên ngốc này làm sao! Mẹ nó, đạo đến trên đầu mình rồi!”

Tám giờ rưỡi, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu, Quang Bảo ấn vào liên kết, vào phòng trò chuyện.

Trên trang có không ít người đang đợi trong phòng trò chuyện, chỉ có MC và khách mời chưa đến.

Cánh còn chưa cứng đã học cách kiêu ngạo rồi.

Nhân vật chính không đến nên mọi người bắt đầu bàn luận với nhau, chủ đề quay xung quanh bài Đêm trăng này.

Có người nói, bài hát này không thua bài Chuột yêu bãi phân năm đó là bao, cho dù là nhạc hay lời cũng thuộc hạng thượng thừa.

Có người nói, bài hát này chỗ nào cũng tốt chỉ là hát vững quá nên cảm thấy thiếu chút gì đó.

Đột nhiên nhảy đâu ra một tên nhóc mắng: “Tất cả người mắng Tiêu Thái Khôi đều ngu ngốc, mẹ nó, quá ngốc, đại ngốc! Ha ha...” Dù sao thì cũng náo nhiệt lắm.

“Đến rồi, đến rồi!” Có một người báo tin, thì ra là Tiêu Thái Khôi và MC cùng vào phòng trò chuyện.

“Xin chào các bạn, rất vui được mời tác giả của Đêm Trăng, tác giả Tiêu Thái Khôi đến đây hội họp cùng chúng ta, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.

Hi vọng mọi người nhiệt tình đưa ra những câu hỏi, nhưng xin tôn trọng thứ tự và dùng từ lịch sự.” MC dùng micro nói với mọi người.

“Xin chào mọi người.

Tôi là Tiêu Thái Khôi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho Đêm trăng.” Một giọng nam vang lên, khỏi phải nói, nhất định là Jay.

Lý Đức thấy tên đầu sỏ xuất hiện thì sớm đã không còn kiên nhẫn, muốn nhảy ra mắng nhưng bị Trương Quang Bảo giữ lại.

“Ồ, ban đầu khi sáng tác bài nhạc này tôi đã xem một bộ phim cũ, là bản Lương Chúc của Ngô Dương.

Khi đó quá xúc động và bất chợt có linh cảm nên viết ra bản thảo bài Đêm trăng, sau đó sửa đổi nhiều lần mới cho ra bản như hôm nay.

Xùy, nói râu ông nọ cắm cằm bà kia, cố ý ra vẻ cao siêu.

“Mẹ nó, chém gió!” Lý Đức vừa mắng vừa gọi 999 nối máy với MC.

Sau đây, cư dân mạng gửi tin nhắn hoặc gửi tin nhắn âm thanh để chúc mừng hay đặt câu hỏi cho Tiêu Thái Khôi, có rất nhiều vấn đề về chi tiết, Tiêu Thái Khôi đều không trả lời được nhưng đều được MC hóa giải hết.

Cuối cùng, Lý Đức muốn nối máy.

Người anh em này rất kích động, cầm tai nghe lên gào: “Tôi**! Nhóc con, đạo nhạc của người anh em tôi! Ông đây trù èo hết mười tám đời họ hàng của mày! Một tay ông đây cầm bom nổ, một tay cầm bom khói, nổ mày ra thành trăm mảnh! Năm mươi sáu dân tộc, năm mươi sáu cây súng, năm mươi sáu người đàn ông cùng ** mẹ mày!...”

Vốn dĩ Trương Quang Bảo rất tức giận nhưng nghe Lý Đức nói vậy, không kìm được cười, lời này mắng cũng mắng xong rồi, đã bị đá ra khỏi phòng trò chuyện.

Lý Đức vẫn chưa biết chuyện, vẫn ngồi đó mắng liên tục.

“Được rồi, bị đá ra rồi.” Trương Quang Bảo cầm micro trong tay Lý Đức cười nói.

Lý Đức như hận thù chưa hết vẫn mắng tới tấp.

Đổi tài khoản khác vào lại, bây giờ trong phòng đều đang lên án Lý Đức bảo vệ cho Tiêu Thái Khôi.

Tức giận cũng như không, bọn họ không biết chuyện.

Trương Quang Bảo kiên nhẫn đợi tiếp tục bật mic lên, anh nhất định phải nói chuyện với Jay một lần, nói với anh ta nên làm sao làm người.

Trương Quang Bảo còn chưa bật mic lên thì đã có một người anh em nào đó lên tiếng thay anh: “Bạn à, tôi nghe một lời đồn, nói anh không phải tác giả của bài hát này, do ăn cắp mà có được, xin hỏi có chuyện này không?” Trương Quang Bảo không nghĩ cũng biết đó là Tiểu Mã.

Tiêu Thái Khôi không trả lời, Tiểu Mã đang bị MC đá khỏi phòng.

Xem ra, bên trang web rất bảo vệ anh ta.

Cuối cùng, đến lượt Trương Quang Bảo, Lý Đức nóng lòng muốn thử lại bắt đầu mắng, Trương Quang Bảo chỉ có thể bịt chặt micro.

“Tiêu Thái Khôi, tôi biết anh là ai, anh cũng biết tôi là ai, chuyện thì tôi không nói rõ ra, tôi chỉ khuyên anh một câu, làm người phải có hậu.

Đừng lấy tín nhiệm của người khác ra đặt cược, muốn làm tốt nhạc phải học cách làm người trước.”

Kết quả là Quang Bảo cũng bị đá khỏi phòng, khi vào lần nữa thì không vào được, IP đã bị chặn.

Vốn bị ăn cắp đã bực lắm rồi.

Thân là Liên minh sáng tác, nên công bằng, phải cung cấp cho người yêu âm nhạc một nền tảng tốt.

Bây giờ làm vậy không khác nào tự tuyệt đường lui.

Phải tìm trạm trưởng nói mới được, bài hát không còn cũng không sao, Trương Quang Bảo không muốn mất đi nền tảng này..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio