Lưu Manh Hóa Idol

chương 58: chương 46-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Cảnh ngừng khóc, vẫy tay với Trương Quang Bảo: “Anh cúi xuống chút, tôi có lời muốn nói.”

Trương Quang Bảo do dự rồi cúi đầu xuống.

Cúi đến có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Cảnh và có thể cảm nhận được hơi nóng trên người cô ấy luôn, Trương Quang Bảo không kìm được mà đứng núi này trông núi nọ.

Lúc này, Triệu Cảnh nhanh như chớp hôn lên mặt Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo sững người, ngây ngốc nửa ngày cũng không có phản ứng.

Sau khi Triệu Cảnh hôn xong, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng lại nhoẻn miệng cười.

Làm cho Quang Bảo dở khóc dở cười, ban nãy khóc liên hồi mà bây giờ đã cười? Haiz, con nhóc này thật khiến người khác khó đoán.

Anh bất lực lắc đầu rồi cười khổ: “Được rồi, khóc cũng khóc xong rồi, hôn cũng hôn rồi, mau thay quần áo đi, tôi đợi cô ở ngoài.

Nếu như cô không nghe lời, sau này tôi không chơi với cô nữa.”

Lần này Triệu Cảnh ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu, Trương Quang Bảo cười đi ra khỏi phòng.

Trương Quang Bảo sờ nơi mà Triệu Cảnh hôn lên, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, con nhóc này thẳng thắng đến đáng yêu, hình như không đề phòng mình chút nào, có câu nam nữ thụ thụ bất thân, hình như cô ấy không hề coi mình là bạn khác giới.

Lần trước ở trong phòng của quán net, cô ấy trong chốc lát đã ngồi vào lòng mình, tuy rằng để chọc tức Trương Ngọc Tâm nhưng cũng khiến mình mất mặt vô cùng, em trai nhỏ không hiểu chuyện...

Đột nhiên anh lại nhớ đến lời của Lý Đức đêm đó: “Cậu dám bảo đảm cô ấy không thích cậu không?” Nhìn mấy hiện tượng này, nếu như là người bình thường thì có thể chắc chắn là thích mình rồi.

Nhưng Triệu Cảnh thì khác, cô ấy là một con nhóc hoạt bát, phóng khoáng hào sảng, có lẽ không giống với lời Lý Đức nói.

Anh tự trấn an mình, rồi thấy yên tâm hơn nhiều.

Triệu Cảnh thay quần áo xong thì đi ra, có thể nhìn ra cô ấy đã cẩn thận trang điểm, chải tóc xong hết rồi, còn tô son dưỡng nhưng vẫn không che được đôi môi tái nhợt.

“Được rồi, đi thôi.” Triệu Cảnh ôm lấy cánh tay Trương Quang Bảo rồi cười nói, không còn trạng thái giống như ban nãy.

Trương Quang Bảo lắc đầu, mặc cho cô kéo mình xuống lầu.

Đi qua cửa ký túc xá, Trương Quang Bảo trả lại hộp đồ nghề cho bác gái và cảm ơn lần nữa, Bác gái thấy nụ cười hạnh phúc của Triệu Cảnh thì yên tâm rồi, bình thường con nhóc này rất kính trọng mình, tuy rằng tính tình thẳng quá nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.

“Triệu Cảnh, giờ vui rồi nha, anh trai đến thăm con rồi.” Bác gái cười ha ha.

Triệu Cảnh mơ hồ, anh trai gì? Anh tôi đang ở thị trấn Xạ Hồng mà.

Trương Quang Bảo thấy vậy thì vội vàng cảm ơn bác gái rồi kéo Triệu Cảnh đi.

“Anh trai gì? Anh tôi đến rồi à?”

“Đừng nhiều lời, tôi chính là anh cô!”

Đến bệnh viện, Trương Quang Bảo bận trước bận sau, lấy số, lấy thuốc, trả tiền, đến cả mẹ còn chưa hầu qua nữa.

Bực nhất là còn bị bác sĩ mắng một hơi, nói gì mà bạn trai không có trách nhiệm, bạn gái bệnh đến vậy rồi mới đưa đến viện.

Trương Quang Bảo còn không cãi được, chỉ có thể nhận sai.

Khi tiêm thuốc, con nhóc đó kêu gào như heo bị giết ở trong phòng tiêm, Trương Quang Bảo nghe mà cau mày.

Khó khăn lắm mới xong, Trương Quang Bảo muốn đưa cô ấy về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng cô ấy thì hay rồi, không về, cứ bắt Quang Bảo đi dạo cùng cô ấy.

Nếu như bạn không chịu, cô ấy sẽ ngồi ngay trên phố, thu hút sự chú ý của người qua đường.

Trương Quang Bảo bất lực, chỉ có thể đồng ý.

Ở đây, tôi muốn nhắc nhở các đồng bào nam, kiên quyết ngăn chặn phụ nữ dạo phố.

Bởi vì, đây là một việc tương đối đau khổ, phụ nữ dạo phố, không nhất định phải mua đồ.

Bọn họ chỉ muốn nhìn thấy cửa hàng quần áo, cửa hàng giày, cửa hàng túi xách, trang sức,...!Chắc chắn sẽ vào xem không ngừng, thật ra cô ấy không hề muốn mua.

Xem hết nơi này đến nơi khác cho đến khi đau chân còn không chê mệt.

Đợi khi muốn mua đồ thật lại lựa nửa ngày, cái này không vừa ý, cái kia cũng không vừa ý, cuối cùng cũng vừa ý thì lại chê mắc, y như mấy bà cô trên chợ vậy, mặc cả, tôi qua cô lại, còn lợi hại hơn cả nhóm đấu khẩu Nho giáo của Chu Cát Lượng.

Đàn ông là đau khổ nhất, đi dạo cùng thì không có hứng thú, đợi bọn họ vào một cửa hàng, mình ở bên ngoài đợi, chờ đợi là cả một quá trình.

Những ai chưa trải qua cảm giác buồn chán, đau khổ đó thì không thể hiểu được.

Làm đàn ông thật mệt.

Triệu Cảnh mua không ít đồ, thức ăn có, quần áo có, thậm chí có cả vài bộ đồ của đàn ông, thật không biết cô ấy muốn làm gì.

Hai chân của Trương Quang Bảo đã không đi nổi nữa rồi.

Cuối cùng, đợi cô ấy mua xong, cứ nghĩ là có thể về được rồi.

Không! Còn phải đi ăn gà rán!

Trời ơi, đất ơi, cứu tôi đi.

“Nhóc lưu manh, nè!” Trong cửa hàng thức ăn nhanh, Triệu Cảnh đưa mấy chiếc túi qua.

Trương Quang Bảo đang không có tinh thần nhai một đống rác tây, nghe vậy thì ngơ ra, nhận mấy chiếc túi đó thì thấy đều là quần áo mới mua.

“Đây là sao?” Trương Quang Bảo không vui, đưa lại cho cô ấy.

“Tặng anh đó, anh đến thăm tôi, mua nhiều đồ cho tôi, còn đi bệnh viện cùng tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn anh đàng hoàng rồi.” Triệu Cảnh nói như việc đương nhiên.

Đối với cô ấy, người ta giúp mình, cho mình chút lợi ích thì mình nên đáp lại.

Như đi ăn nhà hàng phải trả tiền vậy, chuyện bình thường thôi.

Nếu như không phải Trương Quang Bảo sớm biết tính cách này của cô ấy thì đã nổi trận lôi đình rồi.

“Triệu Cảnh, tôi hỏi cô, cô nghĩ bạn bè là gì?” Trương Quang Bảo nghiêm túc hỏi.

Triệu Cảnh hơi mơ hồ, rõ ràng, cô không hiểu rõ lắm về khái niệm bạn bè.

Nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáo: “Bạn bè là...!là...!là như chúng ta đây.”

Trương Quang Bảo cười, đẩy chiếc đĩa trước mặt một cái: “Trước khi cô tặng đồ cho tôi, chúng ta còn là bạn bè đúng nghĩa, nhưng mà bây giờ hơi khác rồi.”

Triệu Cảnh buông đồ trong tay xuống, hơi ngạc nhiên nhìn Trương Quang Bảo, cô ấy không biết sao đột nhiên nhóc lưu manh này lại tức giận.

Là mình đã làm sai gì sao?

Trương Quang Bảo không nỡ nhìn bộ dạng này của Triệu Cảnh, lắc đầu nói: “Đừng căng thẳng, tôi không có ý đó, chỉ là muốn nói với cô, bạn bè thật sự, không phải như vậy, tôi đến thăm cô, đi bệnh viện cùng cô, chỉ là xuất phát từ danh nghĩa bạn bè, không phải vì đồ của cô.

Giữa bạn bè với nhau nên giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau, còn về tình cảm thì không phải dựa vào bất kỳ cơ sở vật chất nào, cũng không cần báo đáp, hiểu chưa?”

Triệu Cảnh suy nghĩ một hồi nhưng vẫn lắc đầu không hiểu.

Trương Quang Bảo thở dài, lại nói: “Nói trắng ra là, tôi giúp cô, cô tặng quần áo cho tôi là xem thường tôi, hiểu chưa? Vì không phải cần mấy thứ này mà giúp cô, chỉ là vì chúng ta là bạn bè.”

Triệu Cảnh ồ một tiếng, hình như hiểu ra rồi, cầm túi quần áo đứng lên, ngó qua ngó lại rồi đột nhiên đi đến bàn của một đôi tình nhân bên cạnh.

Triệu Cảnh cầm túi trong tay ngồi xuống trước mặt người nam đó: “Đây, tôi tặng quần áo cho anh!” Trong lúc đôi tình nhân đó đang ngơ ngác thì Trương Quang Bảo lao qua đó kéo Triệu Cảnh về.

“Tôi nói đầu con nhóc cô có vấn đề à? Vẫn chưa hiểu ý của tôi!” Trương Quang Bảo bắt đầu sầu não.

Triệu Cảnh nhíu mày: “Không phải nói giữa bạn bè không thể như vậy sao? Tôi không phải bạn anh ta, thì tôi có thể tặng quà cho anh ta rồi.”

Trương Quang Bảo thật sự cạn lời, anh cầm mấy chiếc túi đó qua rồi móc ví ra hỏi: “Dùng hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cô.”

Triệu Cảnh nghịch ngợm cười: “Hi hi, anh vẫn muốn có đúng không?”

“Nói bậy, này, tôi nói cô...!Thôi đi thôi đi, nhất thời không thể nói rõ với cô được, đây là ba trăm tệ, nhiều hơn thì anh đây cũng không có, coi như là tôi xui xẻo đi.” Trương Quang Bảo móc ba tờ tiền trong ví ra đưa cho cô ấy.

Mẹ nó, trong ví chỉ còn mười mấy đồng thôi, tháng này còn mấy ngày, phải ăn cháo ăn bánh bao qua ngày rồi.

Khi Trương Quang Bảo lấy ví ra, Triệu Cảnh nhìn trộm, ôi, ba trăm tệ.

Còn giả bộ gì chứ.

Khi đó, cô từ chối tiền của Trương Quang Bảo, nói: “Vậy đi, quần áo này là do tôi mua, tặng người khác thì anh không cho, vậy anh cầm đi rồi đợi anh có lương mà tôi cần quần áo thì anh mua cho tôi, được không?”

Trương Quang Bảo trong lúc bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sao mà gặp con nhỏ điên này vậy trời.

Mọi thứ đều là quả báo, ban đầu ở quán lẩu ở thị trấn Xạ Hồng mình đã chọc vào cô ấy.

Bây giờ xoay vần lại, đúng là quả báo, hazz...

“Nhóc lưu manh, khi nào chúng ta gặp nhau nữa.” Triệu Cảnh đứng trước cổng ký túc xá, lưu luyến hỏi Trương Quang Bảo.

Đang nói gì vậy trời? Đâu phải là sinh ly tử biệt đâu, Trương Quang Bảo cười nói: “Cô muốn gặp tôi thì lúc nào cũng có thể...” Đột nhiên anh ngừng lại, mở lời như vậy, nói không chừng ngày mai cô ấy lại chạy tới.

Làm sao thì cũng phải để ý đến tâm trạng của chị Dương, tuy nói mình trong sạch, trung thành có trời đất chứng giám, nhưng tình ngay lý gian, sau này ít gặp thì tốt hơn.

“Ồ, gần đây đang bận tốt nghiệp, chắc là không rảnh.

Sau này rồi nói, mau đi vào, cẩn thận đừng để lạnh.”

Triệu Cảnh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo rồi chậm rãi hỏi: "Anh không muốn gặp tôi?"

Trương Quang Bảo cười khổ: "Sao có thể?"

Trương Quang Bảo buồn phiền vô cùng, trước giờ đều là mình dò xét sắc mặt của người ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện một con nhỏ điên, trên mặt mình viết gì cũng không giấu được cô ấy, không được, phải giả vờ cho giống, sau này phải chú ý mới được.

"Thật ra…"

"Tôi sẽ không tha cho anh đâu!" Triệu Cảnh hung hăng nói câu này xong, quay đầu chạy về ký túc xá.

Trương Quang Bảo ngớ người ở đó một hồi, không tha cho tôi? Tôi đắc tội với cô à? Con nhóc này, nói gì vậy? Bất lực lắc đầu, cảm thán năm nay không may mắn, Trương Quang Bảo quay về trường.

Chiến dịch hoạt động cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến cúp Tiểu Cường đợt đầu tiên, đúng là khiến Trương Quang Bảo mở rộng tầm mắt.

Hai ngày nay, chỉ cần bạn lên mạng, chỉ cần bạn mở trang chủ thì quảng cáo sẽ xuất hiện khắp nơi.

Cho dù là trang web lớn, nhỏ với các loại quảng cáo như quảng cáo pop – up, quảng cáo Flash, quảng cáo văn bản nhìn mà hoa mắt.

Vậy còn chưa là gì, nghe nói, ban tổ chức nhận được ủng hộ của các nhà điều hành game trực tuyến lớn như Kingsoft, Shanda, NetEase, Sohu, và The Ninetown đều đã quảng cáo trong game cho cuộc thi này.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử mạng của Trung Quốc.

Hầu hết những người lên mạng đều chơi game, như vậy, tiếng tăm của cuộc thi này tăng lên nhanh chóng.

Ngày mười tám tháng mười một, trang web chính thức của cuộc thi lần này đã mở, xem ra bữa tiệc âm nhạc trực tuyến lần này rất thành công.

Trong lúc Trương Quang Bảo thán phục sự thần thông quảng đại của ban tổ chức thì cũng suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho ban tổ chức bỏ nhiều tiền ra để tổ chức bữa tiệc âm nhạc trực tuyến lần này? Chỉ là muốn tìm kiếm tân binh sao? Dù sao trên mạng cũng không phải truyền thông truyền thống, nổi lên ở trên mạng thì trong cuộc sống thực cũng chưa chắc có người ủng hộ.

Mấy trang web thương mại này, nếu như không có lợi ích thì không ai làm đâu, tin rằng ban tổ chức cũng có ý đồ khác.

Nhưng mà những thứ này, không phải thứ mình nên suy nghĩ.

Bây giờ việc nên làm là sáng tác bài hát cho tốt, nhất định phải khiến người khác kinh ngạc trong cuộc thi này.

Hôm nay, Trương Quang Bảo đi làm, vừa bước vào quán net thì phát hiện không đúng.

Chú Trần cũng đến rồi, đang đứng ở quầy phục vụ hút thuốc, Khánh Minh cũng không đi nghỉ ngơi, ngồi ngay quầy phục vụ, cúi đầu không nói.

Trần Lĩnh Liêm ngồi trước một cái máy và chơi game.

“Chú Trần, đến rồi à.” Trương Quang Bảo nhiệt tình chào hỏi.

Chú Trần ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.

Trương Quang Bảo ngạc nhiên, chú Trần sao vậy?

“Khánh Minh, sao không đi nghỉ đi?” Trương Quang Bảo đi qua, vỗ vai cậu ta rồi hỏi.

Khánh Minh không ngẩng đầu lên, im lặng ngồi đó.

Kỳ lạ thật, hôm nay mọi người sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

Nhìn thấy cảnh này, hình như Khánh Minh xảy ra chuyện gì đó, nghĩ đến đây Trương Quang Bảo lập tức quay đầu nhìn Trần Lĩnh Liêm.

Trùng hợp, tên nhóc đó cũng đang nhìn anh, vừa thấy anh quay đầu qua thì cậu ta giật mình cúi đầu.

“Khánh Minh, xảy ra chuyện gì vậy, nói anh biết.” Trương Quang Bảo chống lên vai cậu ta, nhỏ giọng hỏi.

Khánh Minh vẫn im lặng, chú Trần gọi Quang Bảo, nói: “Quang Bảo, con lên lầu chút.” Nói xong, ông ấy đi thẳng lên lầu.

Trương Quang Bảo nhìn Khánh Minh rồi đi theo chú Trần.

Sau khi hai người ngồi xuống, chú Trần nói thẳng: “Đêm qua, quán net mất đồ.”

Trương Quang Bảo giật mình, khi mình đi còn dặn Khánh Minh rất nhiều lần, tuyệt đối phải cẩn thận, haiz, sao mà sơ ý vậy.

“Chú Trần, mất gì rồi?” Trương Quang Bảo vội vàng hỏi.

Mất đồ, Khánh Minh phải chịu trách nhiệm, một tháng lương của cậu ta chỉ vài trăm tệ sao đền nổi.

“Lô máy mới nhập về, có sáu ổ RAM bị lấy đi, đều là DDR400 512 MB mới tinh, hơn ba trăm tệ một cái.” Chú Trần đau lòng nói.

Thảo nào, máy mới mua và thẻ RAM bị người ta lấy đi mất.

Tổng giá trị vượt hơn hai ngàn tệ, đây là một tổn thất không nhỏ đối với quán net.

Chủ yếu là xui xẻo.

Người kinh doanh rất để ý mấy thứ này.

Mẹ nó, mấy đứa trộm đồ thật đáng chết, thứ gì tốt thì trộm thứ đó.

Ổ Ram cắm trong đó, mở bảng điều khiển trong máy chủ ra là có thể lấy ra rồi.

Mẹ nó, lần này Khánh Minh gặp phiền phức rồi.

“Vậy chú Trần định làm sao?” Trương Quang Bảo dò hỏi, xem có thể năn nỉ giúp Khánh Minh không, đền ít chút.

Đứa trẻ này thật thà quá, miệng không biết nói chuyện, chuyện gì cũng giấu trong lòng.

“Còn làm sao nữa? Trừ lương đi.

Tên nhóc đó lơ là quá, hazz..” Chú Trần bất lực nói.

Quang Bảo nghe vậy, vậy sao được, tiền lương của cậu ấy còn không đến năm trăm, trừ tiền lương thì khi nào mới trừ hết, vậy bốn tháng này cậu ta hít gió trời sống qua ngày à?

Vậy còn chưa tính gia đình cậu ấy còn đợi số tiền này để trả nợ nữa.

Hazz, đau khổ.

“Chú Trần, như vậy thì hơi quá với Khánh Minh, con nhiều chuyện chút, chú đừng để ý.” Trương Quang Bảo nói.

Chú Trần rất coi trọng anh, vì thế lời của Trương Quang Bảo ít nhiều cũng có trọng lượng, chú Trần gật đầu, tỏ ý bảo anh nói thẳng.

“Ý của con là để Khánh Minh đền ít chút, dù sao nhà của cậu ấy hơi khó khăn, đúng không? Chú bảo cậu ấy đền hai ba ngàn, không phải là đòi mạng cậu ấy sao? Hơn nữa tên nhóc này cũng là người thật thà, lại chịu cực, người như vậy, bây giờ khó tìm lắm.” Trương Quang Bảo kể lể, hy vọng chú Trần đổi ý.

Thật ra chú Trần cũng không phải lòng dạ sắt đá, Trương Quang Bảo đang cho chú ấy bậc thang để xuống, đương nhiên chú ấy sẽ thuận theo: “Vậy được, nể mặt cầu, để cậu ta đền một ngàn là được, sau này sẽ trừ vào tiền lương mỗi tháng, trừ xong thì thôi.”

Trương Quang Bảo cười, cảm ơn chú Trần rồi xuống lầu nói với Khánh Minh để cậu ta yên tâm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio