Lưu Manh Hoàng Phi

quyển 1 chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đan Hoành bước về phía Hoàng đế, chìa tay ra. Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn, đoạn đưa tay nắm lấy tay Đan Hoành, người hơi nhích sang một bên, chừa một khoảng trống trên long ỷ, ý bảo Đan Hoành ngồi xuống.

Đan Hoành vẫn đứng yên, tựa hồ không có ý ngồi xuống.

“Trả ta đồ trang sức đi, ta phải về”

Ngày hôm nay, tuy Đan Hoành quen biết được với một mỹ nhân, nhưng cũng gặp hai việc khiến hắn không vui. Hiện tại, hắn thầm nghĩ phải lấy lại đồ trang sức rồi trở lại viện của hắn, sau này khi ra khỏi cung, đem bán chỗ trang sức này xem ra cũng được kha khá bạc a.

“Ái phi, nàng đang trách trẫm để nàng xuất hiện trong trường hợp này phải không? Đều do tên cẩu nô tài Tiểu Tuyền Tử lắm miệng, kỳ thực để tiểu hoàng tử phi kia thắng cũng không hề gì, chẳng qua chỉ là trò tiêu khiến, nếu thua cũng chỉ mất có mấy trăm con bò mà thôi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì tới sĩ khí của binh lính, Tiểu Tuyền Tử, còn không mau hướng Đan phi nương nương bồi tội? Để xem hôm nay trẫm phạt ngươi ra sao”.

Tiểu Tuyền Tử trong lòng cũng rất hối hận, liền quỳ xuống bồi tội.

Đh đưa tay nâng Tiểu Tuyền Tử lên.

“ Lần này Tiểu Tuyền Tử không có làm sai, người tranh nhau từng hơi thở, lần này nếu để cho bọn họ thắng, cha ta nhất định sẽ không chấp nhận, các binh sĩ nơi tiền tuyến chiến đấu nhờ sĩ khí, chúng ta ở kinh thành nhất quyết không được để bọn họ nhụt chí,kỳ thực tiểu hoàng tử phi kia thì không sao, nhưng tên Tiểu vương kia xem ra không phải là người tốt”.

May mắn lần này Đan Hoành đang giả nữ nhân, nếu không hắn đã không để tên hỗn đản kia yên thân.

“Ái phi mau ngồi xuống đi, để trẫm xem nàng có bị thương ở đâu không”.

Hoàng đế đứng dậy, đỡ Đan Hoành cùng ngồi trên long ỷ, cầm cánh tay hắn lên xem xét.Trên người Đan Hoành ngoại trừ bụi đất bám vào và y phục có vài chỗ bị rách, còn không bị thương, thế nhưng Hoàng đế vẫn lo lắng.

“Đợi lát nữa trẫm sẽ lệnh cho ngự y khám cho nàng thật cẩn thận, để xem nàng có bị thương chỗ nào không”.

“ Sao phải nghiêm trọng như vậy? Mau trả lại ta đồ trang sức, ta đi về, không khỏe”.

“ Cũng được, nàng có lẽ cũng mệt nhiều, lát nữa chỉ là một số tiết mục biểu diễn thôi, không quan trọng, không xem cũng không sao, Tiểu Tuyền Tử, mau đưa nương nương về nghỉ”.

Đan Hoành vươn người đứng dậy, Tiểu Tuyền Tử đưa tay đỡ hắn.

Đan Hoành cất đồ trang sức vào trong một hộp gỗ, tiện tay giao cho Tiểu Tuyền Tử cầm, rồi chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, không gian xung quanh chợt bừng sáng như ban ngày, khiến Đan Hoành tò mò quay lại rồi mê mải nhìn.

Thì ra trên sân đang biểu diễn tiết mục phun quả cầu lửa, Đan Hoành trước kia sống ở biên quan, chưa từng được xem những tiết mục này, sau khi trở về, hắn cũng chỉ được xem tiết mục này vào những đại hội chợ, Đan Hoành cảm thấy rất thích thú với những màn biểu diễn thế này, hầu như hắn chưa từng bỏ sót.

Hắn đã từng tìm tới gánh xiếc vì muốn tìm hiểu rõ kĩ xảo này, thế nhưng người trong gánh xiếc sợ hắn đoạt bát cơm nên không chịu dạy cho hắn. Trước khi tiến cung, Đan Hoành thường xuyên tới làm phiền gánh xiếc, lần này có cơ hội, chẳng lẽ hắn lại bỏ qua?

Đan Hoành nhìn về phía Hoàng đế đang chăm chú dõi mắt theo hắn, nghĩ bụng, có Hoàng đế ở đây, chẳng lẽ mấy người kia lại dám không nói? Bởi vậy hắn quyết định ở lại. Đan Hoành phân phó Tiểu Tuyền Tử mang đồ trang sức của hắn trở về trước, rồi quay lại đi tơi chỗ Hoàng đế.

“Ái phi sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Ta nhìn Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng cũng đang buồn chán, vậy nên ta quyết định lưu lại, ngồi xem cùng Hoàng thượng.”

Đan Hoành vòng ra phía sau Hoàng đế, vòng tay ôm lấy cổ Hoàng đế.

“Ái phi, mau buông trẫm ra, để người khác thấy sẽ không hay”

“Vậy ngươi giúp ta kêu cái người đang phun quả cầu lửa lại đây, để ta có thể hỏi y làm sao lại khiến cho quả cầu lửa phun ra từ miệng như vậy.”

“Nàng a, trẫm cảnh cáo nàng, không được nghịch ngợm nha”.

“Thưa vâng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Xa xa, phía đối diện, Nhị hoàng tử Bắc Phiên chăm chăm nhìn Đan Hoành đang đùa giỡn với Hoàng đế. Na Lam lấy tay kéo khuỷu tay y, thì thầm hỏi:

“Sao vậy? Không phải là ngươi đang nhìn Đan quý phi đó chứ?”

“Nàng đang ghen sao?”

“Sẽ không như vậy, trên ta còn có ba tỷ tỷ, nếu như ta ghen, đảm bảo đã thổ huyết mà chết, ngươi được cưới sáu phi tử, mà với tính tình của ngươi, khẳng định là phải cưới đủ sáu người, hơn nữa, ta cũng rất thích nàng ta, nếu nàng ta theo ngươi, chúng ta khẳng định sẽ trở thành hảo tỷ muội, đáng tiếc là người đàn ông của nàng ấy lại là người đứng đầu một nước, vậy nên nàng ấy sẽ không để ý đến ngươi đâu”.

“Nàng nhìn coi, Hoàng đế Đại Đồng thoạt nhìn rất yếu đuối, dễ chết yếu, một người hoạt bát như nàng ta sao có thể thích ở bên người như y.”

“Ồ? Vậy ngươi tính thế nào?”

“Ở đây nói không tiện, lát nữa về sẽ nói tiếp”.

Hoàng đế ra lệnh cho nghệ nhân phun khỏa tiến lại gần, Đan Hoành càng nhìn lại càng thích, càng cố nhoài người ra phía trước để nhìn cho rõ, vẻ mặt nóng lòng chờ mong.

Hoàng đế thấy vậy lo lắng, ra lệnh cho nghệ nhân ngừng lại.

“Dừng lại không nên diễn nữa.”

Hoàng đế nhìn về phía Đan Hoành, thấy Đan Hoành chỉ cách nghệ nhân phun lửa có nửa thước, sợ Đan Hoành sẽ bị bỏng, liền hạ lệnh tạm dừng.

Nghệ nhân cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, đắc tội với Hoàng thượng, nên kinh sợ quỳ xuống.

“Hoàng thượng?Tại sao vậy? Ta còn chưa nhìn ra được tiểu xảo mà?”

“Ái phi, nàng không cảm thấy nàng tới quá gần sao? Nhớ bị lửa bén vào rồi bị bỏng thì làm sao?”

“Không sao đâu, cùng lắm thì cũng chỉ cháy một ít tóc thôi, ngươi đừng có cái gì cũng quản ta có được không? Ta cũng biết chừng mực mà”.

“Ái phi, nếu nàng muốn biết, chỉ cần hỏi là được, hà tất phải lại gần để nhìn?”

“Tự bản thân mình khám phá ra mới thú vị chứ, có điều tới gần vậy rồi mà ta vẫn chưa nhìn ra tiểu xảo, uy! Sư phụ a, có thể nói cho ta biết tiểu xảo ở đây là gì được không?” Đan Hoành đi tới ngồi xổm trước mặt nghệ nhân thỉnh giáo.

Một nữ nhân mà ngồi xổm nhìn không hợp mắt, bởi vậy Hoàng đế mới đi tới, nâng Đan Hoành đứng dậy.

“ Sao nàng lại ngồi xổm như vậy, nàng là chủ tử, cứ việc hỏi thôi”. Hoàng đế tức giận quát Đan Hoành.

Sau đó Hoàng đế quay lại nói với nghệ nhân đang quỳ trên đất.

“Trẫm ra lệnh cho ngươi đem những tiểu xảo của trò này nói hết cho Đan nương nương nghe”.

Nghệ nhân vừa nói vừa run.

Đan Hoành cảm thấy trong người khó chịu, liền hẩy tay Hoàng đế ra.

“Ngươi…ngươi…hừ!”

Đan Hoành tức giận xoay người bỏ đi, có tên Hoàng đế đáng ghét này ở đây khiến hắn không vui, muốn chơi một chút cũng không chơi được. Lúc đầu hắn còn tưởng y là người tốt, là người dễ chịu, nhưng xem ra là hắn đã lầm rồi, lúc nào cũng muốn xem vào việc của hắn, xem ra nếu không mau chóng ra khỏi cung, cho dù không bị tội khi quân chém đầu khi bị phát hiện thì cũng tức tới chết!

Không cho hắn chơi, vậy hắn về phòng hảo hảo nghỉ ngơi, rồi sẽ nghĩ xem có cách nào để ra khỏi cung không.

Đan Hoành bỏ di, Hoàng đế cũng tức giận quay trở lại long ỷ, thật là một tiểu nữ không biết phân biệt đúng sai, từ dưng lại giận dữ với y, xem ra y đã quá chiều nàng khiến nàng sinh hư rồi.

Kể từ hôm đó, Hoàng đế mấy ngày liền không tới chỗ Đan Hoành, trong cung bao lời đồn thổi nổi lên, nào là Đan Hoành đã đắc tội với Hoàng thượng, nên bị Hoàng thượng ghẻ lạnh, lại có lời đồn là hắn đang an long thai, nên Hoàng thượng không muốn quấy rầy, lại có người nói hắn vì đấu võ trước mặt Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng cảm thấy hắn thô lỗ, nên không sủng ái nữa.

Hoàng đế không tới tìm hắn, Đan Hoành vừa nhàn tản lại vừa mừng rỡ, hắn nhất định phải nhân cơ hội này tìm phụ thân và Tam nương để bàn kế ra khỏi cung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio