Lưu Manh Lão Sư

chương 130: xe buýt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì thế, Thiên Tinh chán ghét hướng ả đàn bà kia khoát tay nói: "Em đi đi, anh biết rồi.."

"Đại ca, người phụ nữ của anh thật dễ chịu, càng ngày càng gợi cảm mê người." Thiên Bằng nhìn ả đàn bà kia rời đi cái mông thật lớn, mê đắm mà nói. Hắn đối với ả đàn bà này rất thèm khát, nhưng đây là đàn bà của đại ca, hắn không dám khinh thường vọng động.

Thiên Tinh nhìn thấy bộ dạng Thiên Bằng như vậy, trong lòng đột nhiên vừa động, hắn hỏi Thiên Bằng: "Như thế nào, muốn chơi sao?"

"Đâu, đâu có? Đây là phụ nữ của đại ca, đàn em sao dám thượng chứ?" Thiên Bằng nuốt nuốt nước miếng, lưu luyến không dứt nói. Hắn không nghĩ thượng ả đàn bà này là giả, sợ đại ca trách tội là thật.

"Mọi người là anh em, đêm nay anh để cho cô ta cùng chú một đêm!" Thiên Tinh oán hận nói. Mặc dù hắn thích thượng lên đàn bà của người khác, nhưng không thích người khác lên đàn bà của hắn. Thế nhưng con đàn bà lẳng lơ này lại dám quyến rũ Thái Đông Phong, đã vậy mình không cần nữa, mình sẽ biến ả thành xe buýt công cộng.

Dù sao ả cũng chỉ là một tiểu thư câu lạc bộ đêm, sau đó mình thượng qua, cảm thấy vóc dáng xinh đẹp, công phu trên giường cũng không tệ, cho nên mới thu nạp. Không ngờ con đàn bà này thấy Thái Đông Phong đẹp trai hơn mình, bản lãnh hơn mình, lại dám lên giường với Thái Đông Phong. Mẹ nó, đêm nay để cho Thiên Bằng thao chết mày, sau đó hễ có người anh em nào có biểu hiện tốt, liền thưởng cho hắn ta ngủ với ả ta một đêm. Mẹ kiếp, đây là hậu quả phản bội mình. Nghĩ tới đây, tâm lý Thiên Tinh lại càng sảng khoái hơn, nghĩ đến ả đàn bà này sẽ bị người khác thao (chơi), tâm lý hắn rất thoải mái.

Đều là do Thái Đông Phong, từ sau khi đến Thiên Tinh Bang, hắn chỉ toàn thủ bức tranh cước (tranh đoạt) với mình, cứ như hắn là lão đại vậy. Theo nét mặt của sư phụ hiện giờ, mình sẽ không so đo với hắn. Bây giờ, hắn ngang nhiên thượng lên đàn bà của mình. Có cơ hội, nhất định mình phải làm cho hắn sống dở chết dở mới được.

Thật ra không giống Thiên Tinh, hắn là một kẻ rất thâm sâu, không giống Thiên Bằng cái gì cũng biểu lộ trên khuôn mặt. Bất quá hiện giờ hắn đấu không lại Thái Đông Phong, không thể làm gì khác hơn là nuốt hận nhẫn nại chịu đựng.

"Thực sao, đại ca?" Thiên Bằng vừa nghe, cao hứng kêu lên, hắn có chút không tin vào lỗ tai mình, hắn hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

"Là sự thật." Thiên Tinh gật gật đầu.

"Nhưng… nhưng đại ca, đấy là phụ nữ của anh." Thiên Bằng ngẫm lại, có chút không hiểu.

"Không sao, ả đàn bà này cũng chẳng phải con gái đàng hoàng gì, trước khi ả ta theo anh, cũng không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông. Hơn nữa, đại ca cũng đã chơi nàng đủ rồi, vừa lúc đưa cho người anh em giải trí." Thiên Tinh ra vẻ hào phóng nói. Phụ nữ mà, nơi nào chẳng có, mình lại đến câu lạc bộ đêm tìm một em xinh đẹp. Hiện giờ chủ yếu là anh có tiền, anh muốn mười mỹ nữ cũng được.

"Vậy… vậy cám ơn đại ca." Thiên Bằng nghe Thiên Tinh nói như vậy, hắn cũng yên tâm. Hơn nữa, ả đàn bà này có bộ ngực cao vút cùng cặp mông vừa lớn lại vừa tròn, lâu nay mình vẫn muốn sờ vuốt, trước kia vì đại ca chưa cho thượng, bâu giờ đại ca bỗng dưng cho hắn thượng lên ả đàn bà này, vậy hắn cũng không khách khí nữa. Nghĩ tới một hồi có thể thượng lên, tâm lý hắn thật sự là vui đến nở hoa, đồ vật bên dưới cũng đồng thời phối hợp mà dựng thẳng lên.

"Ha ha, anh em nhà mình cả, không cần khách sao." Thiên Tinh thấy một chiêu này của mình có thể nhất cử lưỡng tiện, chính hắn cũng cao hứng.

Thiên Bằng sờ lên đầu mình, hắn ngẫm lại, sau đó hỏi Thiên Tinh: "Đại ca, sư phụ không phải có rất nhiều tiền rồi sao? Tại sao còn muốn chuẩn bị vụ buôn thuốc phiện lớn như vậy?"

Thiên Tinh vừa nghe Thiên Bằng hỏi như vậy, liền trừng mắt nhìn Thiên Bằng, sau đó nói: "Chú em, lời này may mà chú nói với anh, nếu chú nói trước mặt Thái Đông Phong, hay là nói lời này trước mặt sư phu, vậy chú bi thảm rồi. Chú sau này ngàn vạn lần không được nói như vậy, chuyện này anh cũng không biết quá rõ ràng, bởi vì tin tức như thế này, sư phụ không có khả năng cho chúng ta biết. Bất quá anh có thể lén nói cho chú, nghe nói sư phụ cần rất nhiều tiền, là để chuẩn bị làm một đại sự."

"Đại sự gì?" Thiên Bằng vừa nghe Thiên Tinh nói như vậy, trong lòng kỳ quái, không khỏi hỏi lại Thiên Tinh. Tò mò, là bệnh chung của con người.

Mà ở bên ngoài kẻ đang nghe lén Trần Thiên Minh nghe Thiên Tinh nói như vậy, cũng không ngoại lệ, hắn cũng muốn nghe Thiên Tinh nói xem sư phụ gã cần rất nhiều tiền là để làm đại sự gì, rốt cuộc là đại sự gì?

"Chú em, anh cũng không biết, hơn nữa, có chuyện, chúng ta không biết thì hay hơn. Thành thật nói cho chú biết, Thiên Tinh Bang chúng ta ở chỗ này làm ăn, chỉ là một bộ phận của sư phụ thôi, sư phụ còn làm ăn ở nhiều nơi khác!" Thiên Tinh vỗ vỗ bả bai Thiên Bằng, tiếp tục nói: "Chú cũng đừng quá tò mò như vậy, có khí, người bị tò mò mà hại chết. Chú nghe anh nói, anh bảo chú làm cái gì thì chú làm cái đó, uống rượu của chú, thượng phụ nữ của chú, cái này không phải rất khoái sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đại ca nói đúng, đầu óc em không được thông minh lắm, em cứ theo đại ca mà làm. Đại ca bảo em đi hướng đông, em liền đi hướng đông, đại ca bảo em hướng tây, em liền đi hướng tây." Thiên Bằng hướng Thiên Tinh gật đầu lia lịa, nói. Từ nhỏ hắn đã đi theo Thiên Tinh ra đời, hắn đã quen nghe Thiên Tinh chỉ huy.

Trần Thiên Minh nghe đến đó, biết về sau không còn chuyện gì nữa, hắn cầm lấy cương đinh trong tay, nhắm ngay hai tròng mắt Thiên Tinh, chuẩn bị bắn ra. Bởi vì, từ tình huống ngày đó giao thủ, xem ra võ công Thiên Tinh cao hơn Thiên Bằng, thật là tốt, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, mà Thiên Tinh chính là vua ở đây.

Trần Thiên Minh vừa định bắn ra, lại dừng tay lại. Bởi vì hắn bỗng nhớ tới, bọn Thiên Tinh không phải muốn tiến hành một vụ giao dịch thuốc phiện sao? kg thuốc phiện nếu như giao dịch tại huyện J, vậy nguy hại đến cỡ nào cho xã hội. Giờ giết Thiên Tinh với Trần Thiên Minh, nhưng bọn chúng không phải đã nói sao? Bọn chúng còn có một tiểu sư đệ trông nom chúng, mà cấp trên lại còn là một vị sư phụ đang chuẩn bị làm đại sự nữa.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lại do dự? Nên giết Thiên Tinh với Thiên Bằng ngay bây giờ? Hay là bỏ qua bọn chúng, vào lúc bọn chúng giao dịch thuốc phiện mới giết hết bọn chúng? Hơn nữa, Thiên Tinh không phải có nói sao? Tiểu sư đệ của hắn có nói phải đợi sau khi chuẩn bị hoàn tất vụ giao dịch, hắn sẽ đích thân xuống tay với mình, cho dù mình bây giờ giết Thiên Tinh với Thiên Bằng, vậy tên tiểu sư đệ của chúng vẫn có thể giết mình.

Cho nên, mình ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối. Đặc biệt tên tiểu sư đệ kia mình còn chưa biết là ai? Nếu đến lúc đó lại có người tới ám sát mình, vậy tiểu mệnh của mình quá nguy hiểm rồi. Hơn nữa nghe chúng nói, tiểu sư đệ của chúng còn lợi hại hơn chúng nữa. Xem ra, việc này phải bàn bạc kỹ hơn, trước tiên không nên đả thảo kinh xà, không nên có hành động gì, có hành dộng liền giết sạch bọn chúng. Trần Thiên Minh nghĩ tới đây, trong lòng đã có quyết định.

Từ sau lần hắn bị ám sát, đặc biệt còn có Lưu Mỹ Cầm bên cạnh hắn, hắn đã cảm giác được trách nhiệm của một người đàn ông. Hắn đã tự nói với bản thân, sau này sẽ không nương tay với kẻ thù, nhất định như thu phong tảo lạc diệp (gió thu quét lá rụng), diệt sạch.

Trần Thiên Minh cầm cương đinh trong tay thả vào trong túi, lại cẩn thận lắng nghe, mong lại có thể nghe thêm một chút tin tức gì đó khác.

"Chú em, chú biết thì tốt rồi, đại ca sẽ không hại chú, chú dù sao cũng do đại ca mang đi. Được rồi, phải chú ý dưỡng thương, đêm nay chơi cho đã, đừng để mình bị thương. Mấy ngày nữa chúng ta còn giao dịch." Thiên Tinh nhìn cửa phòng, chậm rãi nói. Nếu như làm tốt chuyện này, sư phụ một khi vui vẻ, khẳng định sẽ thưởng lớn. Hơn nữa, Thái Đông Phong cũng sẽ quay về huyện J, Thiên Tinh Bang lại là thiên hạ của Thiên Tinh hắn. Nghĩ đến đây, Thiên Tinh cao hứng vô cùng.

"Đại ca, anh cứ yên tâm, em không sao. Nếu như không phải mấy ngày nay cơ thể của em không được tốt, em sớm đã chơi trò P. Cho nên, chỉ là một chọi một, không có vấn đề gì, ha ha." Thiên Bằng nghĩ đến một lát nữa có thể khô người phụ nữ trong lòng mình ngưỡng mộ, tâm lý vui vẻ nở hoa.

"Hảo, hảo, biết chú lợi hại rồi." Thiên Tinh cũng không có biện pháp với em trai hắn, hắn khoát khoát tay, nói với Thiên Bằng: "Đi đi, chú đi chơi một chọi một của chú đi!"

Trần Thiên Minh biết không có gì dễ nghe, về phần hiện trường trực tiếp của Thiên Bằng, hắn cũng không có hứng thú xem. Thứ nhất nơi đây quá nguy hiểm, thứ hai, hắn phải trở về tìm bọn Lâm Quốc hảo hảo thương nghị một chút, như thế nào đem bọn Thiên Tinh Bang cùng tiểu sư đệ kia một lưới bắt trọn.

Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lẳng lặng nhảy khỏi lầu hai, tránh đám người Thiên Tinh Bang ở bên dưới, sau đó thừa dịp màn đêm đen kịt, nhẹ nhàng biến mất trong đêm đen.

"Em đi đây!" Thiên Bằng nghe đại ca nói như vậy, như thế nào có thể cự tuyệt ý tốt của đại ca! Thiên Bằng vội vàng mở cửa phòng, phóng ra ngoài.

Điều này, làm điều này. Thiên Bằng vừa chạy vừa kêu lên. Căn phòng này hắn rất muốn tiến vào, nhưng lại không dám vào phòng, hẳn là căn phòng của phụ nữ.

"Cốc cốc cốc." Thiên Bằng dùng sức gõ cửa, nếu như không phải có chút sợ, hắn đã dùng lực mạnh hơn gõ cửa.

"Ai đó?" Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trên thân chỉ khoác một chiếc khăn tắm nhẹ mở cửa, hỏi. Thiên Bằng nhìn bọt nước trên đầu nàng, biết nàng vừa mới tắm xong.

"Là anh đây." Thiên Bằng vừa nói vừa cười dâm đẩy cửa ra, sau đó chốt cửa lại.

"Chú, chú muốn làm gì?" Người đàn bà kia giữ chặt khăn tắm, khẩn trương nói.

"Ha ha, đương nhiên là muốn chơi em!" Thiên Bằng hiện giờ chỉ cảm thấy dục hỏa thăng lên, ả đàn bà quấn khăn tắm che lấy bộ ngực cùng bắp đùi, còn các chỗ khác đều nhìn thấy được.

"Tôi, tôi nói cho đại ca chú biết!" Ả đàn bà có chút hoảng, Thiên Bằng làm tâm tình nàng đang rối loạn, nhưng vì sợ Thiên Tinh chắc hắn không dám động mình đâu.

"Ha ha, đại ca anh bảo anh tới tìm em." Thiên Bằng vừa nói xong, liền xé chiếc khăn tắm của người đàn bà, lộ ra thân thể gợi cảm mê người ngay trước mắt hắn.

"Không… không muốn…" Người đàn bà kêu rất lớn tiếng.

"Muốn sao?" Thiên Bằng hứng phấn dục hỏa bay tận trời, hắn rất muốn leo lên ả đàn bà này, bâu giờ ả lại không mặc quần áo đứng trước mặt hắn, hắn sao có thể không động tâm, sao có thể không hưng phấn, sao có thể không khô nàng?

Thiên Bằng vừa ôm lấy ả đàn bà, sau đó đi đến bên giường, ném mạnh lên giường.

"A…." Người đàn bà kêu to một tiếng.

"Tốt, kêu rất tốt." Thiên Bằng vừa nghe người đàn bà kêu như vậy, tâm lý hắn lại càng thêm hưng phấn. Hắn vừa cao hứng hét to, vừa vội vàng cởi bỏ áo quần của mình.

"Tôi, tôi đau quá." Ả đàn bà vuốt vuốt cặp mông bị đau do vừa mới bị Thiên Bằng ném xuống giường vừa rên rỉ đau quá, tư thế vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, lại còn kêu đau, hình như đang gọi xuân (gợi tình)!

Thiên Bằng nhìn tấm thân trần truồng của ả đàn bà, lại vuốt mông, vừa kêu lên, cao hứng cười dâm: "Một lát nữa, ha ha, một lát nữa địa phương khác cũng sẽ đau."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio