Lưu Manh Lão Sư

chương 136: tỉ mỉ xếp đặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Thiên Minh nghe Ngô Thanh lại muốn diễn cái trò kia nữa, lắc đầu, muốn trở về phòng.

Nhưng trời không cho người như ý, khi Trần Thiên Minh bước ra ngoài, ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa. Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là lấy tay che đầu, sau đó chạy như điên về ký túc xá.

Trần Thiên Minh về đến ký túc xá, cầm một cái khăn lau lau đầu minh, hoàn hảo, may mà mình chạy nhanh, mưa càng lúc càng to, nếu mà chậm chân thì sẽ thành một con chuột lột. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, đang có một người chạy dưới mưa, nói chính xác là phụ nữ, chỉ thấy nàng đang cầm một cái túi xách che đầu, sau đó chạy về hướng này.

Không phải là đến tìm mình chứ? Mưa lớn như vậy còn đến tìm mình? Trần Thiên Minh vừa nhìn vừa nghĩ.

Nhưng mà, người phụ nữ kia không chạy đến trước cửa phòng hắn, mà chạy đến phòng Hà Đào, nàng buông tay xuống, Trần Thiên Minh mới nhìn rõ, thì ra là Hà Đào.

Hà Đào bây giờ, toàn thân ướt đẫm, quần áo dính ướt, toàn bộ kề sát lên người nàng, làm lộ ra những chổ lòi lõm trên người. đặc biệt là áo ngực cũng hiện ra, làm thu hút ánh mắt của người khác.

"Hà Đào, em phải chú ý thân thể của mình!"Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như vậy, quan tâm nói.

"Chuyện của tôi không cần anh lo"Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói mình như vậy, lạnh lùng trừng mắt với hắn, sau đó không thèm nói với hắn nữa.

"Anh … anh …"Trần Thiên Minh không nói gì, nghĩ mãi cũng không hiểu, mình có nói cái gì sai đâu.

Hà Đào không nói gì, nàng mở cửa ra, "rầm"đóng cửa lại.

Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trở về phòng mình, vứt khăn lông vào phòng tắm, đột nhiên, hắn nghe được bên trong phòng tắm của Hà Đào truyền ra âm thanh.

Chẳng lẽ Hà Đào thay đồ đi tắm sao? Trần Thiên Minh giật mình, muốn ngồi xuống xem cái lổ nhỏ do hắn làm ra, trong khoảng thời gian gần đây, không được tự nhiên với Hà Đào, cho nên cũng không có đi nhìn trộm.

Xem! Trần Thiên Minh vừa nói với mình, nhớ đến cặp ngực đầy đặn của Hà Đào, đặc biệt là chổ đó đã bị mình hôn và sờ qua, quả thấy thật sự rất lớn! Hơn nữa, trước kia mình không phải đã nhìn qua sao? Nhìn thêm một lần nữa cũng có sao đâu!

Không thể nhìn! Một âm thanh khác vang lên, bây giờ Hà Đào đã hết hy vọng với mày, mày còn nhìn nàng thì làm được gì? Mày sao có thể là tổn thưởng người phụ nữ mày thích? Mày làm vậy, thì càng lưu luyến nàn, thì càng thích nàng thêm, mày sao có thể như vậy?

Bây giờ, Trần Thiên Minh mâu thuẫn, nhìn hay không nhìn, trong lòng cảm thấy do dự. Muốn nhìn, thì lại sợ có lỗi với Hà Đào, không nhìn, lại có lỗi với bản thân!

Thôi, không nhìn! Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, thầm hạ quyết tâm, mở nước, rửa mặt chút, kiên định đi ra ngoài.

"Thầy ơi"Bên ngoài có người gõ cửa, Trần Thiên Minh cẩn thận nghe, là Tiểu Hồng, hắn vội vàng đứng dậy, mở cửa, chỉ thấy Tiểu Hồng toàn thân ướt sũng, mà nước vẫn còn đang rơi trên người nàng!

Lúc này, cặp mắt của Trần Thiên Minh nhanh chóng di chuyển. Bởi vì Tiểu Hồng bây giờ rất giống với Hà Đào khi nãy, bất quá, Hà Đào to hơn, căng hơn, mặc dù Tiểu Hồng còn nhỏ, nhưng mà nàng không mang áo ngực, bên trong lộ ra rõ ràng. Trần Thiên Minh thấy rõ ràng cái đỉnh núi của Tiểu Hồng lộ ra trên lớp áo, và cặp mông căng tròn ướt nước. Tình cảnh này, khiến cho Trần Thiên Minh cảm thấy khô cổ vô cùng.

"Em … em có thể vào không?"Tiểu Hồng nhìn thấy Trần Thiên Minh chặn ở cửa, còn tưởng rằng Trần Thiên Minh có chuyện, hoặc bên trong có người, ngượng ngùng hỏi.

"Được, sao lại không thể?"Trần Thiên Minh rốt cục tỉnh lại, vội vàng tránh ra, để cho Tiểu Hồng vào "Tiểu Hồng, mưa lớn như vậy, sao không ở lại trong phòng học tránh mua, chạy đến đây làm chi cho ướt"

"Em muốn mượn anh cây dù, nhưng ai ngờ, trời lại mưa lớn như vậy"Tiểu Hồng đi vào phòng Trần Thiên Minh, không thấy người nào, cũng yên lòng, nàng vuốt tóc, nước cũng rớt xuống rất nhiều, rớt trên mặt Trần Thiên Minh.

Hắn nhẹ nhàng lau nước trên mặt, sau đó đi đến phòng tắm cầm khăn lông ra đưa cho Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng, em lau khô trước đi!"

"Tốt, cảm ơn thầy!"Tiểu Hồng cầm lấy khăn, lau lau tóc mình.

"Ách xì …"Tiểu Hồng đột nhiên hắc hơi.

"Em nhìn em kia, lạnh rồi, để anh tìm xem có quần áo nào không cho em thay"

Trần Thiên Minh nói xong, liền đi lại tủ quần áo của mình tìm tìm. Chỉ lát sau, hắn lấy bộ đồ đá bóng ra. Hắn nghĩ nàng có thể mặc cái này, Trần Thiên Minh đưa Tiểu Hồng.

"Tiểu Hồng, em mặc cái này trước đi, thay quần áo ướt của em đi, để anh dùng máy sấy phơi khôi, xem có thể khô được bao nhiêu!"Trần Thiên Minh nói xong, lấy đầu đi tìm cái máy sấy.

Tiểu Hồng để quần áo của Trần Thiên Minh lên giường, sau đó bắt đầu cởi đồ của mình.

Cái gì, thay đồ ở đây hả? Trần Thiên Minh giật mình, hắn vội vàng nói: "Tiểu Hồng, em vào phòng tắm thay đi"

"Không cần phiền phức như vậy, em thay ở đây cũng được"Tiểu Hồng thẹn thùng nói, mặc dù nàng đỏ mặt muốn chết, nhưng lời của nàng vô cùng kiên định, xem ra, nàng đã có chuẩn bị sớm. Mưa lớn như vậy, nàng chạy đến phòng Trần Thiên Minh, chắc chắn bị ướt, sau đó, Trần Thiên Minh sẽ chắc chắn cho nàng thay quần áo, sau đó …

Cái gì? Ở đây luôn sao? Trần Thiên Minh nghi ngờ khả năng nghe của mình, Tiểu Hồng hôm nay xảy ra chuyện gì? Trước kia nàng hình như rất hay xấu hổ, bây giờ lại dám thay quần áo trước mặt mình? Trần Thiên Minh len lén nhìn Tiểu Hồng một cái, chỉ thấy nàng bắt đầu cởi nút áo, vội vàng xoay người đi, nói với Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng, anh xoay người rồi, em có thể thay"Trần Thiên Minh nói xong, nhìn cánh cửa chằm chằm, không dám nhìn nơi khác.

Mặc dù thân thể của cô gái nhỏ như vậy hắn chưa xem qua, nhưng trong mộng cũng muốn nhìn một chút, nhưng đến lúc này, lại không dám nhìn.

Tiểu Hồng nhìn thấy Trần Thiên Minh xoay người, không nhìn nàng, trên mặt có chút thất vọng, nàng nhẹ nhàng cởi áo ra, sao đó kéo quần jean xuống, lộ ra bắp đùi trắng noãn.

Tiếp theo nàng nhẹ nhàng lôi quần jean từ chân ra, sau đó liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, phát hiện ra hắn vẫn không nhúc nhích.

Nàng nhẹ nhàng cởi áo lá ra, một cặp núi nhỏ nhảy tưng ra, mặc dù là nhỏ, nhưng vô cùng hấp dẫn.

Cởi áo lá ra xong, Tiểu Hồng lại bắt đầu cởi quần lót, cởi xong hết rồi, nàng dùng khăn lau khô cơ thể.

Tiểu Hòng xoay người lại, nhìn thấy Trần Thiên Minh vẫn không nhúc nhích, nàng không khỏi thầm mắng trong lòng Trần Thiên Minh là đồ ngốc, một điểm lợi dụng cũng không có.

"Thầy ơi"Tiểu Hồng nhẹ nhàng gọi, nàng nghĩ Trần Thiên Minh đã hiểu lầm mình, cho nên xoay người. Kêu như vậy, hắn sẽ nhìn thấy toàn bộ thân thể của mình, nghĩ đến đây, Tiểu Hồng cao hứng, bởi vì chạy trong mua đến đây, nàng đã trải qua sự xếp đặt tỉ mỉ, muốn mình và Trần Thiên Minh có quan hệ thân mật.

"Sao, Tiểu Hồng, được không?"Trần Thiên Minh vẫn không quay đầu, chỉ trả lời, hắn tưởng rằng Tiểu Hồng có chuyện muốn hỏi.

"Không, không có gì"Tiểu Hồng không biết nói thế nào, nàng không thể cố ý làm cho Trần Thiên Minh quay đầu lại, dù sao mình cũng là một đứa con gái, vốn định làm cho Trần Thiên Minh trong lúc vô ý quay đầu lại, nhưng mà, hắn vẫn trơ trơ.

"Vậy em nhanh lên một chút, cẩn thận kẻo lạnh"Trần Thiên Minh quan tâm nói.

"Biết, nhanh là được" Tiểu Hồng nhìn bốn phía một chút, linh cơ vừa động, đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: "Con chuột, có con chuột!"Sau đó kinh hoàng thất thố, chạy đến chổ Trần Thiên Minh.

"Cái gì? Có chuột?"Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng kêu la sợ hãi nói có chuột, vội vàng quay đầu lại, chuẩn bị đập chuột. Bởi vì trong lòng hắn có chút kỳ quái, hắn ở đây lâu như vậy, vẫn chưa gặp qua chuột, đột nhiên hôm nay Tiểu Hồng lại thấy.

Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại, tình cảnh trước mắt làm cho hắn sợ hãi ngây ngốc. Tiểu Hồng đã chạy đến trước mặt hắn, hắn không phải ngây ngốc vì Tiểu Hồng sợ hãi, mà vì nàng không mặc quần áo, thân thể trắng tuyết lộ ra trước mặt hắn.

Cái ấy ấy thoạt nhìn nhỏ nhưng không nhỏ, nàng vươn tay ra ôm lấy hắn, dẫn dụ "thú tính"trong người hắn lên.

Dẫn dụ được "thú tính"của hắn, đã có địa phương bóng ma kia, mùi thơm mê người trên cơ thể, đã làm cho tâm trí không còn ở trong đầu hắn.

Trần Thiên Minh nuốt nước miếng, cắn môi một cái, khó khăn nói: "Con..con chuột đâu?"

Tiểu Hồng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Trần Thiên Minh, biết âm mưu đã thành công. Nàng làm nũng với Trần Thiên Minh: "Em … em không biết, vừa rồi em nhìn thấy, bị hù sợ chết"Tiểu Hồng nói đến đây, làm ra vẻ sợ hãi, nhào đến ôm chặt Trần Thiên Minh vào lòng.

"Này … này …"Trần Thiên Minh nói không ra lời, bởi vì, cặp ngực nhỏ của Tiểu Hồng, đã để lên người hắn, sự mềm mại truyền từ ngưc lên, đã làm cho phía dưới khởi động…

Thử hỏi một chút, các vị đại gia, bây giờ Trần Thiên Minh bị một cô gái xinh đẹp không mặc quần áo ôm lấy, không thể tránh được, hơn nữa cô gái ấy còn kiên quyết đè lên người hắn… nếu là các vị, các vị nghĩ như thế nào?

Trần Thiên Minh không biết làm thế nào cho phải? Hai tay hắn thả cũng không xong, không thả cũng không xong.

Vốn hắn muốn đẩy Tiểu Hồng ra, nhưng khi tay hắn vừa chạm vào thân thể nàng, liền giựt lại, sợ đến không mức không dám tiếp xúc.

"Thầy ơi, em sợ, em sợ chuột lắm"Tiểu Hồng thấy âm mưu rốt cục thành công, trong lòng cao hứng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ một chút

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio