Lưu Manh Lão Sư

chương 181: được cứu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không, tôi phải giúp anh nhanh chóng hồi phục thân thể."Lương Thi Mạn lắc đầu kiên định, lại cắn răng, chậm rãi hành động

"A……" Trần Thiên Minh kêu lớn. Thằng em phía dưới bị Lương Thi Mạn kích thích, như hổ thêm cánh, nhiệt lưu với tốc độ bài sơn đảo hải lan ra tứ chi, sau đó lan ra toàn thân. Từ từ, tay hắn có thể nâng lên, hắn lập tức vung tay lên ngực Lương Thi Mạn nắn bóp nhẹ nhàng.

" Uh…" Lương Thi Mạn cũng bắt đầu bị kích thích, hai tay của Trần Thiên Minh sờ bóp trên ngực nàng làm cho nàng cảm thấy ngày càng ngứa ngáy, một loaị cảm giác hưng phấn truyền khắp cơ thể, đến nỗi làm cho nàng quên cả đau đớn dưới thân, vừa rồi nàng rất mệt nhưng giờ đã bắt đầu có ham muốn.

Thằng em phía dưới huyền tới nhiệt lưu, làm cho thân thể Trần Thiên Minh ngày càng nóng, mà máu của Huyết hoàng kiến ở trong thân thể vận chuyển rất nhanh, càng vận càng nhanh, làm cho thân thể từ từ tích đủ sức mạnh.

Bây giờ Trần Thiên Minh vì máu của Huyết hoàng kiến vận chuyển trong người hoá giải được Nhuyễn cốt đoạn hồn tán, hắn cảm giác người đã có thể cử động, đặc biệt là thằng em phía dưới dường như vì xúc động cứ như muốn nổ tung. Trong người Hương Ba Công cũng chậm rãi tích khí, tuy đan điền vẫn không tài nào tụ khí được, nhưng khí vận chuyển trong cơ thể làm hắn càng ngày càng có khí lực.

"Oa…" Lương Thi Mạn hưng phấn mà rên rỉ. Nghe Lương Thi Mạn điên cuồng rên, Trần Thiên Minh dùng sức ôm lấy Lương Thi Mạn, đẩy nàng nằm xuống, đè lên người Lương Thi Mạn. Hắn đã bức xúc mấy giờ đồng hồ rồi, bây giờ đã có sức lực, làm sao không chủ động đây? Sao lại không sung sướng mà chiếm lại vị trí trên ngựa của đàn ông chứ?

Bây giờ Trần Thiên Minh mãnh liệt nhấp nha nhấp nhổm lên xuống trên người Lương Thi Mạn, hắn như muốn trả lại "oán khí" của Lương Thi Mạn, hắn liều mạng dùng sức ấn lên đè xuống, liều mạng tăng tốc, hắn càng dùng sức càng thêm sướng, trong cơ thể hắn nhiệt lưu như thiên quân vạn mã chạy thẳng, làm cho tâm lý hắn tràn ngập lửa nóng, thằng em phía dưới tràn ngập liệt hoả.

Hắn muốn dùng nhiệt hoả này thiêu đốt, thiêu đốt chính mình, thiêu đốt Lương Thi Mạn, dùng ngọn lửa thiêu đốt cơn cuồng dại của bọn họ. Giờ hắn đã quên hết tất cả, hắn chỉ nghĩ thỏa mãn chạy nước rút, sau đó sung sướng bắn tinh hoa vào bên trong Lương Thi Mạn.

"A… " Vì Trần Thiên Minh dùng sức quá mạnh, Lương Thi Mạn lớn tiếng rên rỉ, loại cảm giác này vừa rồi nàng không có. Bây giờ nàng nằm dưới hông của Trần Thiên Minh, chỉ có hưởng thụ, nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy mình sắp bay lên, sắp bay đến thiên đường.

Hai mắt Trần Thiên Minh lại nhẹ bắn ánh sáng màu hồng, đây là biểu hiện hắn dùng sức quá điên cuồng, đáng tiếc bây giờ hắn không vận Hương Ba Công, nếu không võ công hắn bị Thái Đông Phong phế có khả năng khôi phục. Hắn liều mạng dùng sức lên xuống mà lãng phí mất một lần cơ hội của mình.

"A!" Lương Thi Mạn lại hưng phấn kêu to một tiếng, sau đó đầu lệch ra, hình như đã ngất đi.

Mà Trần Thiên Minh sau một hồi trên người Lương Thi Mạn cũng thỏa mãn hét to một tiếng. Tiếp theo hắn ngã lên người Lương Thi Mạn thở phì phò, dù sao thân thể của hắn cũng chỉ mới phục hồi, động tác quá độ cũng làm thân thể hắn ăn không tiêu.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Thiên Minh từ từ tỉnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện hắn đang nằm trên người Lương Thi Mạn. Hắn vội vàng bò xuống, nhìn Lương Thi Mạn nhẹ giọng gọi: "Lương tiểu thư… Lương tiểu thư." Đêm nay sắc trời rất tốt, có thể nhìn được rất rõ cảnh vật xung quanhh.

Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn không tỉnh lại, có chút lo lắng, lay lay bả vai nàng, tiếp tục gọi: "Lương tiểu thư… Lương tiểu thư."

Được Trần Thiên Minh vừa gọi vừa thúc, Lương Thi Mạn cuối cùng cũng mở mắt, tỉnh lại, nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh trần truồng, có chút ngượng ngùng nói: " Thầy Trần, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mấy giờ rồi? Tôi không rõ." Trần Thiên Minh lắc đầu nói, hắn cũng không có điện thoại di động bên người, nghĩ đến điện thoại di động, Trần Thiên Minh liền nhìn xung quang bốn phía, phát hiện nó nắm cách mình không xa. hắn vội vàng đi tới, nhặt điện thoại di động lên, phát hiện có mấy cuộc gọi bị nhỡ.

Bây giờ hắn cũng không quan tâm tới được nhiều như vậy,. vội gọi điện cho Lâm Quốc: "A Quốc, chú lái xe tới đây mau, anh xảy ra chuyện rồi, anh hiện đang ở vùng ngoại ô, mày tới nhanh một chút, đến đi rồi anh nói sau." Trần Thiên Minh nói xong, liền cúp điện thoại.

"Lương tiểu thư, bây giờ là hơn mười một giờ tối, cô cảm thấy thế nào rồi?" Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn còn nằm dưới đất, lo lắng hỏi.

"Tôi không có gì đáng ngại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, toàn thân vô lực, còn phía đươi thì…" Lương Thi Mạn đỏ mặt nói. Phỏng chừng thân thể của nàng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, dược tính của ba viên con ruồi đỏ nàng ăn đã được giải.

" Cô không sao là tốt rồi." Trần Thiên Minh nghe nàng nói không có việc gì cũng yên lòng

"Anh cảm thấy thế nào? Thân thể có ổn không?" Lương Thi Mạn đã cùng hắn tiếp xúc thân mật hơn mấy giờ, quan tâm hỏi thăm.

"Nhuyễn cốt đoạn hồn tán mà Thái Đông Phong hạ đã bị một loại di năng đặc thù trong cơ thể tôi giải hết." Trần Thiên Minh nói, hắn nghĩ có thể là do duyên cớ Huyết hoàng kiến cứu mình, lần trước mình bị xe đụng cũng không có việc gì, xem ra phải tìm bác cả hỏi một chút, nghĩ đến bác cả, Trần Thiên Minh giật mình, đúng rồi chỉ có tìm bác cả, mới có thể giúp mình khôi phục võ công, để tìm Thái Đông Phong báo thù.

Thái Đông Phong vừa có tiền lại có thế, võ công lại cao như vậy, nếu như mình không tìm bác cả giúp, thù này báo không được rồi. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới lúc bác cả sắp đi có cho có lưu lại số điện thoại của người nọ. Nếu như không phải một lúc nữa Lâm Quốc sẽ tới, hắn thật muốn gọi điện thoại cho người nọ. Quên đi ngày mai hãy làm, bây giờ phải xử lý việc này đã.

"Tôi bây giờ tứ chi vô lực, rất mệt, bất quá không có gì phải lo lắng.

Chỉ đáng tiếc rằng võ công của tôi đã bị Thái đông Phong phế." Trần Thiên Minh oán hận mà nói. Bất quá hắn cũng không bận tâm, ông trời còn cho mình nhặt lại cái mạng này, mình phải tự tin mạnh mẽ lên, tìm thằng khốn kiếp Thái Đông Phong kia báo thù. Trần Thiên Minh trong lòng quyết tâm, hơn nữa mình không giết Thái Đông Phong, khi hắn phát hiện mình không chết, nhất định sẽ lại tìm cách giết mình, lòng dạ hắn độc ác như vậy chuyện gì cũng dám làm.

"Anh gọi điện cho bạn hả?" Lương Thi Mạn ở bên cạnh nghe được Trần Thiên Minh gọi điện, liền hỏi.

"Đúng vậy, tôi đã gọi điện cho bạn tôi, hắn sẽ tới nhanh thôi." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Vậy, vậy tôi muốn mặc quần áo vào, khi người kia đến tôi không muốn hắn thấy tôi như vậy." Lương Thi Mạn vừa xấu hổ vừa gấp, muốn ngồi xuống, phát hiện mình một chút sức lực đều không có. Vừa rồi nàng chỉ nhờ ý chí để kiên trì, khi nàng thấy Trần Thiên Minh có thể cử động rồi thì chính mình lại mệt mỏi đến mức không cử động được.

"Được rồi, được rồi, tôi tới giúp cô." Trần Thiên Minh chứng kiến bộ dáng vô lực của Lương Thi Mạn, biết nàng giờ đã rất mệt không thể cử động được, vội nhặt quần áo rách nát trên mặt đất, giúp nàng mặc vào.

"Cái nay giờ đã không mặc được rồi, anh giúp tôi mặc áo khoác vào là được rồi, trở về thành phố tôi sẽ mua cái khác thay." Lương Thi Mạn nhìn cái quần lót của mình trên tay Trần Thiên Minh, thẹn thùng nói. Quần lót đã bị Thái Đông Phong xé không còn ra hình dáng, mặc vào có khác gì không mặc, cho nên tốt nhất là không mặc luôn, trước tiên lấy áo khoác mặc.

"Được, được rồi." Trần Thiên Minh tay chân luống cuống mặc quần áo giúp Lương Thi Mạn, không biết là hắn khẩn trương, hay là vì lần đầu tiên giúp Lương Thi Mạn mặc quần, không phải tay áo mà cũng sỏ vào tay, cái quần thì mặc ngược.

"Anh, nhìn anh, thật ngốc, ngay cả cái này cũng không biết." Lương Thi Mạn cưòi hì hì, nói với Trần Thiên Minh.

"Tôi… tôi lần đầu tiên mà, lần đầu nên mới như vậy." Trần Thiên Minh ấp úng nói.

"Anh là lần đầu tiên?," Lương Thi Mạn hiểu lầm câu nói của Trần Thiên Minh là lần đầu tiên hắn làm tình.

"Tôi, tôi lần đầu tiên giúp phụ nữ mặc quần áo, cho nên có chút luống cuống tay chân, cô không phiền thì lần sau tôi sẽ sửa lại." Trần Thiên Minh vội vàng giải thích.

" Cái gì? Còn có lần sau?" Lương Thi Mạn hờn dỗi lườm Trần Thiên Minh một cái.

"Không phải, là tôi nói lần sau sẽ không có tật xấu giúp người khác mặc quần áo." Trần Thiên Minh thấy mình càng làm càng cuống, trong lòng gấp gáp.

"Thôi, anh đừng nói nữa, nhanh nhanh mặc quần áo giúp tôi, không nên để lúc bạn anh đến thấy tôi như vậy, sẽ không tốt," Lương Thi Mạn hối thúc Trần Thiên Minh.

"Được, làm ngay đây." Trần Thiên Minh vội vàng đỡ Lương Thi Mạn, sau đó mặc quần áo cho nàng.

"Ừm," Lương Thi Mạn rên nhẹ một tiếng, mặt nàng đỏ bừng lên.

Thì ra nguyên do mà nàng đỏ mặt không phải là do Trần Thiên Minh giúp nàng mặc quần áo, mà là vô ý hắn đụng vào bộ ngực đầy đặn của nàng, làm nàng không tự chủ mà nghĩ đến cảnh dục tình vừa rồi.

"Tôi, không phải tôi cố ý." Trần Thiên Minh ấp úng giải thích.

"Tôi biết, anh nhanh lên một chút đi." Lương Thi Mạn thẹn thùng cúi đầu nói.

Trần Thiên Minh nghe Lương Thi Mạn nói vậy, lại vội vàng giúp nàng mặc quần áo.

"Tốt rồi, rốt cục cũng xong." Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn đã mặc quần áo xong, nói.

"Anh.. anh cũng mặc quần áo vào đi…" Lương Thi Mạn nhìn len lén thằng em xích loã của hắn, nói.Thằng em hắn không còn cứng rắn như vừa rồi mà đã mềm đi nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio