"Trần Thiên Minh" Hà Đào từ phòng của mình kêu tên hắn lên. Từ khi hai người thường xuyên ăn cơm chung, lúc gọi nhau cũng không dùng đến từ Thầy, Cô nữa
"Có chuyện gì?" Trần Thiên Minh từ phòng mình cũng lớn tiếng hỏi lại.
"Anh tới đây một chút".
Vừa nghe nàng gọi, hắn liền chạy nhanh tới. "Mỹ nhân, có chuyện gì mà lại gọi anh đẹp trai ta thế?" Hắn cố ý lắc lắc đầu, ra vẻ tiêu sái.
"Hắc, hắc, đừng có đùa, coi chừng em laị phun hết cơm tối ra lúc đó anh đợi em tính sổ nhá" Nàng yêu kiều liếc hắn một cái. Mấy ngày gần đây, tình trạng hai người vô cùng tốt, tình cảm cũng tăng lên từng ngày.
"Vậy em tìm anh có chuyện gì?" Hắn vừa nói vừa tìm một cái ghế ngồi xuống, trong thời gian cùng nàng ăn cơm, hắn cũng quen thuộc nơi này nhiều hơn. Trước mặt nàng, cũng không còn bộ dạng sùng bái tôn thờ như lúc trước nữa.
"Nước trong phòng tắm của em tự nhiên lại không nóng, anh kiểm tra hộ em với. Tí nữa em còn dùng nữa" nàng vừa nói vừa chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Vừa rồi, nàng chính là đang muốn đi tắm, nhưng cái máy nước nóng chỉnh tới chỉnh lui lại chẳng ấm lên được tí nào. Vừa ăn cơm xong, người ra mồ hôi, nếu không tắm rửa thì thật là không thoải mái, không còn biện pháp nào cả, đành phải gọi Trần Thiên Minh đến, xem hắn có giúp được hay không.
"Để anh vào xem thử, sao lại như thế nhỉ?" Vừa nghe nàng nói như vậy, lòng hắn liền động, đi vào phòng tắm.
Mặc dù Trần Thiên Minh chưa từng vào căn phòng này lần nào, nhưng hắn cũng không hề lạ lẫm. Đặt biệt là trong khu vực hắn đã từng quan sát kỹ lưỡng. Hắn nhìn qua bên cạnh liền thấy một số đồ dùng của thiếu nữ cùng một đám chai lọ khiến hắn thấy hoa cả mắt.
Ngày trước, Hà Đào cũng ở đây thay quần áo, đầu tiên là vươn đùi đẹp mặc tiểu y vào rồi tới bận chiếc nịt ngực. Hắn một bên vừa dò xét, một bên vừa tưởng tượng. Bây giờ, lại có thể nhìn…kia, chính cái cái vết nứt nhỏ này, cũng bởi vì nhiều năm không tu sửa nên bị nứt một chút, nhưng cũng chỉ có tí xíu, người thường không có khả nằng nhìn tới được.
Nói như vậy, hóa ra chính mình không phải người bình thường sao. Trần Thiên Minh tiếp tục đánh giá tình hình bên trong, bật công tắc của máy nước nóng lên, chiếc máy vừa được khởi động liền xịt nước lên đầu hắn.
"Ai da" hắn vội vàng đóng công tắc lại, đưa tay vuốt mặt. Fck, thiệt không ngờ một việc vinh quang như thế lại bị mình phá hỏng.
"Có chuyện gì thế?" Nghe tiếng kêu của Trần Thiên Minh nàng liền tới, nhưng vừa nhìn thấy hắn bộ dạng chật vật, tóc đã ước hết liền che miệng cười hì hì.
"Sao mà tóc anh ướt hết vậy?"
"Ha ha, anh định thử xem tại sao máy lại không hoạt động, chắc là có vấn đề" Hắn liền ra vẻ tiêu sái, vuốt tóc, mang những hạt nước rồi xuống.
"Cuối cùng là bị làm sao?" Nàng cười, bộ dạng của hắn lúc này quả thật vô cùng buồn cười.
"Tốt, hình như là không có điện, cô thay bình điện khi nào? "Tuy hắn không hiểu lắm về đồ điện, nhưng kiến thức chung thì vẫn đủ. Cái máy nước nóng này không hoạt động chỉ có ba lý do: Một là nước không đủ, thủy lực quá ít. Nhưng vừa rồi nước phun lợi hại như vậy, làm mình ướt hết người thì suy ra thủy lực không có vấn đề. Thứ hai, chính là hết bình điện, thứ ba là máy bị hư.
Trong lúc này, hắn chỉ có thể xử lý vấn đề thứ hai thôi, nếu là thứ ba thì hắn bó tay. Nên bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp sửa chữa thứ hai.
"Bình điện à, em không biết, trước kia cũng là có người khác làm hộ" Nàng lắc đầu nói.
"Thế bây giờ em có không?"
"Hình như là có" Hà Đào suy nghĩ rồi đi ra ngoài.
Mịa, thật là giống với tình tiết trong một số tiểu thuyết mà, chỉ có điều trong đó là nhân vật nữ bị ướt, thân thể bên trong bộ phận quan trọng ẩn ẩn lộ lộ, sau đó nam nhân vật lại sắc tâm đại phát, và thế là….
Nhưng bây giờ lại là chính mình bị ướt, dường như có chút thay đổi. Hắn vừa nghĩ, vừa đem bình điện phía dưới cầm lên. Mịa, hạn sản xuất cách đây đã hai năm, thảo nào, không hư mới lạ.
"Anh nhìn xem, cái này có đúng là bình điện không?"Hà Đào cầm một cặp bình điện đưa cho hắn.
"Để anh thử xem" Trần Thiên Minh nhận bình điện liền thay vào, sau đó mở nước ra, tới bên cạnh nàng.
"Tốt quá" Hà Đào nhìn máy đã hoạt động cao hứng kêu lên.
"Để anh điều chỉnh một chút, liền có thể sử dụng được" Hắn thấy vòi nước đang chiếu thẳng vào chỗ hay nhìn lén của hắn, vội nói với nàng.
"Tốt quá, cảm ơn anh" Hà Đào gật gật đầu.
"Đừng khách khí, chúng ta còn xa lạ nữa hay sao?" Trần Thiên Minh mê đắm liếc nhìn bộ ngực cao vút của nàng, không biết tí nữa có được nhìn thấy toàn bộ không đây.
Hắn cố tình chỉnh vòi nước về bốn phía rồi dừng lại ở chỗ nhìn khả dĩ nhất, "Hà Đào, chỗ này là tốt rồi, nước phun cũng tốt, chỗ này vừa tiện lợi vừa tốt cho tuổi thọ máy".
"Trần Thiên Minh, anh thật là hiểu rộng" Nàng hâm mộ nhìn hắn nói.
"Cái này là đương nhiên, là một nam nhân nếu không biết nhiều thì làm sao có đủ tài cán để phục vụ một mỹ nữ như em chứ???" hắn lại liếc nhìn bộ ngực của nàng, hắc hắc, lát nữa là có thể nhìn được rồi.
"Tôi đi trước đây. "hắn hiện tại đang nghĩ tới việc nhanh chóng về phòng, bắc ghế ngồi trước phòng tắm, hoàn hảo chờ đợi rồi chậm rãi thưởng thức.
"Cảm ơn".
Trần Thiên Minh liền trở về, vội vàng đóng cửa.
"Thiên Minh" Ngô Thanh bên ngoài gọi hắn lại.
"Có chuyện gì? "Trần Thiên Minh không kiên nhẫn hỏi lại. Hiện tại hắn đang đem ông tổ tông tám đời của Ngô Thanh ra hỏi thăm. Mịa, sớm không tìm, muộn không tìm, sao lại tìm ngay lúc này chứ.
"Tôi tìm anh có chút việc, không lâu quá đâu, chỉ , phút thôi" Ngô Thanh nói.
"Cái gì?" Trần Thiên Minh ngây ngốc, những - phút cơ à, chừng ấy thời gian, hắn tắm được mấy lần rồi ấy chứ. Điều này có được không?
"Có gấp lắm không? Để sau rồi nói được không?" Trong lòng hắn đang nóng như lửa, thật là muốn một cước đá bay tên vô duyên này ra ngoài.
"Có chút khẩn cấp, ngày mai là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cậu tham dự" Ngô Thanh nói.
"Tối mai? Sinh nhật anh?" Trần Thiên Minh ngẩn người ra, chính mình cùng hắn chỉ là giao du bình thường, hắn không có lý do gì để mời mình cả. Hắn như vậy, không lẽ muốn cho mình đổ máu sao.
"À, tôi cũng không mời nhiều, chỉ mời ba người Hà Đào, Lưu Mỹ Cầm, Phạm Văn Đình và cậu thôi" Ngô Thanh nói.
"Cái đó nói sau nha, bây giờ tôi đang bận" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đóng cửa, mịe, vừa rồi chuẩn bị kỹ như vậy, tựa hồ có thể thưởng thức tới nơi, thì lại bị tên này làm trò quỷ.
"Không được, cậu phải đồng ý trước đã" Ngô Thanh liền đem chân chắn trước cửa, thật sự hăn cũng chẳng muốn mời Trần Thiên Minh làm gì, nhưng mà Phạm Văn Đình đã nói nếu Trần Thiên Minh không đi thì sẽ không đi. Mà Lưu Mỹ Cầm các nàng đều nói nếu như chị Đình không đi, các nàng cũng không đi.Cho nên, hắn hôm nay muốn tìm Trần Thiên Minh, chính là muốn Trần Thiên Minh đồng ý, hắn muốn đi cũng tốt, không muốn đi cũng phải đi.
"Nhưng tháng này tiền lương của ta đã dùng hết, không còn đồng nào cả" Hắn lúc này phải rõ ràng, không muốn đi tới đó rồi trở thành một tên ngốc, để giảm chút phiền phức.
"Sinh nhật tôi sao lại bắt cậu trả tiền chứ, cứ đi đi nha".
"Được rồi" Trần Thiên Minh gật đầu.
"Tốt, cậu cứ đợi, ngày mai tôi sẽ gọi. Gặp lại" Ngô Thanh vừa nghe hắn đáp ứng, cao hứng gật đầu, vỗ vỗ vai, rồi đi.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh vừa đi, liền chạy vào nhà, vội vàng hướng phòng tắm đi tới.
Chờ mong vận may từ khe nứt nhỏ.
Trời ơi, nàng đã thay một bộ quần một bộ quần áo mới, hình như nàng vừa tắm xong, bây giờ đang giặt cái tiểu y tơ tằm.
Trời ơi, sao mà ta chịu nổi chứ. Trong lòng hắn kêu to.