Lưu Manh Lão Sư

chương 57: tiểu hồng lại tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại có hai tiết, Trần Thiên Minh vừa hết lớp liền trở về phòng, ngã vật lên giường không nhúc nhích. Xem ra cần phải tìm một mối quan hệ để giúp công việc này dễ thở hơn mới được, nếu cứ chạy qua chạy lại hai bên liên tục như thế này, thân thể chắc sẽ không chịu nổi mất.

"Thầy Trần, thầy có nhà không?" bên ngoài có tiếng một học sinh sốt ruột gọi.

Hắn liền hỏi: "Ai đấy? Vào đi".

"Thầy Trần, Tiểu Hồng bị đau bụng, mới bị xỉu trong phòng học" Tiểu Linh dìu Tiểu Hồng tiến vào phòng hắn.

"Cái gì? Tiểu Hồng ngất xỉu?" nghe như thế hắn vội chạy tới.

"Bạn ấy tỉnh lại rồi, bạn nhờ em đưa tới chỗ thầy uống nước" Tiểu Linh chậm rãi đỡ Tiểu Hồng xuống ghế, hôm nay nhìn cô bé vô cùng tiều tụy.

"Tiểu Hồng, bình thường thân thể em tốt lắm cơ mà, sao hôm nay lại có thể đau bụng tới ngất xỉu?" Trần Thiên Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, bình Tiểu Hồng rất khỏe mạnh, làm sao có thể đau bụng đến xỉu, yếu đuối, mong manh như thế chứ.

"Thầy Trần, tại thầy không biết, mấy ngày nay Tiểu Hồng đều không được ăn thịt, cứ mãi như thế, thân thể làm sao chịu được?" Tiểu Linh nói ra lo lắng của mình, cô bé chính là bạn tốt của Tiểu Hồng, biết về bạn mình rất nhiều. Shared " Tiểu Linh" Tiểu Hồng cắt lời nàng: "Mình không việc gì đâu, bạn cứ về lớp trước đi. Mình uống nước xong liền trở về, xin phép hộ mình nhé"

"Ừ, thế cũng được, mình đi trước nhé." Tiểu Linh thấy thầy giáo cũng ở đây, Tiểu Hồng cho dù có vấn đề gì cũng không đáng lo, cho nên yên tâm về lớp.

"Tiểu Hồng, em sao rồi, tối hôm qua ăn bậy gì sao?" Trần Thiên Minh lấy đường cho vào nước ấm, nước đường có thể bổ sung chút năng lượng, đối với bị xỉu cũng có chút công dụng đặc thù. Hắn còn lấy trong ngăn tủ cả một lọ thuốc, đưa tới trước mặt nàng.

Tiểu Hồng nhận ly nước mặt có chút hồng đem thuốc trả lại cho hắn "Anh, em uống nước là được, thuốc này không uống đâu".

"Bị bệnh mà không uống thuốc thì sao mà khỏi được?" hắn lại đẩy lọ thuốc về phía nàng, cô bé này vẫn không nghe lời, bệnh rồi mà vẫn còn ương bướng.

"Em, em không bị bệnh, không uống thuốc đâu" nàng khẩn cấp đến độ nắm chặt tay, khuôn mặt cũng đỏ lên.

"Không nói nữa, mau uống đi, không thì anh giận đó" thấy nàng không chịu uống, hắn cũng trở nên gấp gáp, ấn một viên thuốc vào miệng nàng.

" Anh, anh à, em, em đau bụng là bởi vì, vì cái kia, cái kia… tới mà" Nàng nói xong liền xấu hổ cúi đầu, dường như còn muốn dúi cả đầu vào ngực.

"Trời đất" Trần Thiên Minh ôm đầu thầm nghĩ "Chính mình cũng thật là ngốc, con gái không phải mỗi tháng đều có mấy ngày không thoải mái sao? Thảo nào vừa rồi Tiểu Hồng lại có sắc mặt là lạ, chính mình vừa rồi cũng quá sốt ruột, không nhìn ra, thật sự là ngốc mà.

"Uống nước nữa không? Anh rót cho em ly nữa nhé" Hắn cầm cái ly nàng đã uống hết hỏi. Hắn hơi ngượng khi nghe đến chuyện ngày đó của con gái. Đó chính là việc xấu hổ của phụ nữ, hơn nữa lại do học trò của mình nói ra thì càng xấu hổ hơn.

Nàng gật gật đầu, mặt đỏ như cà chua, vô cùng đáng yêu.

Hắn liền làm thêm một ly nước đường cho nàng.

"Tiểu Hồng, vừa rồi Tiểu Linh nói gần đây em không có ăn thịt, sao lại như thế?" nhớ tới những lời lúc nãy của Tiểu Linh, hắn có chút nghi hoặc.

"Anh đừng nghe nó nói bậy, em không thích ăn thịt mà" nàng thật hận là không thể mắng con bé đó được, như thế nào lại nói với thầy chứ, thật là….

"Tiểu Hồng, em xem mặt đỏ chưa kìa, trẻ em là không được nói dối, mau nói ra cho anh" hắn liền vạch trần sự thật.

"Không, em không nói dối mà" Tiểu Hồng lại lắc lắc đầu, tay nắm chặt vạt áo.

"Tiểu Hồng, em không còn coi anh là đại ca nữa à, sao lại giấu anh, lại còn nói dối nữa… Chà, xem ra cái chức đại ca này anh không làm được nữa rồi" hắn thấy nàng không chịu thừa nhận liền phát cáu. Shared by kid - "Anh, anh đừng giận mà" thấy bộ dạng phát cáu của hắn, nàng liền kêu lên "Em, em gần đây rất ít ăn thịt".

"Tại sao vây? Nói cho anh biết đi." Hắn thấy Tiểu Hồng xuống nước, liền tiếp tục thúc đẩy, để nàng nói ra chân tướng.

"Em, nhà của em không có tiền" Nàng vừa nói xong hai mắt liền đỏ lên.

Thấy nàng khóc hắn vội an tủi:"Cha em ở trên trấn có một cửa hàng phải không? Kinh tế sao lại khó khăn được? " Mặc dù gia đình nàng không phải loại có tiền, nhưng cũng không thể đến nỗi thịt cũng không có mà ăn.

"Cha em năm trước mê cờ bạc, mọi thứ có giá trị trong nhà đều đã bán đi. Mẹ vì giận quá nên đã về nhà bà ngoại ở, em có cơm ăn cũng là tốt lắm rồi" Ngay cả học phí kỳ sau cũng nàng cũng không có tiền đóng, cứ nghĩ tới việc hết học kỳ này là phải nghỉ, liền khóc lên.

"Hóa ra cha em lại mê cờ bạc" Bây giờ hắn mới biết rõ nguyên nhân tại sao nàng không có ăn. Lấy từ trong bóp đồng, hắn nói: "Tiểu Hồng, em cầm lấy đi, dùng hết thì lại hỏi anh nhé. Em bây giờ đang tuổi lớn, ăn uống không đủ thì làm sao mà khỏe được, chất dinh dưỡng còn không đủ nuôi cơ thể nữa. Với lại sắp tới đợt kiểm tra học kỳ rồi"

"Không, em không lấy đâu" nàng lắc đầu. Nhà mình có vấn đề nói ra thật xấu hổ, bây giờ sao dám cầm tiền chứ.

"Cầm đi, nghe lời anh, đại ca là phải giúp đỡ tiểu muội chứ, em thấy có đúng không?" Hắn liền cương quyết nhét tiền vào tay nàng.

"Anh, sao em có thể cầm tiền của anh được chứ?" Mặt nàng vốn đã hồng, nay càng hồng thêm.

"Ngoan, cầm đi. Nếu không thì coi như anh cho em mượn, em về sau đi làm có tiền rồi trả lại cho anh, được không? Nhớ là sau này nhất định phải trả đó!" Sự tình về sau thì ai mà biết được, chờ tới lúc nàng đi làm thì không biết tới năm nào nữa, chẳng qua, nếu không nói như vậy thì nàng sẽ không lấy.

"Em, em sẽ sớm trả lại cho anh" nàng gật gật đầu nói. "Anh, khi nào em đi làm có tiền sẽ trả lại anh gấp đôi" đôi mắt ánh lên nét kiên định.

"Tốt lắm, em cầm lấy tiền đi, dùng hết rồi lại nói với anh. Nhớ phải chú ý đến thân thể, đừng cho cha biết về số tiền này" thấy nàng chịu nhận hắn vô cùng cao hứng.

"Tiểu Hồng, bụng em còn đau không?" Hắn quan tâm hỏi, đây cũng là vấn đề mẫn cảm, ngay cả mặt hắn cũng đỏ lên.

"Không có, bây giờ tốt rồi, không thấy đau nữa" Tiểu Hồng ấp a ấp úng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. "Anh, anh thật là tốt với em, sau này e sẽ báo đáp anh thật tốt" mặt nàng càng hồng hơn.

Trần Thiên liền bị bộ dạng đỏ ửng mê người của nàng hấp dẫn. Nhìn thấy ngực nhỏ của nàng đã muốn sờ một cái " Đồ ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai?".

"Anh, anh thật tốt." Tiểu Hồng kích động mà nhào vào lòng hắn, hai tay chặt cổ.

"Em" Trần Thiên Minh không biết phải như thế nào, hai tay đặt ở đâu cho tốt. Ở trên lưng, hai ở mông? Hay là…

"Tiểu… Tiểu Hồng à" hắn nhẹ nhàng gọi, cửa phòng của mình đâu có đóng, nếu như có giáo viên khác chứng kiến sợ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được. Hắn rụt tay lại, nhẹ nhàng mà thúc Tiểu Hồng, muốn đẩy nàng ra.

"Đừng…. Anh." Thân thể nàng chợt run rên, bàn tay ôm cổ hắn trở nên vô lực, như muốn ngã xuống.

"Ôi trời ơi!" trong lòng hắn kêu to. Mới vừa rồi nàng lao vào hắn, căn bản không thể thấy rõ. Bây giờ mới phát hiện, hắn vừa rồi đẩy Tiểu Hồng, Tiểu Hồng tuy còn nhỏ, nhưng bộ ngực đã tròn trịa. Trách không được cảm giác mềm mại, chính mình còn tưởng thân thể nàng mềm mại chứ! Bây giờ càng giải thích càng hiểu nhầm, như thế nào cho phải đây?

Chẳng qua, phải nói, cái loại này tuy...nho nhỏ mà cảm giác thật là thoải mái,so với nữ nhân khác cũng khác biệt. Tóm lại một câu, "sướng!"

Hắn bây giờ thật muốn có cái lỗ, để cho hắn chui xuống đất. Bởi vì, trước mặt mình chính là cô học trò mới chỉ mười sáu tuổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio