"Thật ngại quá, đã để cô phải đợi lâu, vừa rồi mới có một sinh viên tới nhờ tôi giúp tí việc ấy mà", Trần Thiên Minh đi vào liền phát hiện một bàn thức ăn, Hà Đào đã ngồi sẵn ở đó đợi hắn.
Vừa thấy Trần Thiên Minh đến, Hà Đào liền nói: " Nếu lần sau ngươi mà còn về muộn, ta sẽ ăn cơm trước, lúc đó ngươi chuẩn bị tinh thần mà đợi rửa bát nhá. " nàng bỉu môi, rồi đưa một chén canh cho hắn.
Cũng bởi vì đang đói, hắn chẳng cần khách khí với Hà Đào, cầm chén canh nàng đưa, một phát húp sạch, "Ồ, canh này thiệt ngon", Trần Thiên Minh ở trường đều là dùng đồ ăn nhanh, nào có bao giờ được ăn món canh đầy mùi vị như thế này.
"Uống ngon là được, mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi" Chiều nay nàng cũng có giờ lên lớp, nên không dông dài với hắn, cũng bắt đầu ăn.
"Thật là ngon" Trần Thiên Minh vỗ vào chiếc bụng đã no cứng của mình, rồi cầm lấy chén bát, chuẩn bị đem đi rửa.
"Không cần, anh cứ để đấy, tí nữa tôi rửa cũng được, anh về nghỉ ngơi đi", thấy Trần Thiên Minh muốn đứng lên rửa bát, Hà Đào đã ngăn hắn lại.
Thấy nàng nói như vậy hắn cũng hạ chén xuống, xấu hổ nói: "Cô Hà, vừa rồi khi tôi thay cầu chì, cái đó, cái… cái đó, không phải…" Trần Thiên Minh càng nói càng hồ đồ, hắn không biết phải giải thích sự việc này sao cho tốt.
"Anh…" Hà Đào thiệt không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này, thật sự làm cho nàng vừa xấu hổ, vừa không biết nên nói gì cho phải.
Thấy Hà Đào gương mặt nhỏ nhắn vì thẹn thùng mà ửng hồng lên, lại còn bộ ngực có phập phồng liên tục làm cho trong lòng hắn lại nổi lửa, ánh mắt trở nên ngây dại.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn mình, tức giận nói: "Anh ăn xong rồi sao không đi đi, còn đứng đây làm gì? Tôi phải dọn dẹp nữa".
Phát hiện mình lại thất thố, hắn vội vàng đáp: "Được rồi, tôi đi ngay đây", hắn quay người bỏ đi, hôm nay thật là bị ông trời chơi khăm mà, đặc biệt là vừa rồi, lại thất thố trước mặt nàng như vậy, sau này làm sao có thể đối mặt với nàng nữa đây.
Trở về phòng, tự tát mình một cái tát, thầm mắng chính mình, Hà Đào người ta tuổi trẻ xinh đẹp như thế, làm sao mà coi trọng một giáo viên trẻ như ngươi được, không nên si tâm vọng tưởng. Nhưng mà, nàng ta lại mê người như thế, thân hình cứ bày trước mắt mình như vậy, thì sao mà đành lòng nhắm mắt bỏ qua được chứ.
Bước vào toilet, hắn phát hiện ngay là quần áo bẩn hôm qua đều đã giặt, đang phơi ở trong. Kỳ quái, ta chính mình cũng chưa giặt, ai đã giặt quần áo giúp mình nhỉ. Mới vừa rồi cũng chỉ có Tiểu Hồng tới, hay là cô bé này giúp mình, tiểu nha đầu này… thiệt là.
Trời ơi!! Nó còn giặt sạch cả quần lót của mình nữa chứ, tối hôm qua, mình hưng phấn quá độ, trên quần vẫn để lại dấu tích bây giờ cũng đã sạch sẽ rồi, mặt hắn bất chợt đỏ lên.
"Thầy, thầy ơi", tiết một buổi chiều, Trần Thiên Minh đang ngủ thì nghe tiếng Tiểu Hồng gọi ngoài cửa.
Hắn liền bật dậy, mặc quần áo vào, chạy ra mở cửa: "Em làm sao vậy hả Tiểu Hồng?" Thấy sắc mặt của Tỉeu Hồng xám xịt, hắn liền hỏi.
"Em, em bị đau bụng, muốn xin thầy chút nước" Tiểu Hồng cau mày, ôm bụng nói.
"Đau bụng sao? Thầy có Becberine" Hắn vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra lục tìm.
"Không, không cần" Tiểu Hồng vừa nghe liền vội vàng lắc lắc đầu.
"Bị bệnh mà không uống thuốc, làm sao mà khỏi được???"
"Em, em bị là do cái kia đến," Nhìn thấy hắn đang cần lọ Becberine trong tay, nàng đỏ mặt nói. Thật sự là nàng hôm nay đã sắp đến kỳ.
"Ồ," rốt cuộc thì hắn cũng hiểu vì cái gì mà nàng không thoải mái, rồi lại ôm bụng, nghoe ngẩy không chịu nói ra.
"Ái da," Tiểu Hồng đang uống nước, chợt phun hết ra, đau đớn kêu lên một tiếng
"Sao vậy? Tiểu Hồng" Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng ôm bụng, bộ dáng thống khổ như vậy cũng hắn phát hoảng, vội đưa Tiểu Hồng nằm lên trên giường mình.
"Đau, đau quá" Nằm trên giường, Tiểu Hồng khẽ rên rỉ.
"Để thầy đưa em đi bệnh viên nha" Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
"Thầy, không cần đi" Tiểu Hồng lắc lắn đầu, "Thầy có thể… có thể giúp được không?"
"Tất nhiên là có thể" Trần Thiên Minh không chút do dự nói
"Thầy, thầy giúp em xoa một chút, trước kia, mỗi lần bị đau, mẹ chỉ cần giúp em xoa một chút là không thấy đau nữa" Bởi vì đau quá, Tiểu Hồng cũng mặc kệ sự ngượng ngùng
"Việc này, việc này…" Trần Thiên Minh ngây người. Hắn nhìn vào chiếc bụng nhỏ xinh xắn, lại nhìn vào bàn tay của mình, việc này, chính mình có thể làm sao.
"Ái da!" Tiểu Hồng lại kêu lên đau đớn.
Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, chậm rãi, đưa bàn tay của mình về phía chiếc bụng phẳng lì của Tiểu Hồng
Tuy cách một lớp áo, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự mềm mại của làn da phía dưới. Đây là lần đầu tiên hắn được sờ bụng một cô gái. Chính xác, phải nói là tiểu cô nương.
Phía trên chính là đôi thỏ bạch mới nhú, phía dưới chính là địa phương thần bí, vì thế, hắn chỉ có thể hết sức cẩn thận, xoa thật nhẹ nhàng. Hắn sợ sẽ có lúc không cưỡng lại được mà nghĩ tới vùng đất đó rồi lỡ tay sờ qua.
Không bao lâu, địa phương bên dưới của hắn cũng bắt đầu phồng lên. Hắn sợ Tiểu Hồng sẽ phát hiện ra ý niệm xấu xa của mình, nên phải dùng hai chân, khẩn trương kẹp chặt cái vật không nghe lời ấy lại.
Bụng của Tiểu Hồng thiệt là co dãn, tuy có chút hơi nhỏ, nhưng sờ vào thật là thoải mái. Đặc biệt là phần trên đã phát dục, là một ngọn núi nhỏ cũng không tệ, còn ở phía dưới, vùng giữa hai chân lại có chút nếp nhăn, càng làm cho bàn tay đang vuốt bụng Tiểu Hồng càng thêm ngứa ngáy. Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hắn tự mắng bản thân.
"Thầy ơi, em đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn thầy" Tiểu Hồng cảm kích khẽ liếc hắn một cái rồi nói.
"Vậy thì tốt quá" Trần Thiên Minh nghe vậy, tuy trong lòng rất muốn tiếp tục xoa xuống phía dưới, nhưng cũng phải từ từ rút tay về.
"Thầy ơi, thầy sao vậy, sao có vẻ không được thoải mái?" Tiểu Hông thấy hắn ngồi, hai chân kẹp chặt, sắc mặt có chút không tự nhiên nên hỏi.
"Không, không có việc gì, có lẽ là tại vì lúc nãy ngủ không ngon," Trần Thiên Minh tâm cơ linh động, liền tìm ra một lý do.
Tiểu Hồng ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Thầy, thật là xấu hổ, đã quấy rầy thầy rồi".
"Không có gì, không có gì".
"Thầy ơi, em, em muốn thầy giúp em một việc nữa" Nói tới đây, Tiểu Hồng thẹn thùng, cúi đầu.
"Nói đi, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, thầy cũng giúp em", Trần Thiên Minh vỗ ngực nói. Tiểu Hồng chẳng lẽ lại muốn ta xoa hộ nữa sao, ôi, nếu như thế thì, nếu một lần nữa thì, chính mình cũng sợ… Mặc dù nghĩ thế, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng cao hứng.
"Em, em muốn nhờ thầy mua giúp một thứ" Mặt của Tiểu Hồng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
"Mua thứ gì? Là cái gì vậy?" Hắn nghe mà ngẩn cả người ra.
"Em, em hôm nay không biết cái kia… sẽ tới nên không chuẩn bị, cho nên, cho nên, không có mang theo" Nàng vừa nói vừa đỏ mặt, cúi đầu như muốn chui xuống đất cho đỡ ngượng.
Lúc này thì hắn đã hiểu ra, nguyên lai là muốn nhờ hắn đi mua băng vệ sinh.
Cái gì? Băng vệ sinh? Trong lòng hắn kêu to. Nếu như bắt hắn đi mua món đồ đó, thì thật là không còn chút thể diện nào.Nhưng mà chính mình vừa rồi đã đáp ứng với Tiểu Hồng.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải quay người dời đi, lấy xe chạy vào cửa hàng trong trung tâm để tìm mua
"A, cô ơi" Vừa đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhìn xung quanh thấy không có mấy người mới nhỏ giọng gọi người bán hàng.
"Cái gì? Người trẻ tuổi, ta già như vậy sao?" Người bán hàng khoảng hơn ba mươi không hài lòng khi hắn gọi mình như vậy.
"Ồ, thì ra là một cô gái xinh đẹp, thật là xấu hổ, tôi gọi bà cô đứng ở bên kia, không phải gọi chị" Hắn linh cơ chợt động, tay liền trỏ ra bên ngoài.
"Trong này không có cô gái xinh đẹp!" Cô gái bán hàng thấy hắn đang đả kích chính mình, tức giận lườm một cái.
"Tôi, tôi…" Trần Thiên Minh lắp bắp, nói không nên lời.
"Anh muốn mua cái gi?" Nàng ta trừng mắt nhìn hắn.
"Tôi, tôi muốn…" Trần Thiên Minh cảm thấy chính mình lúc này cũng không muốn nói ra.
"Muốn cái gì? Nói mau, có rắm thì phóng, có chuyện thì nói".
"Ta, ta muốn vệ…" Trần Thiên Minh vừa định hỏi nhưng lại thấy một vài người vừa bước vào nên thôi.
"Muốn giấy vệ sinh phải không?" Nàng ta liền cầm một cuộn giá hai đồng đưa cho hắn.
"Tôi, không phải…" Trần Thiên Minh liên tục lắc đầu.
"Vậy là cái gì, nói mau, không thấy tôi đang vội sao?" Nữ nhân viên bán hàng đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
"Là, là băng vệ sinh" Trần Thiên Minh cúi đầu, lí nhí.
"Cái sao? Anh muốn mua băng vệ sinh?" Nàng ta nghe vậy liền lớn tiếng kêu lên.
Mọi người trong cửa hàng, đều trợn mắt nhìn hắn như thể là đi sở thú nhìn một con khỉ vậy.
"Anh muốn hiệu gì? Hình dáng ra sao? Có loại khô thoáng, có cánh, mặt cotton, có lưới, có loại thơm mát, dùng cả ngày lẫn đêm" Nhìn vẻ mặt sung huyết của hắn, híp mắt cười nói, nàng dường như sợ mọi người không biết hắn tới là để mua băng vệ sinh.
"Lấy, lấy cho tôi loại tốt nhất" Trần Thiêm Minh, mắt hóa thành viên đạn, vừa nói vừa móc túi lấy tiền. Hắn tuy không hiểu hiệu gì, loại gì, nhưng đắt nhất thì hắn hiểu.
"Tại sao cái này lại có giá hơn đồng lận, nếu bán hàng dễ kiếm tiền như vậy, thì thôi ta chẳng làm thầy giáo nữa, bán thứ này kiếm sống cho xong". Trên đường về, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm. Không biết rằng chính mình vừa bị nhân viên bán hàng cứa cổ.
"Tiểu Hồng, thầy đã về" Hiện tại Trần Thiên Minh cảm giác như mình vừa đi chống Nhật quang vinh trở về.
"Thầy, thầy đã về" Tiểu Hồng đi ra từ nhà vệ sinh, trong tay vẫn còn cầm một chiếc nội y vừa giặt.
Trần Thiên Minh cảm thần tình chao đảo. Có chút hoa văn phía trên đích thị là của nàng, hơn nữa nhất định vừa rồi nàng tự làm bẩn, sau đó đi vào trong giặt. Hắn cảm thấy "thằng bé" giữa hai chân lại bắt đầu không nghe lời.
"Thầy, thầy có mua được không?" Tiểu Hồng cúi đầu, lí nhí hỏi.
"Có đây".
Tiểu Hồng vậy tiếp nhận từ tay hắn, quay mặt, chạy vào toilet.
"Ái da " Trần Thiên Minh cảm giác từ ngày tiểu trùng kỳ quái cắn vào chỗ đó, bây giờ tự nhiên lại đau một chút, sau đó toàn thân máu như nước sôi trào mấy chục giây sau mới trở lại bình thường.
Mấy ngày này dường như cũng bị như vậy, một buổi thì bất chợp xuất hiện một, hai lần, sau khi phát tác thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng thì tiểu trùng cắn vào chỗ ấy có sao không? Hôm bữa tại bệnh viện kiểm tra không phải đã nói là không có vấn đề gì sao. Sau khi lĩnh lương, phải tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa mới được. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.