Trần Thiên Minh lại một lần nữa tiến vào văn phòng của thư ký Hà.
Sau lưng thư ký Hà có một cái giá sách, bên trên đặt rất nhiều quyển sách rất dày, bên trái bàn làm việc có một bình Vạn Niên Thanh, làm cho vẻ nghiêm túc của căn phòng tăng thêm rất nhiều sức sống.
"Cậu tìm tôi có việc gì?" thư ký Hà vừa thấy Trần Thiên Minh đi vào, vẻ mặt cũng cười tiếp đón.
"Vâng" Trần Thiên Minh gật đầu đáp. "Thư ký Hà, tôi có câu này không biết có nên nói hay không?" Trần Thiên Minh sợ Hà Thư Ký vì giúp hắn mà đắc tội với Chánh án Ngũ, cho nên hắn mới ướm lời trước.
"Nói đi." Hà Thư Ký cười to đáp. "Tôi muốn nói cho cậu, chuyện mà cậu đã báo, hiện tại đã được điều tra, kết quả ra sao, còn phải chờ nhóm điều tra báo lại đã. Chẳng qua tôi có thể tiết lộ một chút, Lâm Hoa này quả thật là có vấn đề."
"Hà, thư ký Hà, Lâm Hoa đã tìm Chánh án Ngũ hỗ trợ rồi." Đột nhiên Trần Thiên Minh đem chuyện mà hôm nay mình nghe được ở trong nhà hàng nói ra toàn bộ.
"Ồ, hắn tìm Chánh Án Ngũ?" Hà Thư Ký khẽ ngẩng đầu lên hỏi.
Qua một lúc, thư ký Hà mới hỏi Trần Thiên Minh: "Cậu làm sao mà biết được tin tức này?" thư ký Hà lúc này đột nhiên phát hiện thanh niên trước mặt này rất không đơn giản.
"Là một bằng hữu của tôi nói ra, cho nên tôi mới chạy đến nói cho ông, để ông còn kịp thời mà chuẩn bị." Rốt cuộc là thư ký Hà có dám làm không? Trong lòng Trần Thiên Minh cũng không đoán được.
"Ồ." thư ký Hà cũng hơi ngạc nhiên, ông ta cũng không tin cái tin tức này là do bằng hữu của Trần Thiên Minh nói cho. Trần Thiên Minh này, chỉ bằng vào tài liệu mà lần trước hắn giao nộp, lại còn có thể chụp được cả ảnh của Lâm Hoa và tình nhân của hắn đang thân mật rõ ràng như vậy, đây chắc chắn là việc mà người bình thường không thể làm được, cho dù là để đội cảnh sát xử lý, chắc chắn cũng không làm được như vậy.
Thư ký Hà rất tò mò về Trần Thiên Minh. Một tên tiểu tử trông nhàn nhã như vậy, rốt cuộc còn ẩn dấu những gì nữa? Hắn chỉ là một thầy giáo thôi sao? Trong lòng thư ký Hà cũng tự hỏi mình.
"Tôi biết, cám ơn cậu đã nói cho tôi tin này." thư ký Hà tự mình đứng dậy đưa cho Trần Thiên Minh một cốc nước.
"Cái này…" Trần Thiên Minh vừa muốn nói lại thôi.
"Cậu là sợ án phạt sẽ bị sửa đổi, tôi sẽ không xử lý nữa đúng không?" thư ký Hà nhìn Trần Thiên Minh hỏi.
Trần Thiên Minh cũng gật gật đầu.
"Tôi nói cho cậu biết, bản án này tôi mặc kệ là ra mặt, tôi cũng sẽ tra ra rõ ràng mới được. Tôi là thư ký của ủy ban, nếu đến cả tôi cũng không thể quản, vậy thì còn ai quản." thư ký Hà càng nói càng kích động, hai tai cũng đỏ bừng lên.
"Nhưng, chỉ là đó chính là Chánh án Ngũ, hắn so với ông…" Trần Thiên Minh vừa nói được một nữa vội ngừng lại, bởi vì không cần hắn nói, thư ký Hà cũng hiểu điều này.
"Chức vị của hắn cao hơn tôi, tôi biết." thư ký Hà cũng gật gật đầu.
"Vậy, không cần "cứng đối cứng", có thể dùng phương pháp khác không?" Trần Thiên Minh cũng chỉ nói được một nửa, dù sao đối diện cũng là lãnh đạo, lãnh đạo thì tất nhiên có cách nghĩ của lãnh đạo.
"Cậu nói là dùng phương pháp khác sao? Phương pháp gì?" thư ký Hà càng lúc càng cảm thấy tên tiểu tử này rất thông minh.
"Nếu chúng ta trước tiên tìm thư ký thành phố, nói cho hắn biết việc này, vậy thì tên Chánh án Ngũ kia cũng không dám làm quá. Ông cũng không phải trực tiếp đấu với Chánh án Ngũ." Trần Thiên Minh đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Thư ký Hà nghe thấy lời Trần Thiên Minh nói, trong lòng cũng tự hỏi, sau đó có chút khẽ cười, gật gật đầu.
"Được, việc này cứ để tôi xử lý." thư ký Hà lại theo thói quen gõ gõ vào bàn.
"Vậy thì tôi xin phép. Thư ký Hà, ông quan tâm đến chuyện của tôi, tôi không thể không để ý được. Nếu sau này ông có gì cần, tôi sẽ làm hết sức mình. Đây là số điện thoại của tôi." Trần Thiên Minh đem danh thiếp để lên bàn của thư ký Hà, sau đó bổ sung thêm một câu. "Tuy tôi chỉ là một thầy giáo, nhưng mà tôi cũng có khá nhiều bằng hữu, có khi lại giúp được việc gì đó."
[/COLOR]
[COLOR=DarkRed]
Đi làm, Hà Thư Ký liền đem tài liệu có quan hệ đến Lâm Hoa cho thư ký Hoàng của thành phố.
"Thư ký Hoàng, tôi có phần tài liệu này, ông xem xem." thư ký Hà đem tài liệu để lên bàn của Hoàng Thư Ký.
Thư ký Hoàng xem một lúc, cười mắng: "Tên Hà "mặt đen" này, công việc bề bộn nên hồ đồ rồi sao, việc nhỏ như vậy mà cũng phiền đến tôi sao?"
"Thư ký Hoàng, tôi biết đây là việc nhỏ, nhưng mà bên trong còn có sự tình khác, đây đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi." thư ký Hà cố ý gợi ý một chút.
"Ừm? Là ai vậy?" thư ký Hoàng vừa nghe thấy thư ký Hà nói trong có vần đề, vì thế cảnh giác hỏi.
"Tôi đại khái cũng không rõ lắm, nghe nói là một lãnh đạo của thành phố chúng ta. Cho nên tôi mới cân nhắc xem có nên tra hay không?" thư ký Hà nói.
"Hà "mặt đen", chuyện này đâu giống tác phong của ông? Bình thường ông không sợ trời sợ đất gì mà, sao hiện giờ lại chậm chạp như vậy chứ?" thư ký Hoàng nhìn lại thư ký Hà, cảm thấy có chuyện kỳ quái. Bình thường Hà "mặt đen" chắc đã hận không được mà lao đến làm rõ tất cả rồi, làm sao có thể đưa đến cho mình giải quyết chứ.
"Tôi bình thường đã đắc tội với rất nhiều người, vì vậy không phải làm cho rất nhiều người sợ sao? Ông nói xem tôi phải làm gì, thư ký Hoàng?" thư ký Hà cũng biết thư ký Hoàng là người chính trực, vì thế ông ta mới tìm đến.
"Chuyện này còn cần hỏi sao? Người này phạm vào hai tội, bao gái, tham ô, hai điều này theo luật đều khó thoát tội, ông ngày mai chỉ cần như lơ đãng nói ra ở ủy ban thường ủy, hoặc là cho người làm một cái báo cáo, trưng cầu ý kiến của ủy ban thường ủy, tôi xem xem ai dám tha cho hắn. Còn nữa, ông cũng không cần đem tôi làm lá chắn. Ủy ban của ông làm gì? CHính là chuyên đắc tội người khác mà. Không cần phải lừa tôi." thư ký Hoàng cùng thư ký Hà đều cười cười.
"Lão lãnh đạo, tôi làm việc với ông cũng lâu rồi, ông luôn để tôi chống đỡ phía trước, vì thế cũng nên để ông ngăn cản lần này chứ." thư ký Hà vui đùa nói.
"Được, không có việc gì nữa thì đừng làm phiền tôi, tôi vẫn còn một đống văn kiện trên bàn kìa." thư ký Hoàng cũng bắt đầu trục khách.
"Được, tôi ngày mai sẽ đêm việc này ra thảo luận với ủy ban thường úy." thư ký Hà nói xong rồi cũng đi ra ngoài.
"Thư ký Hà, Chánh án Ngũ mời ông qua gặp một chút." Bí thư của Chánh án Ngũ gọi điện cho thư ký Hà nói.
"Ồ, Bí thư Vương, tôi hiện giờ đang cùng mấy nhân viên có một vụ án, có chuyện gì quan trọng hơn sao? Có thể nói luôn trong điện thoại không?" thư ký Hà cố ý không đi, lại còn cố cường điệu là bên cạnh mình đang có mấy nhân viên, phỏng chừng là bí thư kia cũng không dám nói ra.
"Không, cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Ông có rảnh thì đi tới một chút, Chánh án Ngũ đang muốn gặp ông." bí thư Vương cũng không dám nói, dù sao thì Lâm Hoa cũng đang phạm tội, cầu tình lúc này cũng không phải là tốt lắm.
"Được, tôi làm xong việc bên này sẽ qua ngay." thư ký Hà nói xong rồi cụp máy.
"Xem ra việc này đúng là thật, Chánh án Ngũ cũng đã cho người gọi điện tới." thư ký Hà uống cốc nước. Cái chiêu tìm thư ký Hoàng này quả là có tác dụng, chính mình cùng Chánh án Ngũ cũng làm quan đã lâu, nếu chẳng may Chánh án Ngũ có tìm đến mình, vậy thì cứ nói là đã nói chuyện này với thư ký Hoàng,thư ký Hoàng cũng muốn nghiêm khắc tra xét. Tuy nói là thư ký Hoàng với Chánh Án Ngũ cùng cấp bậc, nhưng mà ở thành phố này, thư ký Hoàng vẫn lớn hơn. Như vậy chính mình cũng sẽ không đắc tội với lãnh đạo, mà có thể tránh được phiền phức. Mà nghĩ lại phong cách làm việc bình thường của mình,có thể nên suy nghĩ lại một chút. Nếu không phải là có thư ký Hoàng giúp đỡ, công việc của mình chắc là vẫn "dậm chân tại chỗ" từ lâu rồi.
"Trần Thiên Minh, tên tiểu tử này rất có ý tứ." thư ký Hà đem cốc nước hạ xuống, âm thầm nói.