"Thầy Trần Thiên Minh!" Từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi Trần Thiên Minh.
"Không thể nào? Đến tìm mình nhanh vậy sao, mình còn chưa ngủ nữa mà?" Trần Thiên Minh nghĩ thầm. Hắn vừa mới trở về phòng định ngủ, ai ngờ giờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi hắn.
"Sẽ không phải là Lý hiệu trưởng lại tìm đến chứ? Dường như không phải, tiếng nói ở ngoài cửa giống của phụ nữ hơn, trong thời gian ngắn như vậy, cho dù Lý hiệu trưởng có làm giải phẫu chuyển đổi giới tính cũng không nhanh như vậy." Trần Thiên Minh ngẫm lại, ra mở cửa.
"Cô Lưu?" Trần Thiên Minh mở cừa thì thấy, thì ra là cô giáo Lưu Mỹ Cầm. Hoàn hảo, không phải tên đầu heo Lý hiệu trưởng kia. Trần Thiên Minh vững tâm.
"Trần, thầy Trần, anh có rảnh không?" Lưu Mỹ Cầm rất rực rỡ, có chút ấp a ấp úng.
Lưu Mỹ Cầm có thân hình rất đẹp, tuy không đẹp bằng Hà Đào, nhưng cũng chẳng kém là bao. Bất quá cô ấy bình thường làm người có chút mềm yếu, làm chuyện gì cũng lén lút. Đặc biệt là bộ ngực của cô ấy, làm cho người ta thật sự muốn vuốt ve lên đấy một cái.
"Tôi, có rảnh?" Trần Thiên Minh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đang muốn ngủ, rốt cuộc là rảnh hay là không rảnh đây.
"Anh rảnh à! Tốt quá!" Lưu Mỹ Cầm cao hứng cười.
"Tôi, tôi…" Trần Thiên Minh vốn muốn tự hỏi một chút, nhưng Lưu Mỹ Cầm lại nghe thành "hắn có rảnh".
Bất đắc dĩ hắn đành phải hỏi: "Cô có chuyện gì à?"
"Là thế này, phòng tôi không có điện, không hiểu xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp tôi không?" Thì ra là phòng Lưu Mỹ Cầm không có điện.
Không có điện? Không phải chứ? Lần trước trong phòng Lưu Mỹ Cầm không có điện, mình khi nào trở thành thợ điện đây? Chẳng lẽ trong trường không có thợ điện sao?
Chẳng lẽ lý hiệu trường không để mình làm thầy giáo nữa, bắt làm thợ điện? % là không có khả năng, hắn không thể từ bỏ quyền lợi của mình như vậy.
Chẳng lẽ Hà Đào đã nói cho Lưu Mỹ Cầm lần trước mình sửa điện giúp cô ấy? Chỉ có % như thế,bởi vì lần trước mình giúp Hà Đào sửa điện, nhưng đã làm cho mình nhìn trộm được một ít xuân quang.
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ Lưu Mỹ Cầm xem trọng mình, muốn mình sửa điện giúp cô ấy, để mình có thể nhìn xuân quang của cô ấy? Dù sao mình và cô ấy ở hai phòng cách xa nhau, tại sao không tìm thầy khác, lại tìm mình chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thiên Minh cao hứng thật muốn bay lên trời. Mình đẹp trai có khác, tuy không thể cuốn hút hàng nghìn hàng vạn cô gái, nhưng có thể cuốn hút giáo viên, cũng không tệ. Hắn lại ngước nhìn bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm, không kìm được nuốt nước miếng cái ực.
Trần Thiên Minh vẻ mặt hưng phấn, cao hứng nói: "Tốt tốt tốt, lúc này tôi rảnh." Hắn cao hứng cứ như là Lưu Mỹ Cầm đến giúp hắn sửa điện, chứ không phải hắn đến giúp Lưu Mỹ Cầm sửa điện.
Trần Thiên Minh vừa đi vừa suy nghĩ cân nhắc: "Đi đến nơi, đầu tiên là sửa cầu chì bị hư, sau đó lại để cho Lưu Mỹ Cầm giữ ghế cao cho mình, trong phòng nàng tất cả loại này, ở góc độ như vậy sẽ tốt hơn, tiếp theo mình sẽ để cho nàng giúp đỡ, mình vừa giả bộ nhìn xuống để sửa cầu chì bị hư, vừa nhìn cảnh tượng xinh đẹp bên dưới.
"Thầy Trần, đến rồi," Ở phía sau Lưu Mỹ Cầm kêu lên.
Trần Thiên Minh vừa nghe, mới hồi phục lại tinh thần. Bởi vì hắn nghĩ đến say mê, đa đi qua phòng Lưu Mỹ Cầm. Đến trước cửa phòng một thầy. Thầy nọ tưởng Trần Thiên Minh tìm hắn có việc, liền chào đón, lại còn bắt chuyện với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đành phải cũng ông thầy kia nói chuyện một chút, sau đó chạy trở lại. Hắn đi vào phòng của Lưu Mỹ Cầm, liền nói: "Cầu chì bị hư!"
"Cầu chì bị hư?" Lưu Mỹ Cầm hỏi.
"Ồ!" Trần Thiên Minh lúc này mới nhớ là mình chưa hề xem thiết bị điện của phòng Lưu Mỹ Cầm, ngay cả cầu chì cũng chưa hề xem, mình cứ võ đoán như vậy, dường như có phần vội vàng.
"Đây là phỏng đoán của tôi, hiện giờ trạng thái trong này đều hư cả." Trần Thiên Minh che giấu sự thất thố của mình, tự biện minh.
"Cô có loại ghế cao không?" Trần Thiên Minh nói. Hiện giờ Trần Thiên Minh muốn đứng ở trên ghế cao, để có thể nhìn ngắm cặp nhũ bên trong quần áo của Lưu Mỹ Cầm.
"Có, tôi đi lấy cho anh." Lưu Mỹ Cầm trả lời.
Hết thảy dự định của kế hoạch đã tiến hành. Trần Thiên Minh thầm cao hứng.
Lưu Mỹ Cầm đưa ghế cho Trần Thiên Minh xong, liền trở về phòng không biết làm gì.
"Không phải chứ? Cô không lo ta sẽ ngã xuống sao, ngã sẽ trọng thương, tàn phế."Trần Thiên Minh vừa trách Lưu Mỹ Cầm, vừa tham thầm. Bất quá hắn không dám nói ra, không thể làm gì khác ra đứng ở trên cái ghế cao. (bất quá ghế này cũng không cao, căn bản là không có người đỡ)
Trần Thiên Minh mở cầu chì là xem, cầu chì không bị cháy, vẫn bình yên vô sự.
Cái này làm cho Trần Thiên Minh buồn bực, hắn chỉ biết sửa điện có chừng đó. Giờ phải làm sao?
"Có phải là cầu chị bị hư không?" Lưu Mỹ Cầm nhảy xuống ghế đưa cho Trần Thiên Minh một ly nước.
Thì ra là rót nước cho mình uống, sớm biết nàng đem nước cho mình, hắn đã ngồi ở trên ghế một lúc rồi.
"Không, không phải." Trần Thiên Minh đỏ mặt, vì vừa rồi hắn đã võ đoán mà xấu hổ. "Tôi mới xem lại." Trần Thiên Minh không muốn lãng phí cơ hội này, lập tức sải bước trên chiếc ghế cao, sau đó không hề nhìn vào cầu chì, mà lại trực tiếp nhìn xuống bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm.
"Thầy nhìn gì vậy?" Lưu Mỹ Cầm kỳ quái nhìn Trần Thiên Minh, bởi vì nàng thấy Trần Thiên Minh không nhìn cầu chì, mà là nhìn nàng. Sau một lúc, Lưu Mỹ Cầm dường như hiểu ra, nàng vội chỉnh lại cổ áo.
Trần Thiên Minh thất vọng, vừa mới nhìn một chút, nhưng Lưu Mỹ Cầm dường như đã phát hiện, đã kéo chặt cổ áo, làm mình cái gì cũng chả thấy.
"Tôi nhìn xem dây điện phòng cô có vấn gì gì không." Dây điện thì Trần Thiên Minh còn có thể xem, nếu là thiết bị điện hoặc ổ cắm bị hư, thế thì hắn chỉ có nước đeo giày da vào rồi chạy trối chết thôi.
"Tốt, anh nhìn xem sao, thật ngại quá, vất vả anh rồi." Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói.
"Không có gì, cô không cần khách sao! Mọi người là đồng nghiệp, nên giúp đỡ lẫn nhau!" Những lời này Trần Thiên Minh cảm thấy dường như mình đã từng nói ở đâu rồi.
Trần Thiên Minh đem chén nước đặt trên bàn, xem lại chỗ cầu chì nối với dây điện.
"Ừm, có thể hay không do ở đây?" Trần Thiên Minh chú ý đến một đoạn dây diện trong phòng Lưu Mỹ Cầm, dây điện này hình như có chút đứt.
Trần Thiên Minh di chuyển trên ghế, đứng không vững. Do bức tường không đều, nên hắn vừa đi tới, thân thể hơi nghiêng xuống."
"Cẩn thận." Lưu Mỹ Cầm bước lên phía trước đỡ lấy ghế cho Trần Thiên Minh.
"Ai!" Trần Thiên Minh thầm mắng mình, sớm biết như vậy, ngay trừ đầu mình nên đứng không vững. Nên dùng chiêu này, để Lưu Mỹ Cầm tới đỡ ghế giúp mình.
Trần Thiên Minh lém nhìn xuống dưới, hắn lại thầm thở dài một tiếng.
Bởi vì Lưu Mỹ Cầm một tay đỡ ghế, một tay cố tình ấn chặt cổ áo sơ mi của mình, ấn chặt cổ áo của nàng, giờ đừng nói muốn nhìn phong cảnh bên trong, dù là cổ của Lưu Mỹ Cầm, muốn nhìn một chút cũng khó.
Trần Thiên Minh đành bất đắc dĩ nhìn lên trên, đúng là dây điện bị đứt. Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ, hôm nay không phải mất mặt mà về rồi.
"Cô Lưu, dây diện của cô có thể bị chuột cắn đứt, cô có băng dính không?"
"Có." Lưu Mỹ Cầm một hồi liền đem băng dính đến cho Trần Thiên Minh.
"Có phải do đứt dây điện làm mất điện không?" Trần Thiên Minh trong lòng tự hỏi.
Bằng trình độ vật lý về điện của hắn, chỉ có đứt dây điện mới có thể sửa. Bất quá muốn nối dây điện, dường như có chút khó khăn.
Trần Thiên Minh cầm băng dính, nhìn lão hổ điện phía trên, hắn run sợ do dự, sau lưng hắn chảy đầy mồ hôi.
"Là mặt mũi quan trọng, hay là tánh mạng quan trọng?" Trần Thiên Minh đang cân nhắc thiệt hơn.
Dựa theo góc độ y học mà nói, tánh mạng quan trọng nhất.
Nhưng dựa theo góc độ một người đàn ông mà nói, mặt mũi cũng phi thường. quan trọng.
"Thầy Trần, có muốn tôi tắt cầu dao bên ngoài không?" Lưu Mỹ Cầm ở phía dưới quan tâm nói.
"Ha ha ha, không thể ngờ Lưu Mỹ Cầm chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp, lại còn đáng yêu như vậy." Trần Thiên Minh ngây ngất sung sướng, hắn cảm giác như mình đang bay lên trời.
"Thật sự với trình độ sửa điện của tôi mà nói, cũng không cần thiết tắt cầu dao đâu." Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng tự tin, còn lắc đầu vài cái.
"Chẳng qua, mỹ nữ như cô Lưu đã nói như vậy, tôi dám không tuân sao? Cô cứ đi tắt cầu dao đi?" Trên mặt Trần Thiên Minh rất nghiêm túc, một chút cười cũng không có, dường như rất lắng nghe lời nói của Lưu Mỹ Cầm.