Trần Thiên Minh mở to mắt luyện Thập bát chu thiên, mỗi lần hắn gọi điện thoại là luyện được chu thiên, sau đó lại gọi điện thoại, cho nên hắn không mệt một chút nào.
Muốn chơi ta, không có cửa đâu. Trần Thiên Minh cười lạnh.
Dù sao buổi chiều hắn cũng không có giờ dạy, buổi sáng nếm qua bữa sáng Tiểu Hồng mua đến, tiếp theo lại luyện công,
"Trần… Thiên… Minh…" Ngoài cửa truyền đến thanh âm như lợn kêu.
Trần Thiên Minh không cần đoán, cũng biết giọng tên đầu heo đó là ai, ngày hôm qua đến rạng sáng nay hắn đã lĩnh giáo quá nhiều.
"Ô! Là Lý hiệu trưởng! Xin mời vào, có phải tôi nằm mơ không? Vẻ mặt Trần Thiên Minh rất nhiệt tình, cứ như muốn đến hôn lên mông của Lý hiệu trưởng.
Hiện giờ Lý hiệu trưởng mười phần là đầu heo. Hai tròng mắt vì mất ngủ trầm trọng, hai bờ mi khép thành một đường, đỏ như quả đào, trên mặt cũng tăng thêm vài nếp nhăn, tóc tai rối tung lại không rửa mặt, y như một tổ chim.
Hiện giờ không thể dùng ngôn từ để hình dung sự tức giận của Lý hiệu trưởng.
Hắn vì tư lợi của mình, biến điện thoại của trường học thành điện thoại của nhà hắn. Dựa theo văn kiện của Cục giáo dục quy định, điện thoại của trường luôn phải liên lạc trong suốt giờ, nếu như có chuyện không may gọi điện mà không ai trả lời, người phụ trách trường đó sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vốn muốn rút dây cắm máy điện thoai, nhưng nghĩ kỹ Lý hiệu trưởng lại có không đủ dũng khí.
Sau lại hắn thông minh ra, thông qua biểu hiện của điện thoại thì thấy rằng Trần Thiên Minh cứ khoảng giờ, giờ, giờ lại điện cho hắn, thời gian cách nhau khoảng hai giờ.
Hắn đợi bên cạnh điện thoại suốt hai giờ, nghĩ rằng một lát nữa sau khi nhấc điện thoại lên nghe sẽ mắng chửi Trần Thiên Minh, nhưng đến tận giờ Trần Thiên Minh vẫn không gọi điện đến, làm hắn phải đặt điện thoại xuống. Đợi mãi đến giờ thì Lý hiệu trưởng đành phải lên giường ngủ.
Từ nãy đến giờ hắn cũng chưa có được giấc ngủ ngon như thế này, bỗng điện thoại lại reo vang.
Hắn nắm lấy điện thoại liền hét: "Con mẹ nhà mày không cho người ta ngủ hả!"
Ai biết ở đầu dây bên kia chính phó Cục trưởng Cục Giáo Dục, hắn lại không thể làm gì khác hơn là cố cả nửa ngày trời để giải thích cho vị phó cục trưởng hạ bớt cơn giận, bất quá vị kia đòi hắn phải bồi thường một tiệc rượu xin lỗi.
Phó cục trưởng còn nói, có một thầy giáo ở trường gọi điện thoại đến khiếu nại, nói Lý hiệu trưởng không cho thầy giáo ấy xin nghỉ phép, ngay cả khi đã hoàn thành buổi lên lớp và làm xong nhiệm vụ được giao cũng không được đi ra ngoài, đây là hành vi rất phong kiến.
Phó cục trưởng phê bình Lý hiệu trưởng một hồi lâu, cuối cùng kết luận: đây là xã hội xã hội chủ nghĩa, luôn đề cao nhân quyền của con người, nước Mỹ không hiểu chúng ta, chẳng lẽ người Trung Quốc chúng ta lại không hiểu chính mình hay sao? Hy vọng những gì vị thầy giáo kia nói chỉ là một đều giả tưởng, Lý hiệu trưởng khẳng định, tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy.
Thầy giáo kia là ai, phó cục trưởng không nói thẳng ra. Bất quá Lý hiệu trưởng có nhắm mắt lại cũng đoán được, kẻ đó chắc chắn là Trần Thiên Minh.
"Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, có ai xin nghỉ phép như anh không?" Lý hiệu trưởng tức giận hét thẳng vào mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh làm hắn mất mặt ở văn phòng, lại làm cho cả đêm hôm qua không được ngủ ngon.
Nếu giờ hắn có một con dao, nhất định hắn sẽ đâm thẳng vào Trần Thiên Minh.
"Hiệu trưởng, tôi bận dạy học làm gì có thời gian gặp ông, chỉ có thời gian nghỉ mới có thể gọi cho ông. Hơn nữa tôi thật sự có việc gấp. Nếu như không phải việc gấp, tôi cần gì canh ba nửa đêm gọi cho ông chứ, xin ông cho nghỉ phép chứ?" Trần Thiên Minh nói rất hợp tình hợp lý.
"Ai bảo ông không cho ta nghỉ phép, nếu ông chấp thuận thì tôi còn gọi điện cho ông làm gì? Ông không phải nói sao? Muốn rời trường thì phải gặp ông xin phép?" Trần Thiên Minh nói thầm.
"Anh? Anh?" Lý hiệu trưởng giận đến không nói nên lời.
"Lý hiệu trưởng, giờ tôi còn có việc, tôi chuẩn bị giữa trưa cùng buổi tối hôm nay lại xin ông cho nghỉ phép, nếu ông vẫn không chấp thuận cho tôi, vĩnh viễn tôi không buông tha cho ông" Trần Thiên Minh không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên đón nhận khó khăn.
"Cái gì?" Lý hiệu trưởng há hốc mồm.
Nếu Trần Thiên Minh còn gọi điện tới nhà hắn, chỉ sợ cái mụ Mẫu Dạ Xoa ở nhà không lột da hắn ra mới là lạ.
"Anh, sau này khi không có việc gì anh có thể rời trường, không cần xin phép tôi" Lý hiệu trưởng nói, muốn chỉnh tên Trần Thiên Minh, dùng biện pháp này xem ra không được rồi.
"Được rồi, tôi phải có tính tổ chức phải có tính kỷ luật, tôi chuẩn bị tối nay cứ cách một giờ lại gọi điện xin ông cho nghỉ phép".
"Không cần, miễn là anh không có giờ dạy, không có việc làm gì cần làm, anh có thể rời trường, không cần xin phép tôi" Tốt nhất nói rõ ràng như vậy, nếu Trần Thiên Minh còn xin phép hắn như thế này, chắc hắn sống không nổi. Lý hiệu trưởng nghĩ thầm.
Trần Thiên Minh đang ở trong phòng đắc ý thì Lưu Mỹ Cầm đến.
"Thầy Trần, hôm qua thật sự cảm ơn anh." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Không sao, chuyện nhỏ mà." Trần Thiên Minh thầm kêu nguy hiểm thật. Nếu như không phải dây điện phòng cô ấy bị hư, hắn cũng đành bó tay bất lực.
"Anh thường xuyên về nhà sao? Tôi rất ít khi gặp anh ở trường."
Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, không gặp mình ở trường, chẳng lẽ cô ấy thường xuyên đến phòng tìm mình?
"Ồ, nếu như không có công việc, tôi cũng thường về nhà." Trần Thiên Minh đưa tay ra: "Mời cô ngồi." Trần Thiên Minh phát hiện ra nãy giờ mình vẫn chưa mời Lưu Mỹ Cầm ngồi.
"Uống nước không?" Khi rót nước Trần Thiên Minh mới phát hiện bình nước của hắn không có nước. "A, ngại quá, không có nước." Mặt Trần Thiên Minh hơi hồng lên.
"Tôi không uống đâu." Lưu Mỹ Cầm cười nói.
Hôm nay Lưu Mỹ Cầm mặc một chiếc áo hơi trễ cổ, đáng tiếc là hắn không có cơ hội đứng ở chỗ cao. Trần Thiên Minh vô cùng đáng tiếc cho chính mình.
"Phòng của anh rất sạch sẽ." Lưu Mỹ Cầm khen: "Tôi rất ít thấy phòng đàn ông nào lại dọn dẹp gọn gàng như thế này."
Trần Thiên Minh khiêm tốn nói: "Không đâu, tôi rất ít khi dọn phòng."
Trần Thiên Minh nói thật lòng, phòng không phải do hắn dọn dẹp, là do Tiểu Hồng dọn dẹp. Căn bản hai ngày hắn mới dọn dẹp một lần, nghĩ đến Tiểu Hồng, trong lòng Trần Thiên Minh có một thứ cảm giác rất ấm áp.
"Tôi ở đây có làm phiền gì anh không?" Trong lời nói của Lưu Mỹ Cầm có chút chờ mong.
"Không có, tôi cũng không làm gì cả." Trần Thiên Minh cảm giác ở cùng Lưu Mỹ Cầm hắn chẳng biết phải nói gì, dường như chỉ là nàng hỏi hắn đáp, có gì đó hơi giống thẩm vấn.
"Anh ăn cơm chưa?" Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng hỏi hắn, nàng không dám nhìn Trần Thiên Minh, đầu cúi thấp xuống cỡ độ, trên mặt và hai tai có chút ửng hồng
"Tôi? Vẫn chưa." Cái này thì Trần Thiên Minh không cần lo lắng, cách vách bên kia có một bữa cơm miễn phí, một lát nữa là có cơm ăn.
"Vậy, nếu như, anh, anh, anh không chê thì …." Lưu Mỹ Cầm có chút xấu hổ, ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng Trần Thiên Minh.
"Thiên Minh, ăn cơm!" Bên kia bức tường truyền đến giọng nữ cao của Hà Đào.
Lưu Mỹ Cầm vừa nghe, toàn thân chấn động, thất vọng nói: "Thầy Trần, cô Hà gọi anh ăn cơm kìa?"
Trần Thiên Minh gật gật đầu: "À, Hà Đào gọi tôi đi ăn cơm. Cô mới nói với tôi cái gì vậy?"
"Không, không có gì, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về đây." Trong thanh âm bình thản của Lưu Mỹ Cầm lộ ra chút mất tự nhiên.