Lưu Manh Lão Sư

chương 92: tại sao cướp của ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ông chủ" Tóc Xù thở hổn hển đại bại chạy về tiệm Karaoke báo cáo với Diệp Đại Vĩ.

Diệp Đại Vĩ thấy Tóc Xù mặt mũi sưng phồng chạy vào, giận dữ nói: "Tóc Xù, mày vừa cùng ai đánh nhau? Là kẻ nào đánh mày trở thành như vậy?"

Tóc Xù trên mặt đầy mồ hôi, nói: "Ông chủ, là tử địch của ngài Trần Thiên Minh đánh tôi thành thế này".

"Cái gì, lại là hắn? Không phải tao đã bảo mày mang theo nhiều người một chút, tại sao lại không mang theo? Đầu của mày dùng để làm gì hả? Dùng để làm cảnh hay sao vậy? Đúng là đồ ăn hại" Diệp Đại Vĩ vừa nghe là Thiên Minh đánh Tóc Xù trở thành như vậy, tức giận mắng chửi Tóc Xù.

"Ông chủ, ngài không biết, tôi mang theo mười người, chúng tôi còn mang theo đao. Nhưng dường như Trần Thiên Minh có võ công, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, chỉ một lúc đã đem mười người chúng tôi đánh bại, ngài không tin có thể hỏi hắn" Tóc Xù vừa nói vừa chỉ vào tên thuộc hạ vừa rồi cùng hắn chạy về.

"Đúng vậy, ông chủ, tên kia quá lợi hại, chỉ chốc lát liền đem toàn bộ chúng tôi đánh quỳ rạp trên mặt đất, hắn so với Hoàng Phi Hồng còn lợi hại hơn!" Tên thủ hạ này sợ ông chủ quát mắng hắn, cũng phụ hoạ với Tóc Xù kể chuyện.

"So với Hoàng Phi Hồng còn lợi hại hơn? Bọn mày dường như quá khoa trương rồi?" Diệp Đại Vĩ không tin.

"Ông chủ,thật sự không khoa trương, Trần Thiên Minh chắc chắn có học qua võ công. Còn điều này nữa, giám đốc Không Thiên khách sạn là Lâm Quốc, nhưng thật ra ông chủ Không Thiên khách sạn là Trần Thiên Minh,Lâm Quốc chính là thủ hạ của Trần Thiên Minh" Tóc Xù vừa nói vừa vuốt khuôn mặt bị Trần Thiên Minh đánh sưng phù. Mẹ kiếp, nhất định phải kích động để ông chủ xuất tiền mời sát thủ giết chết Trần Thiên Minh mới được.

"Nói như vậy, Trần Thiên Minh là kẻ có tiền?" Diệp Đại Vĩ không cam lòng nói.

"Vâng, chẳng những có tiền, mà võ công của hắn cũng rất lợi hại, chúng ta không thể động vào hắn!" Tóc Xù gật đầu nói.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như không báo thù được Trần Thiên Minh này, tao cũng nuốt không trôi được cục tức" Diệp Đại Vĩ càng nói càng tức giận, mẹ kiếp, mắt thấy Hà Đào cùng Lưu Mỹ Cầm sắp tới tay, thế mà bị hắn cứu đi, cuối cùng kẻ chiếm được tiện nghi là hắn. "Tao không giết chết Trần Thiên Minh, tao sẽ không phải họ Diệp".

"Ông chủ, hay là chúng ta xuất tiền mời Thiên Tinh bang đến giết chết Trần Thiên Minh" Tóc xù lập tức hiến kế.

"Thiên Tinh bang? Nhưng mà rất tốn kém" Diệp Đại Vĩ tuy biết Thiên Tinh bang là băng đảng xã hội đen lớn nhất khu, thực lực rất mạnh, lục thân bất nhận, chỉ cần có tiền, việc gì cũng có thể làm, nhưng mà giá tiền bọn họ đòi cũng cao hơn các bang phát khác rất nhiều.

"Không có cách nào khác. Trần Thiên Minh lợi hại như vậy, bang phái bình thường muốn xử lý là không thể. Hơn nữa, bang chủ Thiên Tinh bang lão đại, cũng luyện võ công. Tôi đã được gặp qua một lần, tận mắt chứng kiến hắn ra tay, một mình hắn đánh với hơn hai mươi người, chỉ trong chốc lát hắn đã đánh bại hơn hai mươi người kia" Tóc Xù hưng phấn nói.

"Lợi hại như vậy sao? Phải mời được bọn họ, tốn kém thì tốn kém, nếu có thể giết chết Trần Thiên Minh cũng đáng"Diệp Đại Vĩ nghe Tóc Xù nói như vậy liền gật đầu đáp ứng.

"Tôi đi tìm bọn họ luôn, ước hẹn thời gian mọi người nói chuyện?" Tóc Xù hỏi Diệp Đại Vĩ.

"Được, nhanh đi làm, mẹ kiếp, nghĩ tới Trần Thiên Minh cùng Hà Đào phong lưu khoái hoạt trên giường, lòng tao muốn điên lên" Diệp Đại Vĩ thúc dục Tóc Xù.

Sáng sớm chủ nhật, Trần Thiên Minh lại đi tới quán cơm Hảo Lai Hương tìm Tiểu Trữ, sự tình ngày hôm qua là nàng hiểu lầm, vô luận như thế nào hôm nay hắn cũng phải giải thích rõ ràng với nàng.

Đi vào, Trần Thiên Minh đi tới một cái bàn liền ngồi xuống. Chờ tới khi Tiểu Trữ đi ra, hắn sẽ giải thích với nàng.

Lúc này, mấy người có bộ dáng như lưu manh tiến vào, nhưng mà những tên lưu manh này dường như có chút không giống với bọn Tóc Xù, về phần không giống chỗ nào, Trần Thiên Minh cũng không thể nói rõ.

Tên lưu manh đi ở phía trước lớn tiếng hướng vào bên trong kêu lên: "Bà chủ đâu rồi? Mau đi ra cho tôi" Nói xong, mấy người liền vắt chéo chân ngồi lên ghế, lấy thuốc lá ra châm lửa, vừa hút vừa lớn tiếng trò chuyện.

"Ồ, là anh Thiên Bằng" Mẹ Tiểu Trữ vừa đi ra, sau khi nhìn thấy tên cầm đầu Thiên Bằng ca, liền nói chuyện lấy lòng hắn.

"Bà chủ, hôm nay nay là ngày giao phí bảo hộ, nhanh giao ra, chúng tôi còn phải đi đến nơi khác!" Thiên Bằng không kiên nhẫn nói với Trữ mẫu

"Được, được, tôi lập tức giao ngay" Trữ mẫu vừa nói vừa đi trở vào.

Một lát sau, bà lại đi ra. Sau đó lấy ra một trăm đồng đưa cho Thiên Bằng, nói: "Thiên Bằng ca, đây là phí bảo hộ tháng sau, một trăm đồng".

"Bà chủ, bà tính sai rồi, từ sau năm mới, phí bảo hộ chúng tôi thu mỗi tháng là hai trăm đồng" Thiên Bằng nhận một trăm đồng kia, tiếp tục đòi tiền Trữ mẫu.

"Cái gì? Tại sao, tại sao lại tăng giá? Trước kia đều là một trăm đồng mà!"Trữ mẫu nói.

"Bây giờ xã hội như vậy, trước kia thịt heo là mười đồng tiền một cân, hiện tại đã là hai mươi đồng. Bà nói xem, bây giờ mọi thứ ở đâu mà không lên giá chứ, cho nên chúng tôi cũng phải tăng giá bảo hộ phí nếu không, mấy anh em chúng tôi ăn không khí à" Thiên Bằng nói.

"Vậy có thể ít một chút hay không, anh Thiên Bằng, chúng tôi là quán nhỏ, kinh doanh nhỏ, chúng tôi giao một trăm năm mươi đồng được không?"

"Mẹ kiếp, bà cho rằng đây là nơi để mặc cả à, nhanh đưa đây nếu không muốn tôi thu của bà ba trăm đồng" Thiên Bằng tức giận lớn tiếng nói.

"Mẹ, không cần đưa cho bọn người xã hội đen này, bọn chúng dựa vào cái gì để nhận được bảo vệ phí? Nếu bọn chúng dám làm bậy, chúng ta liền báo cảnh sát" Lúc này, Tiểu Trữ từ trong phòng đi tới, nói với Trữ mẫu.

"Tiểu Trữ, nơi này không có chuyện của con, mau đi vào" Trữ mẫu nháy mắt với Tiểu Trữ.

"Ha ha, mỹ nữ này nói không sai, mỹ nữ đã nói như thế, vậy con mẹ nó quán này về sau cũng không cần giao bảo hộ phí nữa. Nhưng mà, cô em bây giờ phải cùng ca ca ta đi ra ngoài chơi đùa, có được không?"

Thiên Bằng vừa nhìn thấy Tiểu Trữ trước mặt, hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn Tiểu Trữ dâm đãng cười.

"Lưu manh, tránh ra" Tiểu Trữ thấy hai con mắt Thiên Bằng chằm chằm nhìn vào bộ ngực đầy đặn của mình còn không có ý dời đi, tức giận mắng.

"Cô em sai rồi, ca ca ta không phải lưu manh, cũng không phải xã hộ đen, ca ca ta là người Thiên Tinh bang, đã nghe qua chưa? Lão đại ta là người Thiên Tinh bang. Sao hả?" Bây giờ Thiên Bằng đối với Tiểu Trữ đầy đặn nước miếng chảy ròng ròng, nữ nhân xinh đẹp như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua.

"Lưu manh, sắc lang, anh còn không cút đi, tôi liền báo cảnh sát" Tiểu Trữ thấy Thiên Bằng đi tới ngày càng gần mình, hoảng hốt vội vàng cầm lấy di động nói.

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói như vậy, nghe thấy cảm giác cực kì quen tai, mình dường như đã nghe qua ở nơi nào rồi. Hắn chậm rãi đứng lên, chỉ cần Thiên Bằng tiếp tục bước đến gần Tiểu Trữ, hắn lập tức ra tay. Hắn cùng Thiên Bằng này không quen biết, nên Tiểu Trữ sẽ không tiếp tục hiểu lầm là chính mình gọi tới.

"Dừng tay" Một âm thanh từ bên ngoài truyền tới. Ngay sau đó, một nam nhân tiến vào.

"Sư huynh, là anh sao?" Tiểu Trữ vui mừng lẫn sợ hãi mà kêu lên.

"Tiểu Trữ, là em?" Nam nhân kia cũng lên tiếng.

"Trời!" Trần Thiên Minh muốn ngất. Tại sao chuyện tốt như vậy thế mà lại bị sư huynh Tiểu Trữ chiếm mất, chính mình tại sao không hô lên sớm một chút? Âm thanh "dừng tay" kia đáng ra phải là từ miệng mình phát ra! Bây giờ Trần Thiên Minh thực sự cực kì hối hận.

"Nhóc con, xem ra mày thật sự là chán sống, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Thiên Bằng nhìn thấy trước chỉ có một người thiếu niên anh tuấn, khinh thường nói.

"Ta không muốn làm cái anh hùng gì đó, nhưng tao không thể để cho mày khi dễ muội muội ta" Tên sư huynh kia nói.

"Như vậy ư, để xem mày có bản lãnh để bảo vệ sư muội mày hay không" Thiên Bằng vừa nói vừa xoa nắm tay to lớn của mình.

"Đánh đi, Thiên Bằng nhanh đem cái tên sư huynh này đánh gục trên mặt đất, sau đó ta đường đường chính chính mà ra tay"Trần Thiên Minh trong lòng cao hứng thầm nói. Nếu sư huynh Tiểu Trữ cũng bị người đánh ngã, chính mình sau đó ra tay, như vậy lại càng tăng hảo cảm của Tiểu Trữ đối với mình.

"Mày chết đi" Thiên bằng hướng quyền đánh vào sư huynh kia.

"Sư huynh, anh phải cẩn thận!" Tiểu Trữ nhìn thấy Thiên Bằng đánh tới sư huynh của nàng, lo lắng hét lên.

Người này mỉm cười với Tiểu Trữ, lắc mình một cái, nhẹ nhàng thành thoát một quyền độc ác của Thiên Bằng.

Thiên Bằng thấy một quyền của mình bị hụt, tức giận lại hướng tên sư huynh kia đánh tiếp ba quyền, nhưng cũng bị sư huynh dễ dàng tránh thoát,dường như thật sự quá dễ dàng.

Sư huynh của Tiểu Trữ có học võ công? Trần Thiên Minh ngẩn ngơ. Từ sau khi hắn học Hương Ba Công, với võ công cũng có kiến giải nhất định. Chính là hành gia vừa ra tay liền có thể phân biệt hàng thật hàng giả.

Hắn nhìn thân pháp tránh né của tên sư huynh kia, chắc chắn đã học qua võ công, cũng không yếu. Về phần so với mình như thế nào, Trần Thiên Minh cũng không biết.

"Hết rồi, mình lại không có cơ hội thể hiện rồi" Trần Thiên Minh thần than thở. Bây giờ sư huynh Tiểu Trữ nhẹ nhàng tránh né Thiên Bằng như vậy, xem ra hắn có khả năng đối phó với Thiên Bằng, hắn có thể đối phó với Thiên Bằng vậy thì cơ hội lấy lòng Tiểu Trữ của mình bốc hơi mất rồi. Ôi, tại sao vừa rồi mình không ra tay sớm nhỉ?

"Mày mệt chưa?" Bây giờ sư huynh Tiểu Trữ chẳng biết đã dùng thủ pháp gì, đột nhiên bắt lấy nắm tay Thiên Bằng, lại đem nắm tay Thiên Bằng giữ chặt lại.

"Mày, mày thả tay của tao ra" Thiên Bằng bại trận thở hổn hển nói.

"Mày có bản lãnh tự mình thì tự mình thoát ra đi" Sư huynh Tiểu Trữ vừa cười vừa nói.

Thiên Bằng liều mạng giằng ra, cả mặt cũng đỏ bừng, nhưng hai tay vẫn ở nguyên vị trí cũ.

"Thế nào? Chuyện của sư muội tao, tao có thể quản chứ?" Sư huynh Tiểu Trữ nói.

"Có thể, có thể. Anh thả tôi ra".

"Không vội, chúng ta còn nói chưa xong mà! Về sau, quán nhỏ này của nhà sư muội ta có thể không nộp bảo hộ phí chứ?"

"Cái này, cái này.Ôi chao, có thể" Thiên Bằng bị sư huynh Tiểu Trữ tăng thêm lực, đành phải nhăn nhó đau khổ nói.

Sư huynh Tiểu Trữ thả nắm tay Thiên Bằng ra, sau đó nói: "Vừa rồi tao ở bên ngoài nghe được nhất thanh nhị sở,mày gọi là Thiên Bằng, là người Thiên Tinh bang, nếu như mày không giữ lời, dám trả thù sư muội tao, tao chắc chắc sẽ đến Thiên Tinh bang tìm mày, sau đó…" Sư huynh Tiểu Trữ vừa nói vừa đem đôi đũa sạch (đũa dùng một lần) trên bàn cầm lên, sau đó song chưởng hợp lại, đôi đũa sạch kia thế mà hoá thành mảnh nhỏ trong song chưởng sư huynh Tiểu Trữ.

"Không dám, không dám" Thiên Bằng vừa thấy sự lợi hại của sư huynh Tiểu Trữ, biến sắc, vội vàng dẫn theo đồng bọn đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio