Đêm đó Lưu Nguyệt không khống chế được bản thân sớm đã online. Quả nhiên nàng vừa login, Cô Dạ Hàn Tinhliền gửi Mật Ngữ tới. Sau đó Lưu Nguyệt lại tiếp tục không khống chế chính mình, chạy vội đến chổ Đại Thần. Bởi vì đã một lần đi qua Côn Luân, nên không còn ngạc nhiên như lần đầu, nàng bất giác lại đem mắt dời về Cô Dạ Hàn Tinh, đang chém vun vút không ngừng. Đúng là một hảo quân tử toàn thân trắng như ngọc kiếm nhuộm đầy máu tươi a!
Y mang theo nàng vào trong sơn động, Lưu Nguyệt thuần thục thay thêm công phòng, sau đó hai người phối hợp ăn ý bắt đầu đánh BOSS. Kỳ thật trong lòng Lưu Nguyệt rất ngạc nhiên, BOSS rơi ra đồ tốt chi? Mà phải khiến Đại Thần nhất quyết phải đi đánh bằng được nó. Những thứ tài liệu cao cấp hôm qua con BOSS này rớt ra, đem so với những thứ bọn BOSS bình thường rớt ra cũng đâu có đặc biệt tốt hơn. Con BOSS này một ngày xuất hiện hai lần, Đại Thần mỗi ngày theo đó mà đến đánh, là cần một thứ đặc biệt gì đó rơi ra từ con BOSS này sao?
Nghĩ mãi nhịn không được nàng liền hỏi: “Đại Thần, ngươi tới nơi này rốt cuộc là muốn kiếm cái gì?” Chiêu kiếm sắc bén của Cô Dạ Hàn Tinhcó chút chậm lại, sau đó ở kênh đội ngũ liền thấy dòng tự “Đánh quái ở đây sẽ rơi ra y phục cấp nghịch thiên.” Câu này vừa ra càng làm Lưu Nguyệt khó hiểu, trên người Đại Thần toàn thân đều là trang bị cấp Nghịch Thiên, ngay cả vũ khí cũng là thần khí độc nhất trong game. Còn có thứ trang bị nào tốt hơn thứ y đang mặc sao?
BOSS ngã xuống, Cô đêm hàn tinh lại tỉ mỉ xem qua một lượt, sau đó trong kênh đội ngũ nói “Không ra.” Sau cùng đem tài liệu rớt ra thu về, rồi lại đến bên Lưu Nguyệt mở Giao Dịch, Lưu Nguyệt vội nói, “Tài liệu ta không cần, khỏi đưa cho ta.” Đại Thần thản nhiên nói “Tài liệu ta bán, chia tiền.”
A! Lúc này Lưu Nguyệt cảm thấy khó xử loay hoay nhăn nhó chấp nhận Giao Dịch chuyển tiền của Đại Thần. Mỗi lần đánh BOSS xong, Lưu Nguyệt đều có cảm giác xấu hổ, giống như tìm không ra cách để tán chuyện, trong kênh đội ngũ hai người cứ nhàn hạ không nói gì, làm nàng bất chợt cảm thấy khẩn trương, càng sợ Đại Thần sẽ nhìn ra sự không tự nhiên của nàng.
Kết quả không đợi nàng nghĩ ra chuyện phiếm để nói, Đại Thần mở miệng trước “Chúng ta đến nguyệt lão xin kết hôn đi.” Lưu Nguyệt vì làm dịu lại cảm giác khẩn trương muốn uống một ngụm nước cho trấn tỉnh lại. Thấy lời này, nhịn không được mà phun ra toàn bộ. Bọn con gái trong ký túc xá nhin thấy kì quái hỏi, “Tiểu Nguyệt, Ngươi cùng cái máy tính đó có thâm thù đại hận gì à, sao lại phun nước vào nó.” Lưu Nguyệt còn chưa kịp lau nước trên màn hình đã chậm rãi viết, “Đại Thần, ngươi vừa nói cái gì?”
Sau đó mới nửa mê nửa tỉnh cầm cuộn khăn giấy ở bên cạnh, vừa lau chùi nước, vừa gắt gao nhìn vào màn hình xem đối phương có trả lời không, đợi một chút, bên kia đáp: “Nhiệm vụ Nguyệt lão thưởng cũng không tệ, chúng ta kết hôn đi.”
Tim đột nhiên nhảy dựng lên, rồi lại trầm thật sâu xuống, nàng rốt cuộc chờ mong cái gì, tưởng Đại Thần sẽ thích nàng nên mới muốn kết hôn sao. Nguyên lai là vì giải thưởng từ nhiệm vụ nguyệt lão, lòng nàng bắt đầu có điểm ê ẩm. Nhưng là nghĩ tới đối phương là y, nàng lại nhịn không được có chút chờ mong. Cuộc sống trong game sẽ không bao giờ trở thành hiện thực ngoài cuộc sống. Ở trong trò chơi này trải nghiệm một lần cũng không sao. Không cần phải tiếp xúc với y, vả lại sau này cũng có thể gọi hắn một tiếng ông xã. Có thể xem đây là bồi thường cho sự si mê của nàng đi.
Lưu Nguyệt nhìn màn hình đến phát ngốc, tim nàng đã muốn đập loạn lên, cuối cùng kiên định đánh ra một câu, “Tốt, chúng ta kết hôn thôi.” Cô Dạ Hàn Tinhtựa hồ rất cao hứng, lần đầu tiên phát ra một biểu tượng tươi cười. Lưu Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười kia, cũng ngây ngốc cười theo. Trong lòng nàng yên lặng nghĩ, cho dù anh không biết em là ai, cho dù anh không biết em yêu anh suốt bao nhiêu năm nay, nhưng chỉ cần em có thể có cơ hội, được cùng anh đứng trước mặt Nguyệt lãi, vậy là đủ rồi.
Sau đó Đại Thần lại hỏi nàng, “Thế khi nào ngươi có thời gian?” Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ, từ giờ tới cuối tuần đều có buổi tự học vào giấc tối, chỉ cuối tuần là có vẻ nhàn, liền nói với y, “Cuối tuần mới có thời gian.”
Ai biết lời này vừa nói ra, Đại Thần trong kênh Gia Tộc liền tuyên bố, giống như không cho nàng cơ hội đổi ý. Đại Thần trong kênh Gia Tộc viết: “Thứ bảy ta cùng Lưu Nguyệt kết hôn, mọi người có rảnh thì đến tham gia.”
Một quả rơi ra làm chấn động cả kênh Gia Tộc, nhưng Không độc dường như đã quen với việc tùy ý quăng bom của Đại Thần, không giống những người khác bị oanh tạc đến xây xẩm mặt mày, lập tức hỏi “Lão đại, ngươi thu phục em vợ ta từ khi nào thế?”
Những lời Không độc nói tựa hồ nhắc nhở những người khác, Thiển Thiển cũng lập tức truy vấn “Tiểu Nguyệt, ngươi cùng lão đại thân thiết thì khi nào thế?”
Một người còn chưa đủ, Bóng đêm cũng đi ra thêm một câu, “Nói! Hai người gạt bọn ta ngấm ngầm có quan hệ bao lâu rồi?”
Lưu Nguyệt nhìn mọi người trong kênh Gia Tộc trái một câu phải một câu, đột nhiên cảm thấy sau ót chảy mồ hôi hột, Chọn nhầm bạn a! Xem các nàng này đồng bộ cùng khẳng định nàng ở sau lưng họ có gian tình. Lưu Nguyệt chỉ đành bất lực, bất lực a.
Cũng may nam chính trong câu chuyện là Đại Thần, mà Đại Thần là loại người nào, đầu tiên nói một câu đem những người này toàn bộ giải quyết “Còn hỏi nữa hôn lễ khỏi đến.” Bóng đêm lập tức a dua nói, “Chúng ta chỉ tò mò thôi mà, hắc hắc. Như thế nào có thể không tham gia hôn lễ, còn phải chờ lão đại cấp tiền lì xì nha.”
Lưu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, kết hôn vì cái gì còn phải tốn tiền lì xì? Đáng ra người ta phải lì xì ngược lại chứ. Lưu Nguyệt đành phải ở trong đội ngũ hỏi Đại Thần “Vì sao Bóng đêm lại nói chờ tiền lì xì của ngươi?” Đại Thần dường như ở trước mặt Lưu Nguyện sẽ đặc biệt kiên nhẫn, nguyện ý giải thích cho nàng nghe “Kết hôn trong này, người kết hôn phải phát lì xì cho những người tham gia.” Nguyên lai còn có loại chuyện này, Lưu Nguyệt bắt đầu hối hận chính mình đã bỏ lỡ hai lần hôn lễ, không nhận được hai bao lì xì a! Bây giờ còn phải phát cho người ta nữa chứ.
Lưu Nguyệt lại e dè hỏi “Như vậy không phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?”
Đại Thần hiểu lầm ý của nàng: “Tiền ta sẽ trả hết.”
Lưu Nguyệt lập tức giải thích, “Không phải, là ta cảm thấy hình như mình lại đem phiền toái tới cho ngươi.”
“Loại phiền toái này ta nguyện ý.”. Tâm tình Đại Thần nhìn như rất tốt, lời này vừa ra, Lưu Nguyệt mặt đã bắt đầu nóng lên, khuôn mặt ửng hồng tươi cười so với thoa son đánh phần còn đẹp hơn vài phần. Mấy nữ sinh trong phòng nhìn thấy, đều tụ lại ồn ào “Mặt sao đỏ như thế? Ngồi trước máy tính cũng có thể phát xuân à?”
Hiểu Vận ở giường kế bên Lưu Nguyệt rành mạch nói: “Ta nói, ngươi có phải đang yêu qua mạng không đấy?”
Lưu Nguyệt bị các nàng làm ồn ào, càng thêm ngượng ngùng, không dám tiếp tục, thậm chí còn sợ bị bạn cùng phòng thấy nàng cùng Đại Thần nói chuyện phiếm, liên nhanh hướng Đại Thần phát ra một câu “Ngày mai ta có lớp, out trước.”
Đêm đó Lưu Nguyệt nằm trên giường lăn qua lộn lại, chính là không ngủ được. Nàng ngủ sao được cơ chứ, chỉ cần nghĩ tới có thể cùng Đại Thần lập tức kết hôn, nàng liền mừng rỡ vô cùng, ách, loại tâm tình này hẳn là có thể lý giải.
Kết quả gắng gượng nữa buổi vẫn chẳng thể ngủ được, nàng nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ. Bất giác, lại nhớ đến thời điểm, nàng từng hỏi qua Hiệp Hàm, nếu về sau y muốn kết hôn, sẽ chọn tuýp phụ nữ nào để lấy.
Tuy rằng lúc ấy nàng làm bộ như đột nhiên nghĩ ra mà hỏi thôi, nhưng kỳ thật trong lòng là khẩn trương khôn tả. Hiệp Hàm vẫn như không, nằm dài trên ghế sô pha, mi mắt nhắp nháy tà mị, như thể chẳng thèm để tâm trả lời, “Chắc là một người phụ nữ bếp núc giỏi một chút.”
Lưu Nguyệt bị cái nháy mắt kia của y làm cho mê hoặc, không không để ý tới lời y nói. Đến khi nàng khôi phục lại tinh thần, mới bày ra bộ dạng khổ não. Ông bà ơi, trời ạ! Đó là nàng từ trước tới giờ chưa nấu qua, hồi trước cũng từng theo mẹ học qua vài ngày. Kết quả đem cái bếp thành ra một mớ hổ lốn, từ sau lần đó mẹ nàng hạ tối hậu thư, không bao giờ cho phép nàng đặt chân vào bếp một bước. Lúc ấy Lưu Nguyệt đang đắm chìm trong nỗi dằn vặt, không có thấy bên cạnh khóe miệng Hiệp Hàm mang theo ý cười xấu xa, đặc biệt nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của nàng, ý cười càng sâu.
Những ngày sau đó, Lưu Nguyệt bắt đầu tại nhà bếp phấn đấu không ngừng, rốt cục sau khi phá hư N dụng cụ nấu nướng, khả năng múa chảo cũng khá lên một chút. Nhưng ba mẹ nàng lại nghĩ nữ nhi nhà mình bị điên, mỗi ngày đều chui vào nhà bếp mà quậy phá một phen. Bởi vì, trước kia nơi nàng ghét nhất chính là nhà bếp a.
Kết quả, cứ như vậy nghĩ ngợi đến gần sáng mới ngủ. Đợi đến lúc nàng giật mình tỉnh giấc nhớ ra sáng nay có tiết học, vội vàng đứng đậy, với tay cầm đồng hồ, mới thông suốt! Đã muốn qua giờ, Lưu Nguyệt nhất thời nhụt chí, sao có thể ngủ quên mất, hơn nữa bọn bạn cùng phòng thấy nàng ngủ cũng không thèm gọi dậy, thật không có nghĩa khí!
Ôm tâm tình không vui rời giường rửa mặt. Một lúc sau, mấy đứa chung phòng trở về, còn vừa nói vừa cười, làm nàng càng thêm rầu rĩ. Kết quả không đợi nàng lên cơn trước, Hiểu Vận thấy nàng đứng lên, chuyện đầu tiên chính là bất hảo hướng nàng cười, sau đó những người còn lại đều tiến gần, bộ dạng bức cung.
Hiểu Vận hỏi trước “Hắc hắc, hồi sáng lúc bọn ta tính gọi ngươi dậy, ngươi không cẩn thận đã lộ ra một chút bí mật. Giờ e rằng không khai báo ra là không được nha.” Lưu Nguyệt nghe xong, mồ hôi lạnh ứa ra, lúc sáng bọn họ có gọi nàng sao? Một chút nàng cũng không nhớ được, nguy hiểm hơn là chính nàng trong mơ hồ đã nói ra những gì không nên nói
Tình cảnh lúc này biến đổi hoàn toàn, vốn tâm tình đang bị dồn nén khó chịu, nháy mắt liền làm bộ dạng lấy lòng hỏi Hiểu Vận, “Vận tỷ, tại gần sáng ta mới ngủ, nên có nói mớ gì đó, các ngươi cũng đừng xem là thật nhé!”
Hiểu vận càng cười tà hơn, “Vấn đề này sao có thể xem là không nghiêm túc a! Quan hệ đến hôn nhân đại sự của ngươi nha.” Vừa nói đến đây, Lưu Nguyệt càng tò mò tự hỏi mình đã nói cái gì, chẳng lẽ nàng đã đem những gì mơ được toàn bộ nói ra một lượt?
Mấy chị em bên cạnh nhịn không được, hướng Lưu Nguyệt hỏi “Ngươi đang yêu đúng không? Lúc sáng gọi ngươi dậy, ngươi đột nhiên đối với bọn ta nói một câu, “Cuối cùng em đã có được anh!” Dọa chết bọn ta a, còn tưởng ngươi bị trúng tà.”
Lưu Nguyệt nghe xong, Tiêu rồi 囧. Sao…… nàng có thể nói ra lời đó cơ chứ, trời ạ! Ai nói cho nàng biết, lời này không phải do nàng nói đi.