Tựa hồ sau lần đi biển về, Hiệp Hàm liền có gì đó rất kỳ quái. Thỉnh thoảng y đăm chiêu nhìn Lưu Nguyệt, sau đó nhíu mày. Lưu Nguyệt mỗi lần bị y nhìn như vậy, toàn thân bất giác không được tự nhiên, nhưng đến khi nàng lấy dùng khí hỏi rõ y, thì Hiệp Hàm lại chạy mất. Đúng vậy! Lưu Nguyệt rõ ràng cảm giác được, mấy ngày nay Hiệp Hàm trốn nàng. Bình thường mỗi lần đi làm về y đều cùng nàng chơi game, gần đây lại rất bận rộn, hoặc là luôn tỏ ra vội vội vàng vàng.
Có khi Lưu Nguyệt login, rõ ràng thấy y đang ở trên tuyến, đang muốn chào hỏi. Hệ thống liền thông báo: Phu quân Cô đêm hàn tinh của bạn logout. Lần đầu còn cho là tình cờ, liên tiếp vài lượt, khiến Lưu Nguyệt tức tới hộc máu. Hơn nữa mỗi tối đều là nàng ngủ mới về, buổi sáng thì nàng chưa dậy đã đi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?! Nàng còn tưởng sau lần đi biển về, mối quan hệ giữa hai người sẽ phát triển tốt, kết quả là sao? Không những chẳng tiến mà còn lùi về mấy bậc.
Sự tình là thế này. Ngày đó ở bờ biển, bởi vì người đi biển khá nhiều, nên mấy người họ mới bơi ra dãy đá ngầm chơi. Sau Thiển Thiển lại đề nghị chơi bóng chuyền bãi biển, hai người một tổ. Lưu Nguyệt với Hiệp Hàm đối đầu cùng Thiển Thiển và Tôn Minh, thị lực Lưu Nguyệt ở dưới nước không được tốt lắm, hơn nữa nàng vốn vận động rất ít, trận đấu này quả thật không được công bằng, bất quá cũng may chỉ là trò chơi, thắng thua không quan trọng. Nhưng càng về sau, cơ bản đều là một mình Hiệp Hàm đấu hai, Lưu Nguyệt hoàn toàn chỉ dùng làm nền. Hơn nữa chỉ cần nhìn thấy bóng bay đến, một là không nhận bóng, còn không thì sẽ quay đầu bỏ chạy
Sau đó, liền xảy ra một chuyện không tưởng. Vì Thiển Thiển biết bên nàng chỉ có mỗi Hiệp Hàm đánh bóng, cho nên rất vô sỉ cố ý đem bóng hướng Lưu Nguyệt mà đánh tới, Lưu Nguyệt vừa thấy bóng bay đến, theo bản năng xoay người, Hiệp Hàm chạy lại tiếp cầu. Kết quả biến thành Lưu Nguyệt bổ nhào vào lòng Hiệp Hàm, nháy mắt Hiệp Hàm cứng đờ, kết quả cầu không bắt được, rơi trên mặt nước. Nhợt Nhạt đắc ý kêu to “Ha ha, các ngươi thua, đổi tổ Diệp Hi!”
Ngay lúc Hiệp Hàm chuẩn bị đẩy Lưu Nguyệt ra một chút, định xoay người tới một tảng đá ngầm ngồi xuống thì. Một kẻ da mặt mỏng lúc nào cũng thẹn thùn như Lưu Nguyệt lại cố sống cố chết ôm chặt y, không cho y đi. Hiệp Hàm gần như hóa đá, bất quá y nhìn thấy bộ dạng Lưu Nguyệt có gì đó không đúng, sau đó cứng đờ hỏi “Làm sao vậy?” Lưu Nguyệt thiếu điều muốn khóc “Dây áo của em bị tuột rồi.” ánh mắt Hiệp Hàm theo lời nàng nói mà nhìn tới, quả nhiên hai sợi dây mảnh khảnh đang trôi bềnh bồng trong nước. Ánh mắt Hiệp Hàm lập tức trở nên tĩnh mịnh, rồi không thèm nghĩ ngợi nữa, ôm lấy Lưu Nguyệt hướng bên kia tảng đá ngầm đi tới. Mấy người đang đùa giỡn bên kia, chẳng ai phát hiện ra bọn họ có bất thường gì.
Cuối cùng đến bên này tảng đá ngầm, bởi vì có tảng đá che, mấy người bên kia không nhìn thấy họ. Mặt Lưu Nguyệt xấu hổ đỏ bừng lên, lúng túng không biết phải làm gì, chỉ biết cúi đầu dúi chặt vào lòng Hiệp Hàm. Cho nên không thấy được cảnh, hai má Hiệp Hàm lúc ấy hơi hơi ửng đỏ, còn có biểu tình không được tự nhiên lắm. Nhìn chăm chăm vào Lưu Nguyệt đang ở trong lòng y, Hiệp Hàm thật sự hết cách, đành phải nhẹ nhàng đưa tay vào nước, cầm lấy hai sợi dây kia, thay nàng buộc lại thành một cái nơ bướm. Lưu Nguyệt tuy rằng không nhìn thấy biểu tình lúc ấy của y, nhưng nàng lại cảm thấy tay Hiệp Hàm, không cẩn thận chạm vào lưng nàng, có chút run rẩy.
Đến khi cột xong, Lưu Nguyệt mới bất tri bất giác phát hiện, chính nàng đã gắt gao ôm chặt Hiệp Hàm lâu đến như vậy, sau đó lập tức đỏ mặt tim đập thình thịch. Hiệp Hàm cũng thấy không được tự nhiên, liền xoay người rời đi. Để lại Lưu Nguyệt ở đó chậm rãi vừa đi vừa nghĩ, lòng ngực Hiệp Hàm thật ấm áp, thân thể y thật rắn chắc, dáng người y rất rất được. Lần đi biển này nàng có lời rồi, tâm tình Lưu Nguyệt tốt hẳn lên, nàng cảm thấy không khí dường như có màu hồng hạnh phúc.
Bất quá, mỗi lần nàng mong đợi điều gì thì nó đều thất bại. Thấy thái độ của Hiệp Hàm từ ngày đó đối với nàng lạnh nhạt như thế, khiến lòng nàng vô cùng băng giá. Nàng thật sự tức giận đăng nhập trò chơi, nghĩ rằng, nếu y lại vừa thấy nàng onl mà logout, thì tối nay nàng sẽ không ngủ chờ y làm cho rõ sự việc!
Login xong, nhân vật của y off. Ngay lúc đó Thiển Thiển thấy nàng onl, lập tức cùng nàng nói chuyện. Lưu Nguyệt vừa lúc tức càng hông không có chổ xả ra, liền hướng nàng ta kể khổ, “Hiệp Hàm hôm nay có login không?” Thiển Thiển cũng không hiểu gần đây bọn họ xảy ra chuyện kì quái gì, liền thành thật trả lời “Đúng vậy, mới logout không lâu.” Quả nhiên là như thế…… Lưu Nguyệt khóc không ra nước mắt. “Từ lần đi biển về tới giờ, y cứ không ngừng trốn tránh ta …” Thiển Thiển vừa thấy những lời này, cảm giác sự tình có phần quỷ dị, lập tức ra kênh Giao Dịch kêu Diệp Hi đang lo kiếm tiền vào đội. Ba cô nàng lại châu đầu vào thương nghị đại sự.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Sao vậy? Có gì mà vội vàng kêu ta thế.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Kế hoạch Bikini thất bại lão đại né Tiểu Nguyệt mấy ngày nay rồi.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Không có khả năng a, ngày đó ta rõ ràng thấy lão đại cầm tay Tiểu Nguyệt, lúc chơi bóng còn che chở cho nàng nữa mà.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Mỗi lần ta login y liền logout, ta ngủ y mới về, ta dậy thì y đã đi…
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Xem ra tình hình này quả thật nghiêm trọng, chẳng lẽ ngươi đã làm điều gì khiến người người oán trách sao?
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Ngươi ngẫm lại thử xem? Không có khả năng vô duyên vô cớ mà lão đại trốn ngươi đâu.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Có thể là, chuyện khi đó ở bãi biển……
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Chuyện khi đó? Nói cụ thể xem.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Chính là lúc chơi bóng, cái… dây áo của ta bị lỏng, y giúp ta cột lại.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm! Vấn đề mấu chốt cho việc phát triển đó!
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Thiển Thiển tạm thời đừng kích động, sau đó thì sao?
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Sau y liền trốn tránh ta mà ta cũng không biết mình làm sai cái gì.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: theo ta phân tích thì, một là lão đại không thích ngươi, hai là y xấu hổ á.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Y quả nhiên chán ghét ta……
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đừng nghĩ bậy, làm gì có chuyện đó. Cả đám bọn ta không lẽ nhìn sai sao? Bình thường lão đại đối với ngươi thế nào, chúng ta đều nhìn ra, tám phần là xấu hổ a.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Ta cũng nghĩ có lẽ là xấu hổ a, Tiểu Nguyệt, ta cảm thấy ngươi đùng đoằng một tiếng thẳng thắng thổ lộ đi, cứ dây dưa nữa vời như vậy, cũng không phải chuyện hay!
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đúng đó! Ta thấy không thể tiếp tục bị động như vậy được, nói thẳng ra đi.
Thấy các nàng khuyên bảo, hơn nữa mấy ngày nay Hiệp Hàm không để ý tới nàng, khiến trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy dao động. Cứ nói rõ ra hết đi, nếu, thật sự bị Hiệp Hàm cự tuyệt, cùng lắm là dọn đồ rời đi thôi.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Được! Cứ như vậy đi.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: A?! Ngươi thật sự quyết tâm rồi? Không nói đùa với chúng ta đó chứ.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta thật sự quyết tâm, nếu y cự tuyệt, thì ta rời đi là xong mà.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Đúng vậy đó! Lấy hết dũng khí ra, năm đó ta cũng bất chấp tất cả như thế, mới theo đuổi được ông xã nhà ta.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đừng sợ, dù kết quả thế nào, ngươi vẫn còn có bọn ta mà.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Ta thấy cứ cuối tuần này đi, chúng ta hẹn lão đại ra, ngươi túm lấy chổ áo y hỏi “Ta thích ngươi, ngươi có thích ta không.” Như thế là xong rồi.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Bạo lực quá! Ta tuyệt đối không nói được những lời đó!
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Vã mồ hôi! Quả nhiên ngươi rất có phong cách……
……
Đến cuối tuần, suốt mấy ngày liền Thiển Thiển cùng Diệp Hi cũng an ủi Lưu Nguyệt, làm công tác tư tưởng cho nàng. Bảo nàng trăm ngàn lần không được luống cuống, cả đời người cũng chỉ có một lần. Lưu Nguyệt tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng đến ngày hôm nay, nàng vẫn khẩn trương đến mức vã hết mồ hôi tay, thậm chí toàn thân đều có cảm giác kỳ quái.
Hiệp Hàm tránh Lưu Nguyệt suốt một tuần, nhưng đến cuối tuần thì chẳng thể tránh được rồi. Ở nhà lại sợ một mình đối mặt Lưu Nguyệt, như vậy sẽ rất xấu hổ. May thay Tôn Minh gọi điện, nói muốn đi khách sạn suối nước nóng. Hiệp Hàm không chút suy nghĩ đáp ứng ngay, Lưu Nguyệt biết y cho rằng chỉ cần có nhiều người sẽ không phải đối mặt với nàng, trong lòng lại buồn rầu hơn.
Bình thường Lưu Nguyệt rất thích nhìn lén Hiệp Hàm lái xe, nhưng hôm nay ngồi trên xe giờ liền, nàng không nói một lời ngoái đầu nhìn phong cảnh, cũng không thèm quay đầu lại. Tâm tình Hiệp Hàm cũng theo đó mà rầu rĩ, chau mày. Đến nơi, xe dừng lại, Lưu Nguyệt lập tức đi xuống, Hiệp Hàm yên lặng nhìn theo bóng Lưu Nguyệt, trong lòng thập phần buồn bực. Đến khi mọi người tụ tập đủ, Lưu Nguyệt cũng không giống bình thường đứng bên cạnh Hiệp Hàm, mà hoàn toàn đứng kề bên Thiển Thiển.
Thiển Thiển cùng Diệp Hi biết nàng sợ, tận lực vì nàng cổ vũ. Nhưng là nàng vẫn không có dũng khí nhìn Hiệp Hàm, chỉ sợ vừa thấy mặt y, toàn bộ dũng khí của nàng đều biến mất hết. Không hiểu sao, Hiệp Hàm cảm thấy Lưu Nguyệt hôm nay có chút kì quái, hơn nữa rõ ràng là đang trốn y, bình thường đều là y trốn nàng, hiện tại đổi thành Lưu Nguyệt trốn tránh y. Y nhăn mày nhăn mặt càng lợi hại hơn, y thực sự không thích cảm giác này.
Cho đến giờ ăn trưa Lưu Nguyệt mới xuất hiện, kéo ghế ngồi cạnh Hiệp Hàm nhưng không nhìn y lấy một cái, thần sắc Thiển Thiển cùng Diệp Hi đang ngồi bên cạnh cũng kì lạ. Nhìn chằm chằm bọn họ. Ăn được một lúc, Tôn Minh như cũ, đem mấy bình rượu nhỏ ra, sau đó cùng mọi người bày trò ra chơi, ai thua phạt rượu. Bình thường Lưu Nguyệt không tham gia, hôm nay lại ngoan cố đòi chơi, đã vậy còn thua mấy lượt, nhưng là hôm nay Lưu Nguyệt thực sảng khoái, nâng ly ực một phát, cũng không nói lời nào. Thấy nàng sảng khoái như vậy, ngay cả Tôn Minh cũng nhịn không được khen ngợi “Nha! Hôm nay em vợ thực sảng khoái a!” Hiệp Hàm ở một bên càng xem càng nhăn mày nhăn mặt, mắt thấy Lưu Nguyệt lại thua, không ngừng uống hết ly này tới ly khác, Hiệp Hàm muốn nhịn không nổi nữa, rõ ràng chưa từng uống rượu, vậy mà dám uống điên cuồng như thế, nàng rốt cuộc là muốn thế nào đây!
Lưu Nguyệt cầm một ly khác lên, chuẩn bị uống. Thì thình lình bị tay Hiệp Hàm bắt lấy, nàng quay đầu nhìn Hiệp Hàm, mặt y biến đổi có chút mơ hồ, đầu của nàng cũng có chút choáng váng.
Sắc mặt Hiệp Hàm xám ngoắc hướng nàng nói, nàng lại thất thần, không nghe nổi y nói cái gì, ánh mắt nàng dừng lại trên đôi môi y, nhìn chúng hé ra rồi ngậm lại, tựa hồ thực mềm thực ngọt, nếu cắn một phát hẳn rất khoan khoái. Ý thức Lưu Nguyệt cứ thế trôi tới gần, Hiệp Hàm căn bản không đoán ra được sự tình sẽ như thế. Lập tức không kịp phản ứng gì, ý thức trống rỗng, mặc cho Lưu Nguyệt ở trên môi y gặm cắn. Mấy người bên cạnh cũng ngây ra, lặng người không biết nói gì. Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy nó rất mềm mại, cắn một cái rất ư thoải mái, khi liếm còn có vị ngòn ngọt. Thật muốn được cắn như thế mãi, sau đó cũng từ từ mất đi ý thức.
Chờ Hiệp Hàm từ trạng thái hóa thạch trở lại bình thường, người nọ đã muốn ngã vào lòng y, ngủ bất tỉnh nhân sự. Lúc này mấy người kia cũng bình thường trở lại, Tôn minh nhìn Lưu Nguyệt đang ở trong lòng Hiệp Hàm, nhịn không được chậc lưỡi “Em vợ thật sự là không lên tiếng thì thôi, một khi mở miệng đều khiến toàn dân kinh hãi a!”
Hiệp Hàm hết cách, đành phải đem Lưu Nguyệt đang bất tỉnh nhân sự ôm về phòng. Đặt nàng lên giường, đắp chăn kĩ lưỡng xong. Hiệp Hàm mới ngồi ở bên giường, ánh mắt đầy phức tạp nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, nửa ngày trời mới thở dài một tiếng, “Rốt cuộc em muốn anh bắt em phải làm gì đây?” Sau đó, y chậm rãi cúi xuống, tinh tế hôn môi nàng, động tác ôn nhu, tựa hồ sợ khiến nàng thức giấc.