Ngay tại lúc mọi người rối loạn không biết phải làm sao thì thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Cô Dạ Hàn Tinh vang lên, như có ma lực khiến mọi người an tĩnh lại “Đừng hoảng. Tổ cận chiến áp chế, tổ ma pháp tiếp viện, tổ trị liệu hổ trợ. Quấy rầy tấn công chúng.” Mọi người nghe theo y phân phó nhanh chóng tập trung lại đem đội quân quái vật đàn áp xuống.
Quả nhiên, có sự tham gia của ma pháp dưới chiến trường, lực công kích bằng hỏa tiễn của đối phương giảm mạnh. Tổ tiễn thủ ẩn sau hốc bắn tên trên thành cũng không bị thương tổn mấy. Yếu nhĩ mệnh tam thiên dẫn đội ám bộ phi thường lưu loát triệt hạ mấy chiếc xe bắn đá, khiến cường độ công kích của chúng cũng giảm hẳn.
Mà Không nên, vung trường thương, rất có tác phong của đại tướng gia mang theo một tổ cận chiến vọt tới đội ngũ kẻ địch, đem tiền tuyến của đối phương đảo loạn một hồi, phía sau lại không ngừng bắn ra mấy đợt ma trận quần thể. Chỉ trong chốc lát tình thế liền bị Thị huyết minh khống chế. Lúc này mọi người không ai không bội phục sự trấn định cùng quyết đoán của Cô Dạ Hàn Tinh, y dường như là kẻ duy nhất không bị cảm xúc ảnh hưởng, là người lý trí nhất trên đời.
“Bọn họ đến đâu rồi?” Cô Dạ Hàn Tinh hỏi, tiểu đội tiên phong lập tức báo cáo “Bọn họ tập hợp xong, khoảng người, đang chuẩn bị vào khe núi.” Không độc, Tay phải, hai người đem tiểu đội chuẩn bị, tiểu đội Loan đao trước ẩn nấp chờ họ tiến vào đã.” Tuy không biết Cô Dạ Hàn Tinh muốn làm gì nhưng mọi người đều nhất nhất chấp hành mệnh lệnh y đưa ra.
Nhìn đại quân tập kết thứ ba vốn quy mô hùng hậu bị áp chế, Cô Dạ Hàn Tinh có chút thở phào. Bên trận tuyến quái vật, vì cung thủ bị quấy rối cùng bộ binh mất đi ưu thế mà hỗn loạn thành nùi, tên chỉ huy đứng giữa đại quân tựa hồ bối rối không ngừng vung kiếm.
“Đội cận chiến tiếp tục chèn ép buộc chúng lui vào khe núi. Tổ ma pháp toàn lực công kích.” Y một bên đánh giá tình thế một bên quan sát xung quanh. Rất nhiều game thủ die trong trận chiến không ngừng truyền tống trở về, lại không chút nao núng lập tức nhảy vào đại đội quái tiếp tục cuộc chiến.
“Lão đại, Thiên hạ hội tiến vào khe núi rồi.” Phía trước lại truyền tin đến. Cô Dạ Hàn Tinh híp mắt tà tà cười,“Loan đao theo đuôi, mai phục.” Tuy không biết Cô Dạ Hàn Tinh kêu bọn họ mai phục để làm cái gì nhưng Lưu Nguyệt nhìn nụ cười tà ác trên mặt y, đột nhiên khẳng định y đã sớm chuẩn bị bằng không làm sao cười gian được thế, tựa hồ sớm đã đào hố chỉ chờ Thiên hạ hội cứ vậy nhảy vào.
Cô Dạ Hàn Tinh điều một tổ cận chiến khác cùng Không nên gây áp lực sắt bén chèn ép, hơn nữa phía sau là từng đợt ma trận triền miên không dứt khiến đại đội quái ngăn cản không nổi. Đám quái tuyển đợt ba này IQ rất cao, hành vi nhân tính hóa, nên khi thấy đại đội chống đở không nổi bất giác muốn rút lui trở về. Chỉ chốc lát sau chúng đã rút về khe núi sâu.
Lập tức Cô Dạ Hàn Tinh cất tiếng “Phóng hỏa cho ta!” Bọn Lưu Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lối vào khe núi đột nhiên bốc cháy hừng hực, lửa lan cực nhanh. Thật không biết Hàn tinh đã phân phó Loan đao cái gì.
Không đợi nàng suy xét kĩ càng, liền nhìn thấy đại đội của Thiên hạ vô địch cũng đã tiến sâu trong hẻm núi. “Bắn!” Lệnh vừa ban ra, tiểu đội mai phục ở hai bên sườn núi đồng loạt rút cung phóng tên, đem biển tên bao trùm hốc sâu hun hút. Loại công kích kiểu này đến quái đợt ba da dầy máu trâu còn chịu không nổi huống chi mà mớ game thủ máu ít da mỏng, nên chỉ trong chốc lát đại đội do Thiên hạ vô địch đem tới đã thiếu mất một phần ba.
Thiên hạ vô địch vẫn cho rằng trận thủ thành đại chiến của Thị huyết minh đang vào lúc gay cấn, nào ngờ được Cô Dạ Hàn Tinh với cái liên minh không bao nhiêu người này lại cho vài tiểu đội mai phục hai bên vách núi. Đây là nói, y có tự tin rằng chỉ dựa vào số ít còn lại cũng đủ bảo vệ thành.
Khi bọn hắn tiến vào bên trong khe sâu lối vào đột nhiên dấy lên một trận lữa cháy kịch liệt, lúc này hắn ý thức được bị mai phục nhưng đối mặt với ngọn lữa hừng hực kia hắn không còn lựa chọn nào khác là đi tiếp. Vọt vào sâu bên trong hẻm núi lại đụng ngay đại đội quái vật đang lui binh. Thiên hạ vô địch cảm thấy may mắn đến rồi vọng tưởng muốn phối hợp với đám quân công thành này đem thành trì bên Thị huyết minh cày nát.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp cao hứng, đã bị hai làn mưa tên từ hai bên sườn núi dọa sợ, như thế nào ở đây cũng có mai phục. Cô Dạ Hàn Tinh đoán trước được hắn sẽ bất ngờ đánh tới? Mắt thấy người của Thiên hạ hội chết thảm, Thiên hạ vô địch quyết định bằng mọi giá phải đem anh em còn lại đột phá vòng vây.
Cô Dạ Hàn Tinh thản nhiên lên tiếng,“Toàn thể lui. Đốt!” Tổ cận chiến lập tức xoay người ly khai làm cho không chỉ Thiên hạ vô địch ngẩn ra, mà đám quái vật cũng không khỏi choáng váng không hiểu vì sao bọn họ đột nhiên rút quân. Thiên hạ vô địch lúc này mới phát hiện toàn bộ khe núi đều chất toàn gổ tre rơm rạ. Lúc này hắn mới hiểu ra hét toán lên bảo đám anh em nhanh chạy về phía trước.
Game thủ Thiên hạ hội thấy hắn gào lên lập tức hướng Nguyệt hàn thành chạy ra. Nhưng đã không còn kịp, ngay khi tổ đội Thị Huyết Đường rời đi đã lập tức châm lửa, hai tiểu đội ở hai sườn núi cũng châm lửa vào đống rơm rạ. Cỏ tranh bốc cháy khói đen mù trời ngăn cản cước bộ của đám người Thiên hạ hội. Cạm bẫy trong khe núi đều là gỗ tre phủ đầy rơm rạ, là một loại vật liệu thiên nhiên dễ dàng bắt lữa.
Nên khi đám ám tiễn trốn hai bên sườn núi nhận được lệnh rút lui của Cô Dạ Hàn Tinh liền mở lò châm lữa. Đem đống tài liệu dễ cháy kia thiêu đốt hừng hực cháy đỏ cả một màn hình. Đến cả Tay phải thần thánh là người thèm sát cũng không khỏi sợ hãi cảm thán một câu, này đúng là địa ngục nhân gian! Trong biển lửa rất nhiều bóng người giãy dụa rên rĩ rồi từ từ ngã xuống.Thật sự là thảm thiết vô cùng.
Thiển Thiển nhìn màn hình đỏ ngầu trước mặt nhịn không được mở miệng nói “Tìm kiếm cả đời trong biển lửa là đây!” Lưu Nguyệt nghe lời này nhịn không được bật cười, xong lại cảm thấy không được hay lắm. Một màn rực rỡ trước mặt đến quân đoàn quái cũng không sống nổi nói chi là mấy trăm người của Thiên hạ vô địch. Không biết lúc này đây hắn đang nghĩ gì nữa.
Rõ ràng là đoán chắc thời gian, muốn lợi dụng giờ khắc Thị huyết minh yếu ớt nhất mang nhân mã bất ngờ đánh tới, lại trúng mưu kế của Cô Dạ Hàn Tinh, một người cũng chưa giết mà toàn quân đã bị thiêu chết. Lưu Nguyệt cảm thấy nếu gặp phải tình huống như vầy nàng cũng gượng không nổi. Chuyện này hẳn sẽ để lại trong lòng Thiên hạ vô địch một vết thương lớn từ giờ về sau đừng mong thẳng lưng trở lại được nữa.
Vì thế, Lưu Nguyệt đối với biển lửa đang nhỏ dần phát biểu cảm khái “ Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm.” Nàng vừa nói xong, Thiển Thiển ở bên cạnh cười rộ lên “Cái này là đáng tội! Ai bảo trong lòng có quỷ, nếu hắn không vô sỉ thừa cơ đánh lén chúng ta thì đâu có chết thảm như vậy. Bất quá lão đại liệu sự như thần khiến người ta bội phục muốn chết.”
Chưa ra trận thân đã chết,lịch sử anh hùng nước mắt chảy thành hàng.
Cô Dạ Hàn Tinh không có đáp lời, chỉ tùy ý nhếch mép cười cười, sau đó dẫn đầu xoay người hướng Hàn nguyệt thành đi đến. Nhìn Hàn nguyệt thành bị ba đợt quái vật công kích trong lòng y không khỏi thổn thức, trò chơi này dù thiết kế có nhân tính hóa thế nào, trông giống thật thế nào nhưng kỳ thật nó vẫn chỉ là trò chơi. Nhưng vừa rồi trong khoảng thời gian thủ thành, y nhịn không được đã đắm chìm vào đó, cái cảm giác “Người còn thành còn, thành mất người vong” tràn ngập trong thân thể y, loại tâm tình này hẳn cũng giống như những chiến sĩ thủ thành thời khì lập quốc xa xưa.
Hệ thống đột nhiên hiện lên dòng chữ đỏ to tướng “Chúng mừng Thị huyết minh thủ thành thành công. Hàn Nguyệt thành chính thức tấn chức lên thành trấn trở thành chủ thành đầu tiên được kiến tạo. Game thủ Cô Dạ Hàn Tinh có thể đến hoàng cung Trường an nhận phần thưởng hạng nhất.”
Hệ thống phát ba lần đoạn tin bằng chữ đỏ xong toàn bộ trò chơi lại bắt đầu sôi trào. Kì thật có rất nhiều game thủ hứng thú với tin tức công thành vẫn im lặng chờ đợi, họ muốn biết Thị Huyết Đường trong truyền thuyết có hay không lại tiếp tục vươn lên hay cứ như thế biến mất trong dòng lịch sử. Nhưng là hôm nay xem ra, Cô Dạ Hàn Tinh cùng Thị Huyết Đường lại đem truyền thuyết bất bại của họ một lần nữa kéo dài.