Quả nhiên, vài ngày sau, Cô Dạ Hàn Tinh bắt đầu hành động. Thiên hạ du nhiên hoàn toàn phối hợp với y, trong liên minh cần tới người nào đều tùy y sử dụng. Tựa hồ quên mất, lúc trước ký kết minh, chính anh ta đã kiên định đưa ra yêu cầu để mình toàn quyền lãnh đạo.
Cô Dạ Hàn Tinh làm việc không hay giải thích, cho nên mọi người cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ cần tin tưởng y là tốt rồi. Vì thế khi thấy quân liên minh bị kéo ra thảo nguyên khai hoang, mọi người đều nghĩ y muốn tạo cạm bẫy, nhưng cạm bẫy không phải tùy cơ ứng biến đan xen nhau, làm cho người ta khó lòng phòng bị sao? Vì sao thứ bọn họ đang làm chẳng thấy có chút liên quan gì, hơn nữa hố đào ra vừa không sâu lại không quá rộng. Nhìn thế nào cũng không giống cạm bẫy mà giống con sông nhỏ hơn.
Trong lúc mọi người còn đang hoài nghi, Cô Dạ Hàn Tinh tiếp tục ra chỉ thị khiến mọi người nghe mà choáng hết cả người. Y để bọn họ bắt đầu cắt cỏ dọc theo con sông nhỏ, đem tất cả cỏ dại chung quanh đều nhổ sạch. Cuối cùng Cô Dạ Hàn Tinh yêu cầu bọn họ gánh nước đổ vào đó. Quả nhiên là muốn tạo thành một con sông sao?
Lại như những ngày trước đó, gót sắt của Hung nô lại vang lên, mang theo khí thế cao ngút vọt tới. Một màn này lúc đầu xem thì còn hoành tráng, nhưng ngày nào cũng bị tra tấn thì đã trở nên quá tầm thường. Nhưng, hôm nay lại không giống vậy. Bởi vì sau một tháng bị hành hạ, cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Thời điểm đại quân tới gần tầm bắn, Thiên hạ du nhiên hét lớn một tiếng. Xạ thủ của liên minh đồng loạt đem hàng vạn mũi tên phóng ra, đầy trời vũ tiễn thấm đẩm lửa đỏ. Nguyên lai, hôm nay Cô Dạ Hàn Tinh cố ý để các xạ thủ đổi sang dùng hỏa tiễn. Tuy mọi người không biết y có mục đích gì, nhưng ai cũng không dám làm trái.
Một rừng tên lửa vừa rơi xuống thảo nguyên lập tức lan ra. Giống như ác ma phóng thích khỏi địa ngục, không chút kiên dè mở to miệng đem đám binh lính Hung nô cắn nuốt. Nhưng điều khiến mọi người phấn khích là ngày hôm nay lại có gió tây bắc thổi tới, gió lớn càng đem lửa lan xa hơn, cơ hồ chỉ chốc lát phía trước đã chìm ngập trong biển lửa. Vô số binh lính Hung nô không ngừng giãy dụa ngã xuống, từng người từng người không ai tránh được. Lữa lan ra thật nhanh, dường như muốn đem tất thẩy thiêu rụi.
Thế lửa quá lớn không tài nào khống chế, chỉ cần là nơi có cỏ mọc đều nhanh chóng bốc cháy. Thậm chí đám liên minh nhìn tới biển lửa muốn lan tới trước mặt thì hoảng hốt không thôi, không ít người đã giữ không được bình tĩnh. Thế nhưng lại nhìn thấy tình cảnh ngọn lửa điên cuồng nhào đến thật gần, rồi cách bọn họ cừng nửa dạm liền dừng lại không tiến tới nữa.
Chỉ cần có chút trí tuệ đều nhìn ra được nguyên nhân do đâu. Thì ra cái hố bọn họ nghĩ là con sông, lại là kênh phòng cháy a. Khó trách Cô Dạ Hàn Tinh yêu cầu mọi người đào rộng một chút, còn đem cỏ dại xung quanh nhổ sạch, chất đống ở hai bên bờ kênh, sau đó còn kêu người lấy nước thấm cho ướt mớ cỏ tranh đó.
Lúc ấy còn không rõ thứ đó dùng để làm gì, nhưng giờ nhìn tới, bọn họ không thể không bị sự tính toán siêu việt của Cô Dạ Hàn Tinh thuyết phục. Kỳ thật cái này chưa là gì, để người ta phục đó là cả hướng gió mà y cũng tính ra được.
Cô Dạ Hàn Tinh thản nhiên giải thích, từ trận đầu khai chiến y đã chú ý hướng gió, phát hiện trong game có một quy luật, trong ngày sẽ là gió thổi từ hướng đông nam sang, ba ngày tiếp theo gió lại đổi sang hướng tây bắc. Cứ như thế tuần hoàn.
Y ấn theo quy luật này, lặng lẽ quan sát một tháng, cuối cùng đem kế hoạch định vào hôm nay. Gió lớn mang theo đại hỏa, triền miên không ngừng, đem mọi thứ điên cuồng cắn nuốt. Thiên hạ du nhiên nhịn không được thở dài nhẹ nhõm, anh ta là quân nhân đương nhiên hiểu được thảo nguyên có ý nghĩa thế nào đối với quân du mục, lúc này đội quân Hung nô coi như trắng tay. Trong thời gian ngắn, không, chỉ sợ mười năm tới cũng khó mà tạo dựng lại được.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới là, Cô Dạ Hàn Tinh cũng là con người như ai, nhưng sao y có thể chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt như thế cơ chứ, lại có thể trấn định phân tích ra lợi hại, sau đó một đòn công kích khiến đối phương bị trúng một kích chí mạng. Anh ta mỗi ngày đều mang người cùng đám thảo nguyên kia sống chết, nhưng cũng không có tìm được phương pháp diệt dịch nhanh gọn mà hữu hiệu như thế này. Bất giác, cái nhìn của Thiên hạ du nhiên đối với Cô Dạ Hàn Tinh lại tăng thêm một bậc, người kia quả nhiên không khác gì thần a.
Khi mọi người còn đang đắm chìm trong không khí vui sướng hưng phấn, thì hệ thống đột nhiên thông báo, toàn dân lập tức dừng lại, chăm chú dõi theo dòng chữ đỏ hiển thị trên màn hình.
Hệ thống thông báo: Các game thủ đã khiến đại quân Hung nô bị tổn thất thảm trọng, đối phương muốn gửi thư xin hàng. Các game thủ đã hoàn thành nhiệm vụ Thế Giới, hệ thống giang hồ thăng cấp, tiến vào thời đại Quốc chiến.
Hệ thống gửi ba lần tin rồi biến mất, lúc này mọi người mới trong trạng thái mờ mịt tỉnh lại. Thời đại quốc chiến? Đó là cái gì? Đột phá nhiệm vụ Thế Giới chẳng lẽ chỉ cần khiến Hung nô đại bại? Nếu nói như vậy, công lao này hết thảy đều là của Cô Dạ Hàn Tinh rồi, ánh mặt mọi người như hẹn trước cùng hướng về phía y.
Kết quả người kia như trước bình tĩnh đứng đó, tựa hồ hết thảy đều không liên quan tới y. Chỉ có một nga mi vẫn đứng bên cạnh y liên tục loay hoay, ríu rít không ngừng, mà y chỉ lẳng lặng lắng nghe sau đó như đang giải thích gì đó cho nàng. Mọi người im lặng mỉm cười, may mà y còn có một mặt này giống con người, bằng không mọi người thật sự cho rằng y là thần giáng thế.
Thời đại quốc chiến đã đến. Từ internet, truyền hình, cho tới khắp các nẻo đường đâu cũng dán đầy poster quảng cáo về game Trường kiếm giang hồ. Trò chơi này càng ngày càng mới mẻ độc đáo, thiết kế lại đẹp, hấp dẫn vô số game thủ. Kỳ thật tất cả cũng nhờ vào hiệu quả tuyên truyền, các đánh giá bỏ phiếu trên các trang game, những tấm poster cũng rất được yêu thích, đặc biệt là tấm Đại chiến Hung nô. Dùng khung cảnh biển lửa ngập trời làm nền, lấy triền núi nơi liên minh trấn giữ làm mốc. Đương nhiên! Để cho mọi người không thể không động tâm chính là hình ảnh một người nam nhân đứng trên sườn núi trông về phía xa xôi. Trên người y hiển lộ sự trong trẻo, bình thản nhưng lạnh lùng đến thoát tục. Tuy chỉ là bóng dáng cũng đủ để lòng người kích động hưng phấn.
Như vậy so với hình ảnh rõ ràng cụ thể còn hấp dẫn người xem hơn vạn lần, dĩ nhiên hình này là do Không độc chụp rồi up lên diễn đàn, khiến bao game thủ xôi xao không nhỏ. Đến công ty trò chơi cũng nhìn trúng bức hình, vì thế tìm Không độc mua lại, đem làm porter mới cho đợt truyên truyền này.
Vì thế, trong nhất thời, tấm ảnh này hiện diện khắp các hang cùng ngỏ hẻm trong cả nước, mà đâu đâu trên internet cũng thấy nó xuất hiện. Chẳng thể biết những người chưa biết về game này là do game mà sôi sục hay bởi vì bức ảnh mà sôi sục. Nhưng có một điều chắc chắc, hiện tại ai ai cũng biết về nó, mở miệng ra là bàn luận. Cơ bản không rời được đề tài về Trường kiếm giang hồ. Nó thật sự đã trở nên rất nổi tiếng trong Thế Giới game online.
Nói tới, từ ngày đánh bại đại quân Hung Nô, cao tầng của Thiên hạ hội cùng Thị huyết minh đều ngồi lại nói chuyện. Trong suốt khoảng thời gian dài mọi người đã dựa vào nhau, kề vai chiến đấu. Sớm đã bồi dưỡng nên tình cảm anh em, mọi người đều quyến luyến không rời, không hy vọng liên minh chấm dứt.
Thậm chí phần đông game thủ Thiên hạ hội đã tự mình trải nghiệm sự yêu mị của Cô Dạ Hàn Tinh, thề sống thề chết quyết đi theo y. Thiên hạ du nhiên cùng mấy trưởng lão thấy như vậy không ổn, với lại bản thân bọn họ cũng kính trọng Cô Dạ Hàn Tinh. Vì thế, mọi người tập họp lại bàn bạc đưa ra quyết định.
Thiên hạ hội cùng Thị huyết minh muốn hợp lại thành một nhà, tại thời đại quốc chiến này cùng nhau phát triển. Về phần minh chủ đương nhiên là Cô Dạ Hàn Tinh làm, tả thần thì để Yếu nhĩ mệnh tam thiên, hữu tướng thì có Không nên, còn Thiên hạ du nhiên tự nhiên tình nguyện cầm quân đánh giặc. Nên sẽ làm đại tướng quân.
Đối với việc thăng cấp sang thời đại Quốc chiến, công ty trò chơi bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.
Mà bên này, Lưu Nguyệt đã chính thức tốt nghiệp. Ở buổi lễ tốt nghiệp, Hiệp Hàm mở kính xe đậu ngay trước trước cổng trường chờ nàng, nhìn nàng vui vẻ tiêu sái bước ra khỏi cổng, cùng vài người bạn thân chào tạm biệt, rồi mới chậm rãi chạy về phía y. Hiệp Hàm đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như đang chạy về phía mình.
Y xuống xe, mở rộng hai tay, đem Lưu Nguyệt đang chạy tới ôm lấy. Sau đó không chút để ý tới sự thẹn thùng của nàng, giữ chặt nàng trong ngực, rồi lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẳn từ trong túi ra, trực tiếp đeo vào ngón áp út của Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt bị dọa sợ đến ngây người, giơ tay trước mặt nhìn thật lâu mới dám vươn tay còn lại chạm vào chiếc nhẫn, trong lòng không khỏi sợ hãi những gì đang diễn ra chỉ là mơ.
Hiệp Hàm bị bộ dạng đó của nàng chọc cười, nhẹ nhàng nhếch môi. Nhịn không được đưa tay vuốt loạn tóc nàng, đến khi Lưu Nguyệt nhịn không được trợn trừng mắt mới đem tay bỏ xuống. Lưu Nguyệt có chút bất mãn nói, “Nào có ai cầu hôn như vậy, anh không có hoa cũng chẳng thèm quỳ. Mà cũng không hỏi em có muốn hay không……”
Lưu Nguyệt còn chưa hết cằn nhằn, Hiệp Hàm đã hơi hơi cau mày. Biết cô nhóc này thế nào cũng sẽ được một tấc sẽ đòi một thước mà, y mở cửa xe, thản nhiên vứt cho nàng một câu, “Không muốn gả thì trả nhẫn cho anh.”
Lưu Nguyệt lập tức theo bản năng gắt gao bảo vệ chiếc nhẫn trên tay, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Còn lâu mới trả, nhẫn đã trên tay em, ai muốn trả cho anh chứ.” Sau đó như sợ Hiệp Hàm đổi ý, liền chui thẳng vào xe sợ y sẽ bỏ nàng lại. Bất giác lại bỏ qua cảnh tượng Hiệp Hàm nhìn hành động của nàng mà nhịn không được mỉm cười.
Không lâu sau, Hiệp Hàm cùng Lưu Nguyệt ở Gia châu cử hành hôn lễ. Hình chụp đám cưới bị người ta đưa lên mạng, sau đó vòng vèo một hồi có người nhận thức hai người, cuối cùng phát hiện ra người đàn ông này chẳng phải là người trên poster tuyên truyền kia sao.
Sau đó sau đó nữa, chuyện xưa của bọn họ lại bị lôi ra, nào là hai người làm sao yêu thương thắm thiết trong game, tựa vai sát cánh. Tình yêu của họ, những huy hoàng mà họ tạo ra, trong nhất thời đã khiến internet hư ảo trở nên ấm áp không ít.
Thời đại quốc chiến mở ra, chúng ta đều tin tưởng truyền thuyết về bọn họ sẽ còn tiếp tục. Cũng đem phần tình cảm này kéo dài đến mãi mãi.
ღღღThe Endღღღ