Quán cà phê tiện lợi bên cạnh siêu thị đang vào mùa cao điểm, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Ở một bàn gần sát cửa sổ, bốn người im lặng không nói gì, không khí trầm mặc khác biệt với xung quanh.
Mẫn Hướng Hàng liếm đôi môi có chút khô khốc, định phá tan cục diện cứng nhắc này.
"Dì Giang, trùng hợp thế, dì đi dạo phố với Gia Kì à?"
Nhìn lướt qua Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân ngồi đối diện, nhớ lại hành động thân mật của cả hai trong siêu thị lúc nãy, Giang Như Mộng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Mẫn, dạo này không thấy cháu đến tìm Gia Kì chơi? Gia Kì bảo cháu bận công việc, nhưng hôm nay gặp, xem chừng cháu cũng không bận lắm nhỉ!" Giang Như Mộng khuấy cà phê nóng hổi, nhấp một ngụm rồi khẽ chau mày, rõ vẻ cà phê trong cửa hàng tiện lợi này không hợp với khẩu vị của bà.
"Dì Giang, cháu..." Mẫn Hướng Hàng nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói gì cho phải.
Trước kia chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, anh sẽ đến Lệ gia tìm Lệ Gia Kì, nói chuyện với cô ấy, giúp cô ấy giải sầu.
Một là vì anh thương xót cho cô em gái đã mất đi khả năng đi lại này, hai là vì anh muốn có được nhiều tin tức của Lệ Hàn Bân hơn.
Một người đang yên đang lành, tại sao trong một đêm lại biến mất không còn dấu vết được chứ? Có điều mỗi lần anh vô tình hoặc cố ý nhắc đến, người giúp việc trong Lệ gia đều sẽ giấu giấu diếm diếm, tránh né chủ đề cấm kỵ này.
Lệ Hàn Bân nhìn chằm chằm vào Giang Như Mộng, khóe miệng nở lên một nụ cười trào phúng: "Thưa bà, Mẫn Hướng Hàng thích qua lại với ai, đó là chuyện của anh ấy.
Có vẻ bà vươn tay quá dài rồi nhỉ?" Nói xong, cậu hớp một ngụm cà phê giống như không có chuyện gì.
"Mày! Cha mày quyến rũ đàn ông đã có vợ, bây giờ thằng con hoang như mày lại về đây dụ dỗ người trong lòng của em gái mình! Đúng là hai cha con vô liêm sỉ..." Thấy Lệ Hàn Bân cắt ngang cuộc đối thoại của mình và Mẫn Hướng Hàng, Giang Như Mộng buột miệng mắng chửi, không màng đến hình tượng người phụ nữ cao quý của mình.
"Ồ, dụ dỗ? Thưa bà, xin hãy chú ý cách dùng từ của bà.
Nếu tôi nói Mẫn Hướng Hàng là tự nguyện thì sao?" Đối diện với lời mắng chửi ác ý của Giang Như Mộng, Lệ Hàn Bân vẻ mặt bình thản, chỉ có bàn tay để dưới bàn sớm đã siết chặt thành một nắm, lòng bàn tay bị móng tay bấm vào đau đớn.
"Mày...!mày..." Giang Như Mộng tức run, cả buổi không nói được gì.
Thấy chiến hỏa có chiều hướng càng cháy càng hăng, Lệ Gia Kì lên tiếng ngăn lại: "Mẹ, ở nơi công cộng đừng nói như vậy mà.
Anh Hướng Hàng cũng không phải là gì của con, anh ấy đi với anh con, con có tư cách gì mà phán xét." Lệ Gia Kì kịp thời ngăn chặn những lời mắng chửi thô tục tiếp theo của Giang Như Mộng.
Cô nhìn hai người rõ ràng là một đôi tình nhân đang ngồi trước mặt, khổ sở cúi thấp đầu.
Ánh mắt thất thần của con gái và lời nói bảo vệ hai người kia làm Giang Như Mộng càng thêm phẫn nộ.
Bà chỉ vào Lệ Hàn Bân, lớn tiếng chỉ trích: "Anh, anh...!Hừ, nó có tư cách sao? Nếu không phải do nó, làm sao con lại..."
"Được rồi mà mẹ, đừng nói nữa.
Con cảm thấy có chút không khỏe, mình về đi." Cắt ngang lời Giang Như Mộng định nói, Lệ Gia Kì đẩy xe lăn chuẩn bị tự rời đi.
Giang Như Mộng nhìn hai người kia một lần nữa bằng ánh mắt coi thường, rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của con gái.
"Hàn Bân, em vẫn ổn chứ?" Mẫn Hướng Hàng lo lắng hỏi, bàn tay của Lệ Hàn Bân đã trở nên lạnh lẽo.
Lệ Hàn Bân vẻ mặt mờ mịt: "Hướng Hàng, em sai rồi đúng không? Tại sao em cứ làm tổn thương em gái của mình..."
Mẫn Hướng Hàng nắm tay Lệ Hàn Bân chặt hơn, vẻ mặt nghiêm túc: "Trong tình yêu không có đúng sai, càng không có đồng tình và nhường nhịn.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc ba mẹ anh đang sốt ruột lắm."
"Ừ."
Mẫn Hướng Hàng sinh ra trong một thư hương thế gia, cha mẹ đều là giảng viên đại học đã về hưu, có thể nói là cha truyền con nối.
Nhận lấy sô – cô – la do Lệ Hàn Bân tặng, mẹ của Mẫn Hướng Hàng cười rạng rỡ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt là thứ Lệ Hàn Bân đã quen thuộc.
Xem ra Mẫn Hướng Hàng là di truyền từ mẹ của anh ấy.
Trên bàn ăn, mẹ của Mẫn Hướng Hàng gắp thức ăn cho Lệ Hàn Bân liền tay: "Tiểu Lệ à, đừng khách khí, ăn nhiều một chút.
Dì cảm thấy con hơi gầy.
Thanh niên không cần phải lo giảm cân gì đó đâu..."
Thấy mẹ quan tâm Lệ Hàn Bân liên hồi, Mẫn Hướng Hàng giả vờ con nít khóc nháo bảo: "Mẹ thiên vị quá."
Cha của Mẫn Hướng Hàng tuy nghiêm túc lịch sự, nhưng cũng lặng lẽ gắp món vợ thích ăn vào trong chén...!
Lệ Hàn Bân nghĩ, đây chính là nhà nhỉ.
Không cần nhà cửa lộng lẫy sang trọng, không cần nhiều của ngon vật lạ...!Chỉ là một câu quan tâm, một lời dặn dò, một hành động nho nhỏ...!Nhiều năm trước, lúc còn sống ở Luân Đôn với cha, cậu cũng đã từng có được hạnh phúc ngắn ngủi đẹp đẽ này.
Trên đường về nhà, Mẫn Hướng Hàng cảm thấy hài lòng: "Hàn Bân, ba mẹ anh rất thích em đó.
Có điều tại sao em ăn ít thế? Không hợp khẩu vị sao?"
Lệ Hàn Bân lắc đầu: "Thức ăn dì làm ngon lắm, rất có hương vị gia đình."
"Ha ha, thật không? Vậy chào mừng em đến nhà anh, sẽ có cơm bất kì lúc nào!" Mẫn Hướng Hàng suy nghĩ một chút, dè dặt hỏi tiếp: "Hàn Bân, thật ra anh luôn muốn hỏi em, tám năm qua..."
Khuôn mặt ửng hồng khi nãy bỗng chốc trắng bệch, Lệ Hàn Bân cắn môi: "Hướng Hàng, xin hãy cho em một chút không gian riêng tư, được không? Đợi đến lúc thích hợp, em nhất định sẽ nói cho anh biết."
Nhìn vào đôi mắt kiên định kia, Mẫn Hướng Hàng gật đầu.
Hàn Bân, anh mong rằng mình có thể tiến vào sâu trái tim em hơn, để xoa dịu mọi nỗi đau của em.
Biệt thự Lệ gia.
Giang Như Mộng cầm một cốc sữa trái cây đẩy cửa phòng ngủ Lệ Gia Kì, thấy con gái đang ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm, bà chỉnh trang lại nụ cười: "Gia Kì, vẫn chưa ngủ à? Nào, uống sữa cho dễ ngủ."
Lệ Gia Kì tỉnh hồn, nở một nụ cười với Giang Như Mộng.
Hình bóng hai mẹ con cười như gió xuân in vào trong gương.
Giang Như Mộng thở dài: "Gia Kì, không ngờ qua tám năm, thằng con hoang đó đã trở lại..."
"Mẹ, mẹ đừng nói anh như vậy." Nhấp một ngụm sữa, Lệ Gia Kì nhẹ giọng khuyên.
Giang Như Mộng không hài lòng với sự bảo vệ của con gái: "Anh? Gia Kì, con đừng quên, là ai đã hại con trở thành người tàn phế!"
Vết thương đã khép miệng nhiều năm bị xé toạc lại, sắc mặt Lệ Gia Kì bỗng chốc tái nhợt: "Đó...!chỉ là chuyện ngoài ý muốn..."
"Hừ! Thằng con hoang đó hại con thành thế này, bây giờ lại không biết liêm sỉ mà tranh giành người trong lòng con.
Đúng là cái loại thích đi quyến rũ người khác y như thằng cha chết sớm của nó mà!"
"Mẹ, mẹ đừng nói thế.
Tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Lỡ đâu anh Hướng Hàng thật sự thích anh thì sao?"
"Haiz..." Giang Như Mộng thở dài: "Gia Kì của mẹ sao mà ngốc thế chứ?"
"Mẹ..." Lệ Gia Kì nhắm mắt, xoay người lại để mẹ không phát hiện giọt lệ rơi ra từ khóe mắt...!
Đợi sau khi con gái đã ngủ, Giang Như Mộng trở về thư phòng, gọi điện thoại cho thư kí riêng lạnh lùng căn dặn: "Tiểu Tống, giúp tôi điều tra lí lịch một người...".