Bên trong tiệm áo cưới.
"Anh Hướng Hàng, bộ màu trắng ren đính châu này được không?" Lệ Gia Kỳ cầm lễ phục đặt làm thủ công tại Pháp lên, khoa tay múa chân như con chim sẻ trước gương.
Mẫn Hướng Hàng lật tạp chí trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên, tựa như tạp chí trong tay còn hấp dẫn sự chú ý của anh hơn là vị hôn thê xinh đẹp, lơ đễnh nói: "Cũng không tệ lắm".
Lệ Gia Kỳ bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thả tay khỏi lễ phục, đến bên cạnh Mẫn Hướng Hàng, ủ rũ cúi đầu nói: "Anh Hướng Hàng, anh ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đã nói được, căn bản chỉ là qua loa lấy lệ.
Nếu như..."
"Gia Kỳ, thật xin lỗi!" Mẫn Hướng Hàng ý thức được sơ suất của bản thân, tiện tay ném tạp chí sang một bên: "Vị hôn thê xinh đẹp như thế ở trước mắt, anh lại không biết thưởng thức, thật sự nên đánh!" Dứt lời, khoa trương bắt chước động tác đấm ngực của tinh tinh.
(Linh Linh: Ta nôn-nnnn...!ọeeeeeee
Raph: Đả đảo, đổi công! =)))))
Lệ Gia Kỳ bị động tác tức cười của Mẫn Hướng Hàng chọc cho cười lớn, làm nũng: "Ha ha – Đủ rồi, em không làm khó anh nữa!"
Trong nháy mắt, Mẫn Hướng Hàng mới vừa rồi còn nói năng ngọt xớt bỗng trang trọng nắm chặt tay Lệ Gia Kỳ, trịnh trọng nói: "Anh đã nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ yêu em.
Bây giờ chúng ta thay lễ phục được không?"
"Ừm!" Lệ Gia Kỳ chột dạ không dám nhìn mắt Mẫn Hướng Hàng, cúi đầu đáp ứng.
Trước gương thử đồ, Mẫn Hướng Hàng một thân tây trang màu đen thẳng thớm, phối hợp nơ bướm màu đỏ san hô, long trọng mà vui mừng.
Lệ Gia Kỳ một thân lễ phục màu trắng hở vai kết hạt, xương quai xanh quyến rũ nhìn không sót gì, mái tóc xoăn dài như rong biển xõa tung trên hai vai, dù cho ngồi trong xe lăn, cũng không ngăn cản được khí chất cao quý mê người.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận điều chỉnh váy Lệ Gia Kỳ thật tốt, ân cần nói: "Lệ tiểu thư và Mẫn tiên sinh thật xứng đôi, tựa như công chúa cùng hoàng tử vậy!"
"Ha ha!" Lệ Gia Kỳ nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương thật kĩ, cười một tiếng.
"Hoàng tử...!công chúa..." Mẫn Hướng Hàng âm thầm suy nghĩ, câu nói này giống như đã từng nghe qua...!Đúng rồi, là lúc trước đi Hokkaido, cùng Lệ Hàn Bân mua áo lông giữ nhiệt, cậu từng trêu ghẹo nói cậu ấy là hoàng tử, còn mình là công chúa Bạch Tuyết...!Mà mình lại nói mình là kỵ sĩ bảo vệ hoàng tử...!
"Anh Hướng Hàng?" Lệ Gia Kỳ giật giật tay áo Mẫn Hướng Hàng: "Sao anh lại thất thần rồi?"
Mẫn Hướng Hàng quẫn bách cười một tiếng, che giấu đi khác thường nơi đáy mắt, miệng lưỡi trơn tru nói: "Vị hôn thê của anh mê người như thế, anh nhìn đến thất thần đấy".
(Raph: -_-///)
"Đáng ghét!" Lệ Gia Kỳ giơ nắm đấm lên đấm nhẹ Mẫn Hướng Hàng, "Đây còn ở bên ngoài đó!" Nói xong, khuôn mặt nhỏ dâng lên một mảng đỏ ửng.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Hoan nghênh quý khách"
Giang Như Mộng trực tiếp đi vào, nhìn Mẫn Hướng Hàng và Lệ Gia Kỳ, xuân phong đắc ý nói: "Không tệ không tệ! Thật sự là trai tài gái sắc!".
Lệ Gia Kỳ cùng Mẫn Hướng Hàng nhìn nhau cười.
Giang Như Mộng ngồi xổm xuống, vuốt ve đôi chân tàn phế của con gái trong xe lăn, mất mát cảm thán: "Gia Kỳ, nếu như con có thể đứng lên thì hẳn sẽ càng thêm xinh đẹp".
Lệ Gia Kỳ lại cười nói: "Không sao, hiện tại con rất hạnh phúc!" nói rồi, nắm chặt tay Mẫn Hướng Hàng.
Giang Như Mộng có phần thâm ý nhìn kỹ Mẫn Hướng Hàng cùng Lệ Gia Kỳ, cười nói: "Ba ngày sau là lễ đính hôn, bắt hai đứa trong thời gian ngắn phải chuẩn bị! Mẹ cũng cho các con một món quà lớn".
Lệ Gia Kỳ và Mẫn Hướng Hàng hai mắt nhìn nhau, Lệ Gia Kỳ mở miệng nói: "Cảm ơn mẹ!"
"Gia Kỳ, nói cảm ơn cái gì, đây là điều con xứng đáng có được! Mẹ còn có chuyện khác, đi trước!" Giang Như Mộng xoay người, tâm tư ngoan độc nơi đáy mắt che dấu trong nụ cười đẹp như hoa...!
Đầu tháng sáu, dần dần ấm lên.
Lệ Hàn Bân lẳng lặng dựa vào gối trên giường bệnh, khoác bên ngoài quần áo bệnh nhân, một tay tùy ý để đó, một tay đặt lên bụng.
Hai con ngươi như mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt nhìn không ra vui buồn hờn ghen, không thanh âm không hơi thở, giống như một giây sau sẽ theo gió biến mất.
Y tá đẩy xe trị liệu tới thay thuốc, vừa vào cửa, ập vào tầm mắt chính là máu đỏ tươi chảy xuống mép giường nhìn đến giật mình.
Hít vào một hơi, y tá mới quở trách: "Lệ tiên sinh, tại sao truyền xong anh cũng không ấn chuông? Anh nhìn, máu trào ra mất rồi, mu bàn tay cũng sưng lên".
Lệ Hàn Bân khẽ nhíu mày, nở nụ cười như gió thoảng mây trôi: "Xin lỗi, nhất thời thất thần không có chú ý".
(Bản gốc: 云淡风轻 = vân đạm phong khinh)
Y tá nhìn tay Lệ Hàn Bân bị máu tụ, lắc đầu nói: "Chảy máu nhiều như vậy, thế mà anh nói là không chú ý? Thật quái lạ! Hôm nay thân thể cảm thấy thế nào?"
"Vẫn tốt, cha tôi hôm nay sao lại không tới?"
Y tá bỗng nhiên dừng lại động tác trong tay, lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, mặt không đổi sắc nói: "Thuốc mà hôm nay Lệ tiên sinh tiêm có tăng thêm thành phần an thần, bây giờ còn đang ngủ say".
Tối hôm qua tim Lệ tiên sinh đột nhiên ngừng đập, vừa mới cứu trở về.
Nếu như báo cho vị Lệ tiên sinh này, đoán chừng người kế tiếp cần cấp cứu chính là anh ta.
Lệ Hàn Bân ho vài tiếng, chống giường bệnh chậm rãi nằm xuống.
Y tá một lần nữa treo bình truyền dịch vào giá, nghiêm túc nói: "Lệ tiên sinh, truyền xong nhớ kỹ ấn chuông cho chúng tôi biết".
Lệ Hàn Bân nhắm mắt gật đầu.
Phòng bệnh lại khôi phục yên tĩnh, nước mắt tràn thấm ướt gối đầu, Lệ Hàn Bân một tay vẽ vòng vòng trên bụng, một bên nỉ non nói: "Mấy đứa, ba ngày nữa, người cha kia cũng sẽ là chú tương lai của các con..."
Hoàn chương
Raph: T_____T Bỏ nó đi em:__:.