Đây là lần thứ hai Mẫn Hướng Hàng đi vào văn phòng tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Warner, nhìn người ngồi trên ghế da, đưa lưng về phía mình, dường như sự tang thương và thương cảm ồ ạt kéo đến, liếm liếm cánh môi khô khốc, kìm lòng không được gọi ra cái tên mình ngày đêm nhớ mong: "Hàn Bân..."
Hai chữ nhẹ nhàng tựa như một làn gió lạnh, không khí trong văn phòng bỗng chốc như giảm xuống đến không độ, yên tĩnh mà lạnh giá.
Thấy đối phương không phản ứng chút nào, Mẫn Hướng Hàng chán nản tiến lên một bước, nhẹ giọng nỉ non lần nữa: "Hàn Bân, xin em cho anh nhìn em và các con được không?"
Huống Du ngồi dựa ở sau ghế da, một tay chống lấy cằm, bộ dáng suy nghĩ.
Trần Bình đứng bên cạnh vị Đại diện Tổng giám đốc không thôi giận dữ trừng mắt nhìn Mẫn Hướng Hàng, lửa giận nơi đáy lòng cháy lên hừng hực, nắm đấm nắm chặt phát ra một tiếng "răng rắc", vừa định tiến đến đánh Mẫn Hướng Hàng một quyền thì bị một cánh tay ngăn trở.
Huống Du giữ chặt tay Trần Bình, dùng ánh mắt ra hiệu cậu không nên làm bừa, chầm chậm xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mẫn Hướng Hàng, cất cao giọng nói: "Mẫn tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi không phải là người anh vừa gọi".
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt đẹp nhỏ dài, khóe mắt nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch lên tựa như một nụ cười lạnh, không phải là hình bóng đã khắc sâu tại đáy lòng mình, Mẫn Hướng Hàng lúng túng vuốt vuốt chóp mũi, bên môi khẽ phát ra một tiếng cười khổ, sau đó liền phát hiện mình vẫn không thể đối mặt với sự thật em ấy đã rời đi.
Ánh mắt Huống Du nhìn xoáy chòng chọc vào Mẫn Hướng Hàng, nụ cười lạnh nơi khóe miệng càng sâu hơn: "Mẫn tiên sinh, tôi là Đại diện Tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Warner, hàng ngày đều có rất nhiều chuyện cần xử lý, không có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu thảo luận chuyện tình yêu ly biệt với anh, nếu như không có chuyện gì khác, phiền anh rời đi cho".
"Tôi không đi!".
Đối mặt với việc Huống Du đuổi người, Mẫn Hướng Hàng như không nghe thấy, thỉnh cầu nói: "Hai người nhất định biết hiện tại Hàn Bân đang ở nơi nào, xin hai người nói cho tôi biết có được không! Xin cho tôi được thực hiện nghĩa vụ của một người yêu, của một người cha được không?"
Người yêu, cha, hai từ này giống như một thanh củi khô, càng làm bùng lên lửa giận nơi đáy lòng Trần Bình, cậu đi thẳng đến trước mặt Mẫn Hướng Hàng, chăm chú nắm lấy vạt áo trước ngực Mẫn Hướng Hàng, phẫn nộ quát lên: "Người yêu? Cha? Anh căn bản không xứng!".
Dứt lời liền hung hăng vung nắm đấm, đánh thẳng vào mặt đối phương.
Đau đớn trong nháy mắt xâm chiếm vào từng dây thần kinh trên thân thể, máu tươi ấm nóng chảy dần ra từ lỗ mũi, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, Mẫn Hướng Hàng bưng lấy gương mặt sưng đỏ, lảo đảo ngồi thẳng lên, như người mất hồn mất vía nói: "Đánh thật hay! Như thế này tôi sẽ cảm thấy không đau lòng!"
Trần Bình lửa giận công tâm, tức giận khó nguôi, giật lấy vạt áo trước ngực Mẫn Hướng Hàng, chuẩn bị lại hung hăng đánh anh thêm cho một quyền, Huống Du nhanh tay lẹ mắt, kịp thời ngăn trở Trần Bình đang hung hãn.
"Bình, em tỉnh táo một chút!" Huống Du liếc Mẫn Hướng Hàng một chút, nói với Trần Bình: "Kể cả em có đánh chết anh ta, cũng không có gì tốt!"
Trần Bình đỏ mắt, chỉ vào Mẫn Hướng Hàng, nức nở nói: "Nếu như không phải anh ta, tổng giám đốc sẽ không bao giờ phải chịu cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy!"
"Ngàn cân treo sợi tóc?" Mẫn Hướng Hàng cho rằng mình nghe lầm, hai mắt hoang mang nhìn Trần Bình và Huống Du, nói lại lần nữa: "Ai ngàn cân treo sợi tóc?"
Trần Bình trầm mặc một lát, mở miệng yếu ớt nói: "Hiện tại tôi sẽ cho anh hiểu rõ, tại sao anh không có tư cách làm người yêu và cha".
Mẫn Hướng Hàng mờ mịt luống cuống nhìn Trần Bình.
Trần Bình không trực tiếp nói cho Mẫn Hướng Hàng tình hình thực tế anh muốn biết, mà đưa ra một câu hỏi với anh: "Tại sao lúc trước anh bỏ mặc tổng giám đốc?"
"Bởi vì...!cậu ấy đã làm sai..." Thanh âm Mẫn Hướng Hàng khàn đến mức ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
"Tại sao ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho anh ấy?"
"Tôi..."
Trần Bình xem thường, hừ lạnh một tiếng, nói: "Mặc dù tổng giám đốc thu mua cô nhi viện, nhưng lại đền bù cho họ một khoản tổn thất lớn, để cho bọn nhỏ có cuộc sống tốt hơn trước kia, cái này có tính là làm sai không? Tổng giám đốc vì nghĩ cách cứu người từ tay bọn bắt cóc, cái khó ló cái khôn, giả bộ đàm phán, cái này có tính là làm sai không? Tổng giám đốc cam nguyện hy sinh dựng lên lâu đài hình tượng trong giới kinh doanh, gánh lấy đủ loại áp lực từ mặt trái dư luận, cũng phải bảo toàn Lệ Thị đang tràn ngập nguy hiểm, đây có tính là làm sai không?"
"Tôi..." Mẫn Hướng Hàng áy náy cúi đầu: "Có lỗi với em ấy..."
"Hiện tại anh nói xin lỗi, có tác dụng gì?" Trần Bình cao giọng trách cứ nói: "Khi tổng giám đốc một nình té xỉu tại nhà trọ, người yêu của anh ấy cũng là cha của bọn trẻ ở đâu? Khi tổng giám đốc vì bảo vệ em gái của anh ấy, bị đạn bắn nghiêm trọng, cần phải tiến hành phẫu thuật, người yêu của anh ấy cũng là cha của bọn trẻ ở đâu? Khi tổng giám đốc một mình ngất tại vườn tang lễ bên bờ biển, người yêu của anh ấy cũng là cha của bọn trẻ lại ở đâu? Anh thật sự hiểu rõ tổng giám đốc sao? Anh đã làm gì vì tổng giám đốc và bọn trẻ?"
"Tôi..
có lỗi với em ấy..." Thế giới ngôn ngữ của Mẫn Hướng Hàng giống như chỉ có vài từ "xin, lỗi".
"Hiện tại tổng giám đốc ngã bệnh, anh xin lỗi thì có ý nghĩa gì!" Trần Bình than thở khóc lóc lên án xong, ngã vào lòng Huống Du khóc.
Mẫn Hướng Hàng nặng nề ngã ngồi trên ghế sofa, lòng đau như cắt, tựa như cái xác không hồn, thân thể không còn thuộc về mình.
Hoàn chương ..