Trong bệnh viện tổng hợp Thánh Tâm ở Birmingham, lúc Lệ Hàn Bân tỉnh lại đã là buổi chiều bốn ngày sau.
Đầu óc mơ màng trống rỗng, khắp cả người khó chịu không thể diễn tả, tựa như cơ thể không còn thuộc về mình nữa.
"Hàn Bân, em tỉnh rồi, cảm thấy đỡ hơn chút nào không?" Mẫn Hướng Hàng ngây ngốc nhìn người trên giường bệnh, thanh âm khàn đục nhưng nhẹ nhàng chậm rãi.
"Ừ, đỡ nhiều rồi..." Lệ Hàn Bân khẽ gật đầu, đáp dối lại thật tự nhiên.
Tay trái vô cùng dịu dàng đặt trên chiếc bụng tròn vo, khóe môi trắng bệch cong lên một vòng cung nhàn nhạt.
Nụ cười nhẹ như gió mát đâm vào trái tim Mẫn Hướng Hàng.
Anh làm sao không rõ tình trạng của Lệ Hàn Bân lúc này: phổi viêm nhiễm, ngực tụ máu, sắp chuyển dạ, xương chậu đau đớn, tử cung co thắt thêm mạnh...!Tại sao đã đến lúc này rồi, mà cậu vẫn còn nhẹ nhàng nói ra lời nói dối thiện ý kia nữa? Dần dần, Mẫn Hướng Hàng tựa như lại nghe thấy tiếng chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt mình...!
"Hướng Hàng...!anh..." Lệ Hàn Bân muốn gồng thân thể ê ẩm ngồi dậy, nhưng lại bất lực ngã về giường.
Mẫn Hướng Hàng mắt đỏ hoe, không nói lời nào đỡ cậu tựa vào đệm mềm phía sau lưng.
Trong lúc Lệ Hàn Bân không phòng bị, một nụ hôn bất ngờ rơi bên đôi môi nhạt màu: "Quy tắc cũ, đây là sự trừng phạt vì tội nói dối của em."
"Nói dối chỉ vì không muốn anh lo lắng mà thôi." Lệ Hàn Bân cúi đầu khẽ đáp, y hệt như một đứa trẻ phạm lỗi.
Giữa đôi chân mày nhíu chặt của Mẫn Hướng Hàng hiện lên chút mệt mỏi thấp thoáng lo âu, ôm cậu vào lòng như châu như bảo, bất lực thở dài một tiếng, nói: "Anh thật không biết phải làm sao với em."
"Qua mấy hôm nữa, anh cũng sẽ không biết làm sao với hai đứa nhóc này cho xem." Lệ Hàn Bân tự hào xoa chiếc bụng to tròn của mình, một nụ cười như ánh mặt trời lặng lẽ nở rộ trên khuôn mặt mang dấu hiệu bệnh tật.
"Hàn Bân, anh có vài lời không thể không nói trước với em, em phải chuẩn bị tâm lí." Mẫn Hướng Hàng trầm mặc một lát, cắn môi, trịnh trọng nói: "Bởi vì thân thể em không khỏe, nên các con có thể sẽ gặp mặt chúng ta sớm."
Lệ Hàn Bân bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, sửng sốt cả một lúc lâu mới có phản ứng, giọng run rẩy nói: "Đều do em không tốt, bọn nhỏ vội vã đi ra.
A, đau..." Phần bụng đột nhiên co thắt mạnh, bụng dưới quặn đau, khiến cậu không thể kiềm chế rên lên.
"Có phải sắp...!sinh không?!" Mẫn Hướng Hàng bỗng nghẹn lại, lo lắng đến tái mặt, vội vàng ấn nút gọi ở đầu giường bệnh.
Nhưng khi bác sĩ hay tin chạy tới, cơn gò tử cung của dựng phu lại ngừng lại.
Bác sĩ chuẩn xác ấn một chút lên bụng của dựng phu, không phát hiện tình trạng căng cứng theo chu kì, tiếp theo đó là cởi quần đỡ bụng của dựng phu ra, cũng không thấy hiện tượng ra máu.
"Là cơn gò giả, thai nhi tạm thời sẽ chưa ra đâu." Bác sĩ giải thích chuyên nghiệp: "Tử cung của Mr.
Henry Lee khá nhạy cảm, phải chú ý nghỉ ngơi, tránh lao lực quá độ."
Người bán nằm trên giường bệnh nhắm mắt gật đầu, trong lòng thầm tự trách: Xin lỗi các bảo bối của cha, cha vì công việc mà lần nữa để các con bị liên lụy rồi.
"Mr.
Henry Lee, ngoại trừ trong bụng trĩu nặng căng đau, anh còn khó chịu chỗ nào không?" Bác sĩ nghiêm túc hỏi.
Nghĩ đến an nguy của con, Lệ Hàn Bân không dám giấu diếm bệnh trạng nữa, thành thật đáp: "Đầu vô cùng choáng váng, hít thở khó khăn, thắt lưng đau mỏi khó chịu."
Bác sĩ hiểu rõ gật đầu, lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí cho dựng phu, tiêm thêm glucose và dịch dinh dưỡng vào dịch truyền, sau đó lại dặn dò người nhà dựng phu vài câu rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
"Còn khó chịu không?" Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng xoa chiếc bụng mềm mại to tròn, dùng lực vừa phải xoa bóp vùng eo đau nhức cho Lệ Hàn Bân.
Lệ Hàn Bân nhàn nhạt lắc đầu, trong mắt nhấp nháy ánh nước, mặt nạ dưỡng khí trong suốt ngăn cản cuộc giao lưu giữa họ.
Bớt đi một người nói chuyện, không khí trong phòng bệnh có chút im ắng tĩnh lặng.
Mẫn Hướng Hàng dịch lại góc chăn trên người Lệ Hàn Bân, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kích động mở miệng: "Hàn Bân, thông báo cho em một thông tin cực tốt.
Huống Du vừa gọi điện thoại sang, Warner đã chiến thắng trong cuộc đấu thầu lần này.
Chủ tịch Từ đã tiếp tục hợp đồng với họ rồi."
Lệ Hàn Bân cười cong mắt như trăng khuyết, hàng mi dày đậm tựa như hai cánh quạt lông vũ màu đen xinh đẹp.
Cậu kéo tay Mẫn Hướng Hàng, chậm rãi viết vào lòng bàn tay anh: Quá tốt rồi...!
Phải, quá tốt rồi.
Cho dù mai này đến thiên đường, cũng có thể vui vẻ mà nói với song thân rằng, mình đã bảo vệ Lệ thị thật tốt...!
Hướng Hàng, em rất muốn xem tuyết rơi bên ngoài.
Đầu ngón tay lạnh băng lướt trên lòng bàn tay ấm áp của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân dùng ngón cái viết từng nét thật nghiêm túc.
Mẫn Hướng Hàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trừ những đám mây đen ngòm như muốn che trời, thì chẳng còn gì khác.
Dịu dàng cười một chút, mô phỏng hành động của Lệ Hàn Bân, cũng viết vào lòng bàn tay cậu: Đồ ngốc à, tuy sắp đến lập đông nhưng còn một thời gian nữa tuyết mới rơi.
Thế này đi, đợi sau khi em sinh xong, chúng ta cùng đi ngắm tuyết, cùng nhau đón một mùa giáng sinh màu trắng thật lãng mạn, được không?
Lệ Hàn Bân không viết thêm gì nữa, cứ im lặng nhìn Mẫn Hướng Hàng như thế, cho đến khi mắt cậu dần dần phủ một màn nước mỏng...!Hướng Hàng, đến cả bác sĩ còn không thể cho em một câu trả lời chính xác, thì em có tư cách gì trả lời anh đây?
"Hàn Bân, mau đồng ý với anh đi." Nước mắt Lệ Hàn Bân khiến sự khủng hoảng trong lòng Mẫn Hướng Hàng càng thêm bất an điên cuồng.
Anh vội vàng thúc giục.
Xin lỗi anh, tương lai của anh e là em không có thời gian tham dự.
Em...!
Lệ Hàn Bân không viết vào tay lời muốn nói nữa, mà tay trái sớm đã bị Mẫn Hướng Hàng nắm chặt lấy, giọng không mạnh mẽ nhưng lại kiên định lạ thường vang bên tai anh: "Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đón lễ Giáng sinh màu trắng."
Mẫn Hướng Hàng quyết định hành động để nói cho Lệ Hàn Bân biết rằng, chỉ cần trong lòng có niềm tin, kì tích rồi sẽ xuất hiện.
Đầu đội một chiếc mũ Noel màu đỏ, áo khoác bông trắng đỏ phối hợp bao lấy thân hình cao gầy, thắt lưng màu đen to lớn, chân đi một đôi ủng đi tuyết cùng màu, túi quà Giáng sinh không thể thiếu khoác trên vai, nghiêm chỉnh hóa trang thành ông già Noel.
Lệ Hàn Bân kinh ngạc nhìn ông già Noel trước mặt, phụt cười một tiếng, xoa xoa chiếc bụng căng tròn của mình, mở miệng nói: "Các con xem kìa, ba Hàng đã chơi cosplay!"
"Thế nào? Ba là ông già Noel đẹp trai nhất thế giới đúng không!" Mẫn Hướng Hàng khom người, đưa tay sờ mấy đứa con sắp ra đời, ngữ điệu tràn đầy yêu thương.
Lệ Hàn Bân nhướn mày, tay trái đưa đến cằm Mẫn Hướng Hàng, nheo mắt cố ý đánh giá anh cả buổi, trêu chọc: "Râu màu trắng xám, bụng bia to đùng đâu rồi? Ông già Noel bây giờ đều trẻ như ông à?"
"Ông mới nhậm chức.
Người cũ lớn tuổi, nên về hưu rồi." Mẫn Hướng Hàng thấy tâm trạng Lệ Hàn Bân không tệ, mạnh dạn trêu đùa.
"Hóa ra là thế.
Nhưng bây giờ cách Giáng sinh còn hơn một tháng nữa, tại sao ông xuất hiện rồi?" Lệ Hàn Bân nghe Mẫn Hướng Hàng nói thế, nở nụ cười tươi với anh, tiếp tục đùa: "Ông già Noel mới nhậm chức thật hồ đồ, đến cả thời gian cũng nhớ nhầm."
"Anh Lệ à, tôi không nhớ nhầm, hôm nay là ngày tháng năm xxxx." Mẫn Hướng Hàng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen láy sáng như sao trên trời của Lệ Hàn Bân, tiếp tục nói: "Có một người đàn ông tên Mẫn Hướng Hàng nói với tôi rằng, anh ấy rất muốn người yêu của anh ấy đón một lễ Giáng sinh khó quên mãi mãi trước ngày đó, rất muốn người yêu của anh ấy tin vào sự tồn tại của kì tích...!Tôi bị tấm lòng thật thà và chân thành của người đàn ông đó làm cho cảm động, vì thế mới giúp anh ấy hô biến phép thuật, đưa thời gian đến sớm hơn một tháng."
"Hướng Hàng..." Muôn vàn cảm giác ấm áp xông thẳng vào lòng Lệ Hàn Bân, tựa như sự khó chịu trong người cũng tiêu giảm không ít.
Mẫn Hướng Hàng nắm chặt bàn tay trái khớp xương rõ ràng của Lệ Hàn Bân, ngữ khí tràn đầy dịu dàng: "Anh đã nói chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đón lễ giáng sinh màu trắng lãng mạn.
Em xem, đến cả thời gian cũng có thể thay đổi vì chúng ta, vận mệnh cũng sẽ được chúng ta chinh phục."
"Em nhớ lời hứa với anh, cả kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay anh." Lệ Hàn Bân cúi đầu hôn lên mu bàn tay Mẫn Hướng Hàng, thì thầm lời tự đáy lòng: "Hướng Hàng, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc." Cho dù phải chết đi ngay lập tức, thì niềm hạnh phúc này đây cũng có thể khiến cậu thanh thản và an lòng.
"Ba Bân thật là một tên ngốc dễ dãi, hạnh phúc chỉ mới bắt đầu, anh còn chuẩn bị quà giáng sinh lớn hơn trong vườn hoa dưới lầu đó!" Mẫn Hướng Hàng đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái phất phơ trước trán người yêu.
"Nghe anh nói thế, em cũng không nhịn nổi muốn đi xem thử." Lệ Hàn Bân mỉm cười vén chăn, nhất chân lên, ý bảo Mẫn Hướng Hàng giúp cậu mang giày vào.
Vào cuối thai kì, đến cả động tác đơn giản như cong lưng cũng là một điều xa xỉ.
Nhìn đôi chân sưng phù đến không thể đi lại bình thường, Mẫn Hướng Hàng không khỏi xót xa, còn thầm hận mình lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhẹ nhàng giúp người yêu mang giày mặc áo, tựa như sợ rằng một chút bất cẩn thôi cũng sẽ làm đau cậu.
"Em cũng không phải một con búp bê bằng sứ dễ vỡ." Dưới sự nâng đỡ của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân chậm rãi đứng lên, phần bụng nặng nề đã trĩu xuống xương chậu treo trước cơ thể gầy yếu.
"Em là búp bê sứ độc nhất vô nhị trên đời này." Mẫn Hướng Hàng một tay đỡ thắt lưng cậu, tay kia đỡ bụng cậu: "Đừng vội, bước từ từ theo chân anh."
"Chỉ có theo bước chân anh, em mới đi được trên con đường hạnh phúc."
Vừa đi đến cửa phòng bệnh, Lệ Hàn Bân đột nhiên hơi biến sắc, vội kéo lấy một cánh tay của Mẫn Hướng Hàng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em lại muốn đi vệ sinh."
"Được, anh đỡ em vào." Mẫn Hướng Hàng hiểu rõ, đây là do mấy đứa nhỏ đè ép bàng quang.
Xoay người khóa cửa xong, Lệ Hàn Bân da mặt mỏng vẫn mời Mẫn Hướng Hàng ra khỏi phòng vệ sinh.
Tay trái run rẩy cởi quần, một mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào mũi.
Lệ Hàn Bân hơi cứng người, chỉ thấy trong quần lót trắng tinh dính lốm đốm vết máu màu nâu đỏ...!
Ra máu?! Lệ Hàn Bân hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Trong đầu không ngừng lục lọi những thông tin về sinh sản mình đã từng đọc lúc trước.
Tình huống này, sau khi ra máu sẽ không chuyển dạ ngay, có thể phải đợi thêm – ngày nữa mới xuất hiện cơn gò tử cung theo chu kì...!
"Các con ngoan, đợi thêm một chút nữa được không? Cho cha thêm một chút thời gian nữa có được không? Đây có lẽ là Giáng Sinh cuối cùng mà cha đón cùng ba các con." Lệ Hàn Bân xoa chiếc bụng đang quặn thắt, đôi mắt trống rỗng mờ mịt, khuôn mặt tái nhợt mang theo thần sắc bi thương.
"Hàn Bân, em vệ sinh xong chưa?" Ngoài cửa vang lên giọng quan tâm lo lắng của Mẫn Hướng Hàng.
"Ừ, ra ngay."
Giọt mồ hôi rịn đầy trên vầng trán bóng loáng, hàm răng trắng như vỏ sò cắn lên bờ môi.
Lót một đoạn giấy vệ sinh lớn vào quần lót, qua loa mặc quần vào, Lệ Hàn Bân cố gắng nặn ra một nụ cười như không có việc gì, chầm chậm mở cánh cửa phòng vệ sinh...!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Lảm nhảm thêm nửa chương nữa thôi, rồi ngộ sẽ cho em Bân đẻ.
"Hàn Bân, sao tay của em lạnh vậy?" Đầu ngón tay vừa chạm vào tay người yêu, cảm giác lạnh băng bỗng truyền lên cả người Mẫn Hướng Hàng, anh không kìm được mà quan tâm hỏi.
Lệ Hàn Bân cúi đầu không dám nhìn vào mắt Mẫn Hướng Hàng, giọng lí nhí như muỗi: "Chắc là do gần đây trời trở lạnh." Trong lòng thầm thương lượng với con: Các con nghe lời, lát nữa chúng ta sẽ về phòng bệnh.
Ba đã chuẩn bị cho chúng ta một giáng sinh bất ngờ, các con đừng phụ khổ tâm của ba, được không nào?
Mẫn Hướng Hàng nghe thế, lập tức cởi thắt lưng vào nút áo trên người, khoác áo bông đỏ trắng lên vai Lệ Hàn Bân.
"Còn anh thì sao?" Lệ Hàn Bân nhìn thấy Mẫn Hướng Hàng chỉ mặc áo len mỏng, lo lắng hỏi.
"Anh ôm em sẽ không thấy lạnh nữa." Mẫn Hướng Hàng một tay ôm lấy eo Lệ Hàn Bân, một tay đỡ lấy phần bụng nặng nề của cậu, từng bước từng bước đi về hướng vườn hoa của bệnh viện...!
Máy tạo tuyết tạo ra từng đóa hoa tuyết óng ánh.
Gió nhẹ thổi qua, hoa tuyết trắng tinh không tì vết bay múa đầy trời, ánh đèn đủ mọi màu sắc như ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, lộn xộn nhưng rất xinh đẹp, điểm xuyết lên cành cây xung quanh.
Ở giữa vườn hoa, treo tấm ảnh chụp chung ngọt ngào của hai người ở Hokkaido.
Bên trái tấm hình lớn, một cây thông Noel được trang trí công phu cao ngất, cùng cảnh vật xung quanh tạo thành một bức tranh xinh đẹp.
Lệ Hàn Bân ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, trong mắt dần lấp lánh giọt nước mắt.
Nếu đây là mơ, cậu hi vọng cả đời này không cần tỉnh lại nữa.
Nếu đây không phải là mơ, cậu hi vọng mình chìm đắm trong nó cả đời.
"Merry Christmas!" Mẫn Hướng Hàng đưa tay lên phủi đi hoa tuyết vương trên mái tóc Lệ Hàn Bân, khẽ ôm cậu vào lòng, dịu dàng hôn lên nước mắt của cậu, cảm giác mặn chát chưa vào đến miệng đã rơi thẳng vào lòng, chua xót như sắp hung hăng nuốt lấy Mẫn Hướng Hàng.
Hàn Bân, anh yêu em, cho đến năm nào tháng nào ngày nào giây phút nào đó của mãi mãi...!
"Thanks, the same to you!" Lệ Hàn Bân ngấn lệ nói xong, cánh môi lạnh lẽo chủ động dán lên đôi môi Mẫn Hướng Hàng.
Không có gặm nhấm kích thích, không có mút mát điên cuồng, hai người như đứa trẻ sơ sinh, cẩn thận hút lấy ngọt ngào đẹp đẽ nhất trong miệng đối phương, dây dưa mà thiêng liêng...!
Cơn quặn thắt trong bụng giống như con sóng lớn đánh vào, Lệ Hàn Bân đẩy Mẫn Hướng Hàng ra, nhíu chặt chân mày, tay trái không ngừng xoa bụng.
"Em khó chịu à? Chúng ta về nhé!" Khuôn mặt tái nhợt của người yêu ánh vào mắt Mẫn Hướng Hàng, hai tay anh đỡ lấy thân thể yếu ớt của Lệ Hàn Bân, vẻ mặt lo lắng nói.
"Không sao, bây giờ đỡ nhiều rồi." Cơn gò tử cung kéo dài một lát rồi lại dịu đi, Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí mang theo chút nũng nịu: "Anh còn chưa tặng quà Giáng sinh cho em đâu!"
Thấy sắc mặt đối phương dần tốt lên, Mẫn Hướng Hàng đỡ Lệ Hàn Bân từ từ bước đến dưới cây thông, cầm lên một chiếc hộp gấm xinh xắn đưa cho cậu: "Tặng cho em này, mau mở ra xem đi!"
"Thì ra là một chiếc chìa khóa." Lệ Hàn Bân nghi hoặc mở quà giáng sinh trong tay, không nghĩ ra nó có chỗ nào đặc biệt.
Mẫn Hướng Hàng chỉ vào một mẩu giấy khác trong hộp, mỉm cười nhắc bài: "Bên trong còn có món khác đó."
"Đây là cái gì?"
Lệ Hàn Bân đầy bụng nghi ngờ mở mẩu giấy ra, hàng chữ viết chỉn chu điêu luyện đập vào mắt: Lệ tiên sinh, đây là một chiếc chìa khóa có thể mở kho báu.
Chỉ cần em nói em yêu anh với người bên cạnh, thì anh ấy sẽ chỉ cho em nơi giấu kho báu.
"Ba Hàng thật nhàm chán." Lệ Hàn Bân buông tờ giấy xuống, trách móc.
"Thần chú tìm kho báu không phải câu này đâu." Mẫn Hướng Hàng cố tình đưa tay đến bên tai, dáng vẻ như dựng tai lên lắng nghe: "Mau nói đi, anh đang đợi nghe đây!"
"Mẫn Hướng Hàng, em không yêu anh, mà là rất rất yêu anh." Lệ Hàn Bân thật thà tỏ tình xong, cười tươi nhìn thẳng vào Mẫn Hướng Hàng: "Hơi khác một chút so với thần chú cũ, không biết có tìm được kho báu không?"
"Tất nhiên là được!"
Lời tỏ tình của Lệ Hàn Bân khiến Mẫn Hướng Hàng kích động không thôi.
Anh lập tức lấy từ túi quà giáng sinh một mô hình kiến trúc tự tay chế tác, chân thành nói: "Tuy không đẹp như em thiết kế, nhưng đây chính là ngôi nhà anh muốn dành cho em.
Cho dù không có bề ngoài hoa lệ, nhưng có thể chắn gió che mưa, ấm áp dễ chịu, bốn mùa như xuân."
"Hướng Hàng..." Anh tốt với em như thế, bảo em làm sao nỡ rời khỏi anh đây?
"Chúng ta cùng nhau mở mô hình ra đi." Mẫn Hướng Hàng nắm lấy tay trái của Lệ Hàn Bân, khẽ vặn chìa khóa về bên phải, một đôi nhẫn bạch kim xuất hiện lấp lánh chói mắt dưới ánh đèn rực rỡ.
"Anh..." Lệ Hàn Bân tròn miệng, lời muốn nói ra nghẹn lại trong yết hầu, bất ngờ liên tục khiến cậu có chút không kịp trở tay.
Mẫn Hướng Hàng khẽ cười một cái, lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống như chàng kị sĩ thời xưa, vô cùng cố chấp nói: "Thời gian đã đến sớm rồi, bây giờ ba Bân cũng có thể kết hôn với anh rồi chứ? Người ta nói quá tam ba bận, em đã từ chối anh hai lần rồi, nên lần này dù thế nào cũng phải đồng ý với anh."
"Hướng Hàng, em...!a──" Vào giây phút Lệ Hàn Bân sắp gật đầu đồng ý, một cơn gò mới khiến cậu không nhịn được kêu đau ra tiếng.
Bụng từng cơn đau căng cứng, giống như có cái gì đó đang trĩu xuống dưới.
"Tại sao em phải kiên trì như vậy?" Tại sao không nói với anh sớm?" Mẫn Hướng Hàng vừa gấp vừa giận, ôm ngang cậu lên, nhanh chóng về phòng bệnh.
"Anh...!hiểu...!mà" Lệ Hàn Bân khép hờ đôi mắt mơ màng, tay trái đặt trên chiếc bụng đang run rẩy kịch liệt, khó khăn nặn ra từng chữ.
Bởi vì có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng của chúng ta.
Bởi vì có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta ngắm tuyết.
Bởi vì có lẽ đây là kí ức cuối cùng thuộc về chúng ta rồi....